Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3415 - Chương 3415: Hoàng Giả Vô Địch.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3415: Hoàng Giả Vô Địch.
 

Tô Vũ lẳng lặng nhìn Võ Hoàng rời đi, không hề ngăn cản, hắn nhìn thoáng qua thân thể Võ Hoàng rồi gỡ vương miện xuống, tay khẽ phất, vương miện bị hấp thu vào trong thân thể rồi nháy mắt rơi vào trong thiên địa và biến mất.

Mãi đến lúc này, Đại Chu Vương mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó y cao giọng hô:

"Chúc mừng bệ hạ bình định vạn giới"

Thanh âm chấn động trời đất.

Bọn họ đã thắng!

Thời khắc Võ Hoàng nhận thua rồi biến mất, khi đám người Chu Tắc bị đuổi đi, Tô Vũ thật sự đã chiến thắng.

Đại loạn mười vạn năm đã được Tô Vũ bình định.

Có lẽ tương lai vẫn còn rất nhiều phiền toái và nguy cơ, nhưng giờ phút này Tô Vũ đã hoàn toàn bình định vạn giới.

Nhân Chủ đời thứ 10 - Tô Vũ đã làm được điều mà không tiền nhân nào làm được.

Mấy trăm cường giả đồng thanh hét to, tiếng hô rung trời.

"Chúc mừng bệ hạ nhất thống chư thiên, uy chấn tam giới"

"Chúc mừng bệ hạ"

Tiếng hô vang lên không ngừng.

Lớp cường giả thế hệ trước vui tới phát khóc.

Đại chiến mười vạn năm, Nhân tộc đã thắng tuyệt đối ở thời đại của Tô Vũ.

Bình vạn tộc, giết Bách Chiến, trấn Chu Tắc, thu Võ Hoàng...

Tử Linh thần phục, vạn giới thần phục, thiên địa thần phục.

Tô Vũ làm nên công tích vĩ đại không kém gì Nhân Hoàng.

Có lẽ phe Nhân Hoàng mạnh hơn vì nhân tố thời đại, còn cường giả triều tịch này yếu hơn nhưng tổng thể thế cục thì không tốt hơn năm xưa, trong tình huống như vậy, Tô Vũ đã hao phí thời gian 4 năm để bình định họa loạn vạn giới.

Sau công tích vĩ đại này, Tân Vũ thời đại xem như chính thức mỡ ra.

"Phải, thắng rồi"

Tô Vũ tươi cười nhàn nhạt, tuy rằng chỉ mới thắng lợi một phần nhưng giờ phút này hắn đã thắng, hắn là người đứng đầu chư thiên.

Khí vận quay cuồng trong thiên địa, đó là lực lượng khí vận Chu Tắc lưu lại, Giám Thiên Hầu phóng thích lúc trước cộng thêm lực lượng khí vận của bản thân Tô Vũ và sau khi Võ Hoàng thần phục sinh ra...

Vô số lực lượng khí vận đang sôi trào.

Một lát sau, trong ánh mắt chấn động của mọi người, Giám Thiên Hầu lại xuất hiện trong hư không.

Không ít người cảm thấy kinh ngạc.

Giám Thiên Hầu sống lại rồi ư?

Tô Vũ lẳng lặng nhìn y, bấy giờ, ánh mắt Giám Thiên Hầu vô cùng phức tạp. Tô Vũ bình tĩnh hỏi: "Ngươi sợ chết không? Ngươi cũng sẽ lựa chọn tham sống sợ chết giống như Võ Hoàng sao?"

Giám Thiên Hầu cúi đầu, hơi khom người với Tô Vũ: "Ta chỉ muốn chứng kiến truyền kỳ.."

"Tham sống sợ chết thì cứ nói thẳng ra, sao phải tìm cớ làm gì"

Tô Vũ không quá để ý: "Ngươi vốn là khí vận chỉ linh biến thành, nay tái sinh nhờ khí vận trong thiên địa của ta. Văn Vương làm việc thích giữ lại ba phần, không nói cho ngươi biết tình hình thực tế, ta thì không quan tâm, giữ hay không cũng không sao cả.

Ngươi phải biết rằng ngươi dùng khí vận thiên địa của ta, ta mạnh thì ngươi mạnh, ta yếu thì ngươi yếu, nếu ngươi bị giết, ta cũng sẽ bị ngươi liên lụy"

Giám Thiên Hầu cúi đầu im lặng.

Tô Vũ lại nói: "Ta vốn nên tiêu trừ trí nhớ của ngươi, thậm chí không nên cho ngươi sống lại. Nhưng ta tin tưởng chính mình, khí vận chỉ là phụ trợ mà thôi, ta sẽ không quá đề cao nó. Ngươi biết nhiều có lẽ cũng là chuyện tốt, như vậy mới có thể sinh lòng kính sợ"

Biết nhiều thì y mới biết sợ.

Biết ít, y sẽ dám phản bội.

Sắc mặt Tô Vũ lạnh nhạt: "Nếu thế, ngươi sinh tổn trong phương thiên địa này đi, không được ta cho phép thì không được tùy tiện rời khỏi. Võ Hoàng có thể đi nhưng ngươi không có tư cách, nếu ngươi dám tùy tiện ra ngoài, ta sẽ hủy diệt ngươi"

"Không dám"

Giám Thiên Hầu cúi đầu biến mất.

Tô Vũ lại nhìn những người khác, hắn nở nụ cười: "Không tôi, mọi chuyện rất thuận lợi, chúng ta thắng rồi"

Đại thắng!

Sau một trận chiến, vạn giới bình định, bọn họ không phải trả cái giá quá lớn.

