Tô Vũ bật cười, không khí hừng hực lúc trước hoàn toàn tan biến, thấy bọn họ lộ ánh mắt khát vọng, hắn cười nói: "Gậy trúc là vật chí bảo nhưng không thích hợp với tất cả mọi người, có lẽ sẽ phải gánh lấy nhân quả với Nhân Tổ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này ta chắc chắn sẽ gặp được Nhân Tổ. Loại cường giả chí cường thế này có lẽ vẫn còn sống, nếu người không chết, còn dính nhân quả thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp đối phương. Khi ấy nếu các ngươi đã dung bảo vật chứng đạo của ông ta thì sợ rằng không thể xóa bỏ được nhân quả dây dưa"
Lời hắn nói khiến không ít người kinh hãi.
Nhân Tổ thật sự là một tồn tại khủng bố.
Tô Vũ trêu chọc: "Sợ rồi à?"
Thiên Diệt cứng cổ cãi: "Không sợ! Bệ hạ có thể đánh chết ông ta"
Tô Vũ cười mắng: "Nói hươu nói vượn! Nhân Tổ là người xấu ư? Đừng để đám người Bách Chiến khiến chúng ta hiểu lầm ông ta, bọn họ muốn tiếp dẫn Nhân Tổ, đó chỉ là mong muốn của bọn họ. Õ thời kỳ Thái Cổ, Nhân Tổ là người đã mang Nhân tộc đi lên con đường huy hoàng. Có lẽ Nhân Tổ còn chẳng để ý đến việc tiếp dẫn hay không, có lẽ người ta đang tiêu dao sau Địa Ngục Môn kia kìa. Đánh chết hay không thì gặp nhau rồi tính"
Tô Vũ nhìn mọi người: "Như vậy đi, Thiên Diệt, Tam Nguyệt và Cự Trúc, cả Cửu Nguyệt nữa, đừng hóng chuyện, ai nắm giữ đại đạo của chính mình trước, trở thành chủ nhân quy tắc trong thiên địa của ta thì gậy trúc sẽ thuộc về kẻ đó, ta sẽ giúp các ngươi dung nhập nó vào trong đại đạo."
Nghe vậy, Thiên Diệt nhăn nhó nhe răng nói: "Tam Nguyệt là Thiên Tôn"
Sao ta so được với lão?
Có lẽ Tam Nguyệt sẽ sớm chấp chưởng đại đạo thôi, hiện tại lão đã lựa chọn Đúc thân đạo và dung nhập vào thiên địa của Tô Vũ, Cự Trúc đi Hóa trúc đạo, Thiên Diệt hắn đi Đại bổng đạo.
Hiện tại hắn có thể tính là Thiên Vương, còn Tam Nguyệt chính là Thiên Tôn.
Hắn có thể tranh với Cự Trúc nhưng phải làm thế nào để so với Tam Nguyệt?
Tam Nguyệt cười híp mắt, lão cảm thấy rất hạnh phúc, nó chắc chắn là của ta rồi.
Tô Vũ trấn an: "Ngộ đạo không phải là xét xem thực lực ai mạnh hơn, thứ này phụ thuộc nhiều vào đầu óc. Đầu óc tốt thì một ngày ngộ đạo không phải là không có khả năng. Cảm ngộ lĩnh hội có thể bùng nổ linh cảm bất cứ lúc nào"
Thiên Diệt chỉ đành có thể chấp nhận. Tuy hắn có hy vọng nhỏ nhất, nhưng hiện tại ít nhất là vẫn còn cơ hội.
Tô Vũ lại nói: "Trừ thứ này ra thì còn có ý chí hỗn độn"
Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ đều chảy nước miếng, cho chúng ta đi, chúng ta là hỗn độn thú ngoan ngoãn, cho chúng ta rồi chúng ta đi theo ngươi, bên phe ngươi làm gì có ai hữu dụng. Lần này chúng ta cũng tham chiến mà.
Tô Vũ mỉm cười: "Thứ này vẫn còn rất hữu ích, ta muốn tiếp dẫn vài vị hỗn độn cổ thú ra ngoài, xử lý bọn chúng rồi dung nhập vào thiên địa của ta. Đương nhiên sẽ không thể tiếp dẫn quá nhiều, hơn nữa có lẽ cổ thú sau cửa cũng không ngốc. Có khả năng sẽ có kẻ không sợ chết đến đây, đến lúc đó cứ giết rồi tính sau. Sau khi giết vài tên, một nửa ý chí hỗn độn phân cho Trà Thụ thăng cấp, còn lại.."
Tô Vũ nhìn về phía Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ, bình thản nói: "Hai vị tâm tư không rõ, thái độ mập mờ, dù đã chinh chiến vì ta thì cũng là do ta ép buộc. Nhưng Tô Vũ ta không thích nợ người khác. Hai vị tự phân chia một nửa còn lại, có thể thăng cấp thì tốt, không thăng cấp được thì cũng không thể trách ai"
Bát Dực Hổ vội vàng cảm tạ: "Đa tạ Vũ Hoàng bệ hạ"
không tồi, ít nhất bọn chúng vẫn lấy được một nửa, vẫn có hy vọng thăng cấp.
