Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3414 - Chương 3414: Linh Thân Chia Lìa.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3414: Linh Thân Chia Lìa.
 

"Bê hạ, lão thần có ý kiến" Đại Chu Vương lên tiếng.

"Nói thử xem"

Tô Vũ ý vị thâm trường nhìn Đại Chu Vương, Đại Chu Vương cúi đầu nói: "Võ Hoàng thực lực cường đại khiến bệ hạ không yên tâm, lo lắng Võ Hoàng phần loạn. Lão thần có một ý tưởng thế này, đó chính là linh thân chia lìa"

Tô Vũ bèn hỏi: "Cái gì gọi là linh thân chia lìa?

"Nói đơn giản thì chính là biển ý chí và thân thể chia lìa" Đại Chu Vương giải thích:

"Thật ra đây là một loại phương pháp phong ấn"

Sắc mặt Võ Hoàng xanh mét, lão tức giận: "Ta chỉ đầu hàng, không chấp nhận phong ấn"

Nếu ngươi phong ấn ta thì còn không bằng để ta chết đi.

Ta đầu hàng không có nghĩa là đồng ý bị phong ấn, thà ta liều mạng với Tô Vũ còn hơn.

Đại Chu Vương mặc kệ lão, tiếp tục giải thích: "Tuy nói là phong ấn nhưng thực chất chỉ phân tách một người thành hai phần. Thân thể Võ Hoàng sẽ bị trấn áp trong Nhân Chủ Ấn, biển ý chí hóa thân thành người có thể hành động tự do. Không có lực lượng thân thể, dù Võ Hoàng mạnh thế nào thì cấp bậc cũng sẽ bị suy giảm. Nếu là nhị đẳng thì sau khi phân tách sẽ chỉ còn tam đẳng. Như vậy bệ hạ có thể trấn áp bất cứ lúc nào mà Võ Hoàng cũng có thể sinh hoạt tự do, nếu đại chiến xảy ra hoặc bệ hạ đủ khả năng quản thúc Võ Hoàng thì có thể cho lão hợp nhất linh thân, khi ấy Võ Hoàng có thể nhanh chóng khôi phục chiến lực"

Võ Hoàng nhướng mày trừng mắt: "Linh thân chia lìa ư? Bình thường đúng là có thể làm vậy, nhưng sau khi chia lìa thì triệu hoán thân thể không dễ dàng gì, chỉ có biển ý chí là có thể trở về thân thể bất cứ lúc nào"

Đại Chu Vương mỉm cười: "Võ Hoàng tiền bối hiểu biết không ít, quả thật là như thế, nhưng nếu có phong ấn ngăn cách khiến linh thân không thể kết hợp thì có thể tránh việc đột nhiên khôi phục chiến lực. Việc này cần Thiên Môn của bệ hạ phụ trợ, phải thâm nhập thời gian trường hà, chế tạo lá chắn phía trước đại đạo"

Tô Vũ khẽ gật đâu: "Có lẽ có thể dùng biện pháp của ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng từng thử rồi?"

Tô Vũ cười thâm thúy, rồi hắn nhìn về phía Võ Hoàng, đoạn hôi: "Võ Hoàng, ngươi cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt Võ Hoàng biến ảo.

Đây chỉ là nửa phong ấn, không tính là phong ấn hoàn toàn, chỉ thân thể bị phong ấn, biển ý chí và đại đạo có thể thoát ly tự do hành tẩu.

Lão hỏi: "Các ngươi muốn phong ấn ta bao lâu?"

Tô Vũ tính toán rồi đáp: "Phong ấn đến khi ta có thể đánh chết ngươi ở ngoài thiên địa của ta"

Võ Hoàng âm thẳm tính toán, như vậy phải đợi đến khi ngươi có chiến lực chủ nhân quy tắc nhị đẳng ở ngoài thiên địa, còn trong thiên địa thì ít nhất phải là nhị đẳng đỉnh phong.

"Vậy phải mất bao lâu?"

Tô Vũ đáp: "Sắp tới cơ hội để ta mạnh lên không nhiều, những gì có thể dung nhập đều đã dung nhập, hiện tại ta chỉ là trình độ nhị đẳng trung hạ khi ở trong thiên địa. Có lẽ phải đến khi gặp được một đại kỳ ngộ."