Sắc mặt Tô Vũ trở nên nghiêm túc: "Nhưng thắng lợi này chỉ là tạm thời. Địa Ngục Môn còn chưa phong ấn, phe Nhân Hoàng chưa trổ về, cường giả vạn tộc và mẫu tử Chu Tắc đã rời đi, Võ Hoàng thật sự thần phục. Những công việc dang dỡ đều đã hoàn tất. Tuy chúng ta có thể vui về, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Tương lai sẽ gian nan hơn"

Thanh âm Tô Vũ chấn động thiên địa, thậm chí truyền tới hạ giới, mang theo uy nghiêm và túc mục.

"Chúng ta thắng lợi! Nhưng đây chỉ là một trận thắng nhỏ. Có thể chúc mừng và vui sướng, nhưng con đường tương lai chỉ vừa mới bắt đầu. Chư vị, ta không biết tương lai như thế nào. Nhưng ta ở đây, ta sẽ tiếp tục mang các ngươi chinh chiến, giết sạch địch nhân của chúng ta, kẻ đối địch với ta thì đều là giặc, chúng ta sẽ chém đầu chúng, diệt tộc chúng, đoạn huyết mạch, diệt căn nguyên, mạt sát linh hồn. Trong chư thiên này, trong hỗn độn này, ta là vô địch, các ngươi cũng vô địch, người vô địch thì không có kê thù"

Không gian tĩnh lặng, ngay sau đó tiếng quát lại vang lên.

"Vô địch!"

"Vô địch!

Nhân tộc lại có một vị Hoàng giả vô địch ra đời.

Tô Vũ nở nụ cười.

Thiên địa chấn động, một ít lực lượng khí vận và lực lượng quy tắc lại dung nhập vào thiên địa của Tô Vũ.

Sau đó Tô Vũ đưa tay ra, một cây gậy trúc xuất hiện trong tay hắn, cảnh tượng uy nghiêm ban nãy biến mất trong nháy mắt.

Thiên Diệt muốn bay lên, bỗng nhiên phía sau hắn có một cây trúc lớn vung đến đập ngất Thiên Diệt.

Cự Trúc Hầu lộ vẻ mặt vô tội, tay cầm cây trúc chớp chớp đôi mắt nhìn Tô Vũ: "Ta không cẩn thận đụng phải hắn, hắn yếu quá"

Trong đầu lão chỉ nghĩ đầu tiên phải nhất trí đối ngoại, xử lý Thiên Diệt xong rồi tính.

Ngay sau đó, Tam Nguyệt lớn tiếng nói: "Bệ hạ, ta vốn là Thiên Tôn, đáng tiếc là gia gia ta vẫn còn sống"

Cái này sao lại nói là đáng tiếc?

"Cho nên ta không thể thăng cấp chủ nhân quy tắc, ta cảm thấy có vài đại đạo trong thiên địa của bệ hạ quá lãng phí nếu dùng cho ta, không bằng để ta đi Gậy trúc đạo đi, bệ hạ, ta mà tu luyện Gậy trúc đạo thì chắc chắn sẽ thành một trong những cường giả mạnh nhất dưới trướng bệ hạ, ta sẽ chỉnh chiến tứ phương vì bệ hạ"

Cự Trúc Hầu cười chất phác xen vào: "Bệ hạ, Tam Nguyệt theo đạo đúc thân tiếp cận Thân thể đạo, còn ta vốn đã đi Trúc đạo. Vừa nhìn thấy cây trúc này ta liền cảm thấy nó sinh ra là để dành cho ta. Ta là Thiên Vương nhưng không kém hơn Tam Nguyệt bao nhiêu, bệ hạ, để ta đi Gậy trúc đạo này mới thật sự là thích hợp"

Trong một góc, Cửu Nguyệt to gan lớn tiếng nói: "Bệ hạ, tuy ta đi Cắn nuốt đạo nhưng binh khí của ta là cây trúc, vậy có thể lấy binh làm đạo"

Thực Thiết tộc sắp nội đấu tới nơi rồi.

Cây gậy trúc này quả thực là đỏ tốt.

Đó là vật chứng đạo của Nhân Tổ.

Tính tình Nhân Tổ ra sao không ai biết rõ, nhưng chắc chắn là Nhân Tổ rất mạnh. Bản thân Tô Vũ đã chứng kiến gậy trúc nhẹ nhàng gõ chết một vị chủ nhân quy tắc như thế nảo.

Tới giờ phút này, đại chiến đã kết thúc, mọi người cũng nên phân chia chiến lợi phẩm.

Cây gậy trúc có lẽ là chiến lợi phẩm lớn nhất lần này, nhưng người thích hợp với nó lại không nhiều lắm.

Thực Thiết tộc rất thích hợp, Thiên Diệt thì miễn cưỡng phù hợp. Những người khác không muốn tranh, không phải là bọn họ không thể dùng mà là nếu dùng thì chưa chắc đã phát huy ra được tác dụng lớn nhất, vậy thì sẽ lãng phí cây gậy đó, hơn nữa Tô Vũ sẽ không đồng ý.

Đúng lúc này, Thiên Diệt bị đánh choáng bỗng nhiên mở mắt, hắn mắng to một tiếng, ngay sau đó hắn quát: "Bệ hạ, ta là cấp dưới trung thành nhất của ngài, ta chính là Vĩnh Hằng đầu tiên giúp bệ hạ chinh chiến"

Ngài đã quên rồi sao?

Dù không phải người đầu tiên thì ta cũng thuộc những người đầu tiên, ngài không thể quên ta!

Bình Luận (0)
Comment