Lúc này Tô Vũ nói sang chuyện khác: "Ta đã thăng cấp chủ nhân quy tắc, ta muốn các ngươi mau chóng nắm giữ đạo của mình và trở thành chủ nhân quy tắc, còn những người chưa thăng cấp thì sẽ sớm ngày thăng cấp"
"Hiện giờ, thiên địa của ta đã cường đại hơn rất nhiều, dù là ở bên ngoài thì mọi người cũng có thể phát huy ra 80% thực lực, không phải là suy yếu một nửa như trước"
"Chúng ta đã thắng nhưng thời gian còn lại không nhiều, dựa theo phán đoán của ta, đám người Nhân Hoàng sẽ trở về vạn giới trong vòng 1 năm nữa. Bị động chờ đợi bọn họ trở về không phải là biện pháp tốt nhất"
Tô Vũ trầm giọng: "Dựa theo tốc độ của bọn họ, khi bọn họ trở về có lẽ sẽ khiến trường hà dao động kịch liệt, từ đó dẫn tới Địa Ngục Môn, Thiên Môn hay thậm chí là Nhân Môn không rõ tung tích đều mở ra. Khi đó có thể sẽ là thời điểm bắt đầu đại nạn. Vậy nên chúng ta phải chủ động đi cứu viện, nghênh chiến cường giả vạn tộc. Trên thực tế, ta sẽ không chờ đến thời khắc cuối cùng mới rời đi, nếu không một khi cuộc chiến ở thượng du kéo dài thì sẽ không thể khống chế cục diện"
"Có khả năng 3 tháng hoặc 5 tháng nữa ta sẽ dẫn người đi tham chiến, bởi vì không phải cứ đến đó liền có thể lập tức đánh thắng vạn tộc. Vạn tộc có rất nhiều chủ nhân quy tắc, hiện tại bọn họ không liều mạng là bởi vì có thể tự nhiên trở về. Nếu chúng ta đến thì sẽ kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ dẫn tới đại chiến càng thêm kịch liệt.
Nhưng thực lực chúng ta đã đủ chưa?"
Tô Vũ lắc đầu: "Không đủ, chênh lệch quá lớn. Tính theo cách phân chia những năm cuối Thượng Cổ, khi ta ra khôi thiên địa thì chỉ là chủ nhân quy tắc tam đẳng, dù Võ Hoàng thăng cấp lên nhị đẳng thì cũng không thể trông cậy vào lão. Những người khác ra khỏi thiên địa đại khái cũng chỉ là chủ nhân quy tắc tứ ngũ đẳng. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta rất khó mạnh lên, vậy nên thực lực không đủ thì phải bù bằng số lượng. Khi số lượng chủ nhân quy tắc đủ nhiều thì một vài cường giả sẽ rảnh tay để đối phó cường giả vạn tộc, không cần phải mất công đánh với kẻ yếu"
Hiện giờ cường giả Nhân tộc ở thượng du chắc chắn là đang phải chiến đấu như vậy, kỳ thật làm vậy rất lãng phí.
Mọi người đều lộ vẻ ngưng trọng.
Đúng vậy, người như Tô Vũ vẫn luôn thích chủ động, hắn nói 1 năm thì có lẽ chỉ 3 tháng sau sẽ đến thượng du tham chiến.
Khi ấy, nếu bọn họ còn không phải chủ nhân quy tắc thì muốn tham dự cũng khó.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Mọi người vẫn còn cơ hội tăng lên. Địa Ngục Môn chính là cơ hội.
Sắp tới, nếu không ai ngăn cần ta, có khả năng ta sẽ thâm nhập thời gian trường hà rút ra một ít lực lượng đại đạo để cường hóa thiên địa"
Có lẽ Thời Gian Chi Chủ sẽ có suy nghĩ giết chết Tô Vũ bởi vì hắn thật sự quá đáng.
Tô Vũ lại nói: "Nếu không được thì chặt đứt đại đạo của Nhân Hoàng, dung nhập thiên địa của ta, làm vậy tốt hơn là để không đấy"
Đại Chu Vương câm nín.
Ngươi thật tàn nhẫn!
"Không chỉ như vậy, ta sẽ tranh thủ cho mọi người nhiều cơ hội hơn để giúp mọi người trở nên cường đại. Đừng cảm thấy rằng một mình ta thì có thể đánh hạ chư thiên. Nếu thật sự chỉ có một mình, vậy thì ta sẽ không thể thắng lợi trong cuộc chiến hôm nay.
Ta cần mọi người trợ giúp, trên thực tế mọi người đây cũng là đang tự cứu lấy mình"
Đại Chu Vương gật đầu: "Bệ hạ, chúng ta đều hiểu"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi hiểu cái gì? Nếu ngươi hiểu thì đã không lười dốc sức như thế"
Đại Chu Vương lộ vẻ mặt vô tội: "Bệ hạ, ta.."
Tô Vũ châm chọc: "Linh thân chia lìa ư, ngươi là linh hay là thân? Chắc là linh đi, vậy thân của ngươi đâu?"
"ca Đại Chu Vương cười khổ: "Bệ hạ hiểu lắm"
Tô Vũ hừ lạnh: "Ta lười vạch trần ngươi thôi, sao cứ phải khoe khoang chính mình làm gì? Nếu không phải cảm thấy ngươi cũng có công có ích thì hôm nay ta đã chém ngươi rồi"
Đại Chu Vương đầy bất đắc dĩ.
Tô Vũ nhíu mày nhìn y, bỗng nhiên hỏi: "Đại bộ phận lực lượng của ngươi rốt cuộc được đưa đi đâu? Chẳng lẽ là đang tham chiến ở thượng du? Nhưng có vẻ khả năng này không lớn"
Đại Chu Vương sợ Tô Vũ tiếp tục đoán, y nhanh chóng truyền âm nói: "Bệ hạ, ta thật sự có nỗi khổ riêng. Nếu không phải vậy thì ta đã trả giá tất cả để tham chiến vì bệ hạ"
Y rất sợ Tô Vũ suy đoán, mỗi lần Tô Vũ suy đoán đều rất chuẩn, mấu chốt là có quá nhiều người ở đây.