Tô Vũ cười tủm tỉm: "Mà khi nào kỳ ngộ mới tới thì khó mà nói trước"

"Không thành vấn đề"

Lần này Võ Hoàng đáp ứng vô cùng thống khoái, bởi vì lão vừa tính thử một chút, Tô Vũ thăng cấp từ Nhật Nguyệt đến trình độ bây giờ chỉ mất... 1 năm?

Ừm, đúng, hình như chỉ tốn 1 năm.

Má nó, không để ý thì không nhớ rõ, tính rồi mới thấy sợ muốn chết.

Như vậy có lẽ lão sẽ bị phong ấn trong 3 tháng hoặc 5 tháng, dài nhất không vượt quá 1 năm.

Vậy cũng được.

Dài nhất chỉ là 1 năm mà thôi, biển ý chí của lão còn có thể tự do hành động, nếu Tô Vũ không giải phong cho lão thì lão đã phải tiêu phí 1 - 2 năm mới có thể thoát ra. Tưởng tượng như vậy khiến lão thoải mái hơn nhiều.

Bấy giờ lão đang bị tình thế bức bách, nếu lão cự tuyệt thì có lẽ sẽ bị tên khốn Tô Vũ này xử lý.

Tuy nghĩ vậy nhưng Võ Hoàng vẫn muốn phản kháng một chút: "Ta không phản loạn, ngươi đừng phong ấn ta, ta xin thề trên danh dự của mình"

Tô Vũ từ chối: "Danh dự ư? Nếu ta chỉ là Tô Vũ, chỉ đại biểu cá nhân ta thì ta có thể tin tưởng ngươi, nhưng ta không đơn giản chỉ là Tô Vũ"

Lý do chỉ có vậy thôi.

Ta chỉ là Tô Vũ thì cần gì phải quan tâm đến ngươi, ngươi thích làm gì thì làm.

Nhưng ta là cường giả, là Nhân Chủ, là Tân Hoàng.

Hắn bình tĩnh nói ra lời này nhưng trong đó lại như ẩn chứa một tiếng thở dài man mác.

Phía sau, sắc mặt mấy người Vạn Thiên Thánh rất phức tạp.

Hắn nói rằng nếu hắn chỉ là Tô Vũ...

Tô Vũ hắn không phải chỉ là một cá nhân độc lập đơn thuần.

Bản thân Tô Vũ không quan tâm đến Võ Hoàng, nhưng hiện tại hắn là Nhân Chủ, là chủ nhân của Vũ Hoàng phủ.

Từ ngày hắn trở thành Nhân Chủ, hắn đã bị gông cùm trói chặt giống như Nhân Hoàng.

Đối với tuyệt thế cường giả mà nói, có đôi khi danh lợi thật sự chỉ là gông xiềng.

Người quen hắn đều biết Tô Vũ càng khát vọng truy tìm đại đạo hơn.

Chẳng lẽ Nhân Hoàng không phải thế sao?

Nhưng Nhân Hoàng không có sự lựa chọn nào khác, Văn Vương không muốn làm, Võ Vương không đáng tin cậy, Ngục Vương có suy tính của riêng mình, Minh Vương không đủ thực lực... Cuối cùng, vị cầu đạo giả nấy chỉ có thể tự mình gánh vác trọng trách.

Trong mắt người ngoài, Nhân Hoàng là người chí cao vô thượng, nhưng có lẽ Nhân Hoàng lại muốn tự do tự tại, vô câu vô thúc như Văn Vương hơn.

Hôm nay, Tô Vũ cũng thế.

Đám người Vạn Thiên Thánh có thể hiểu được hắn.

Bọn họ đã đứng nhìn Tô Vũ đi từng bước cho tới ngày hôm nay, hắn đã bị ép đi lên con đường này, bằng hữu, sư trưởng, chiến hữu của hắn đều đang ép hắn khiêng lên ngọn núi này.

Vì thế Tô Vũ chỉ có thể lựa chọn làm vậy.

Hắn khát vọng tự do, khát vọng hoành hành không cố ky, cuối cùng lại bị trách nhiệm áp xuống.

Hắn còn chưa tới cảnh giới của Nhân Hoàng nhưng lại bước theo bước chân Nhân Hoàng.

Võ Hoàng không hiểu nhưng lão bất giác cảm thấy hơi đồng cảm. Lời Tô Vũ vừa nói khiến lão cảm thấy hắn không giống Tô Vũ lúc bình thường, không tùy tiện hỉ nộ ái ố như lão thường thấy.

Bởi vì hắn không chỉ là Tô Vũ nên hắn không thể đáp ứng thỉnh cầu của Võ Hoàng.

Đại Chu Vương tươi cười nhìn lão: "Võ Hoàng tiền bối, với tốc độ tiến bộ của bệ hạ, ta nghĩ rằng có lẽ Võ Hoàng tiền bối có thể hợp nhất linh thân sớm thôi. Huống chỉ bệ hạ cũng sẽ không cản trở Võ Hoàng gì cả, chỉ có thân thể là được tạm thời tu dưỡng một thời gian. Tiền bối bị phong ấn nhiều năm, ta thấy thân thể ngài còn chưa khôi phục.

Giờ phút này làm vậy không phải là phong ấn mà là để uẩn dưỡng thân thể, khôi phục vết thương cũ. Chờ thân thể tiền bối khôi phục, linh thân hợp nhất, có lẽ khi ấy sẽ nước chảy thành sông tấn cấp nhị đẳng"

Vậy ư?

Nghe cũng có chút đạo lý.

Võ Hoàng tự hỏi. Tô Vũ phía đối diện nhìn về phía Võ Hoàng: "Có thể chấp nhận không?

Không thể chấp nhận thì tự bạo đi"

Võ Hoàng thầm mắng một tiếng, không chấp nhận thì không thể đuổi ta đến sau Địa Ngục Môn ư?

Tự bạo là phương án quỷ gì?

Võ Hoàng bất đắc dĩ những vẫn lộ về hung thần ác sát quát: "Đâu phải là ta không muốn uẩn dưỡng thân thể. Quả thật thân thể ta có vài vết thương do tên khốn Thái Sơn kia gây ra, ta và hắn không chết không ngừng. Ta có thể tạm thời đặt thân thể trong Nhân Chủ Ấn để uẩn dưỡng"

Nói hay lắm.

Bị phong ấn mà lão nói như thể Tô Vũ cầu lão đưa thân thể đi uẩn dưỡng, còn lão chỉ miễn cưỡng đáp ứng mà thôi.

Tô Vũ tiếp tục nói: "Lúc trước ngươi nói rằng ngươi muốn giúp ta giết 5 vị chủ nhân quy tắc. Trước đây ngươi không hứa hẹn cho nên ta sẽ coi như mình không nghe thấy việc ngươi nói sẽ giết 3 vị, nhưng hiện tại ngươi chiến bại, vậy đây không còn là thương lượng nữa mà là điều kiện tất yếu"

Ánh mắt Tô Vũ lạnh lùng: "Nếu không giết được 5 vị chủ nhân quy tắc, sớm hay muộn ta cũng sẽ giết chết ngươi"

Võ Hoàng thâm mắng trong lòng.

Đồ đáng ghét!

"Được"

Tô Vũ khẽ gật đâu: "Phân tách thân thể và biển ý chí đi, nếu ngươi không còn thân thể thì tùy tiện đi đâu cũng được, ta coi như ngươi không tồn tại, nếu cần thì ta sẽ triệu hoán ngươi, ngươi nhất định phải trở về"

Võ Hoàng bất lực.

Tiêu dao cả đời, phong ấn cả đời, kết quả vẫn bị người khác khống chế.

Nhưng dù thua, dù hèn, Võ Hoàng vẫn là người muốn giữ thể diện.

Võ Hoàng hừ một tiếng rồi cười lạnh, mọi người cho rằng lão muốn trở mặt, bỗng nhiên trạng thái lão trông như linh hồn xuất khiếu, một Võ Hoàng khác xuất hiện, thân thể Võ Hoàng vẫn ở nguyên tại chỗ.

Võ Hoàng mới xuất hiện trưng ra vẻ mặt phóng đãng: "Vậy thân thể ta tạm thời để lại đây uẩn dưỡng, ta còn có việc, xin cáo từ, có việc thì mới gọi ta, không thì đừng gọi"

Oanh!

Võ Hoàng nhanh chóng mất hút. Lão không muốn ở cùng Tô Vũ nữa, quá phiền, ánh mắt Tô Vũ giống như có thể ăn thịt người vậy. Phiền lắm, lão tử đi đây.

Còn lý do có việc ư?

Có cái rắm ấy, lão chỉ không muốn ở cùng Tô Vũ thôi.

Ở lại đây lão có cảm giác quá mất mặt.

Bình Luận (0)
Comment