Tô Vũ thấy Đại Chu Vương lo lắng sốt ruột thì không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên hắn vung tay, thiên địa xoay chuyển, hắn và Đại Chu Vương đột ngột xuất hiện ở một nơi không người, Tô Vũ trầm giọng nói: "Nói đi, tình huống thế nào?"
Đại Chu Vương lộ vẻ bất đắc dĩ: "Bệ hạ... Ta.."
"Không thể nói ư?
Tới lúc này rồi thì còn có cái gì không thể nói?
Tô Vũ nhíu mày.
Đại Chu Vương cắn chặt răng, tới nông nỗi này rồi thì có lẽ có thể tiết lộ một chút, tuy rằng y cảm thấy điều này sẽ khiến Tô Vũ tuyệt vọng, nhưng tâm tính của kẻ điên đối diện y đây mạnh hơn Bách Chiến nhiều.
Y rối rắm một lát, sau đó cắn răng nói ra: "Kỳ thật Nhân Hoàng bệ hạ đã bị trọng thương. Bệ hạ chống đỡ đến hiện tại chỉ là ra vẻ bề ngoài, mỗi lần đại chiến đều tiêu hao sinh mệnh và nội tình rất lớn. Cho nên bệ hạ rất cần được vạn giới cứu viện, bệ hạ không thể để vạn tộc trở về, nếu bọn họ trở về, tình trạng của bệ hạ sẽ khó mà giấu được. Hiện giờ Nhân Hoàng bệ hạ vẫn còn có thể chống đỡ là bởi vì vạn tộc sợ ngài ấy, không dám tử chiến cùng ngài ấy. Vạn tộc lo rằng Nhân Hoàng bệ hạ tức giận sẽ liều chết giải quyết vài vị Hoàng. Đó là lý do Nhân tộc có thể kiên trì đến hiện tại, nhưng nếu trở về thì việc này sẽ hoàn toàn bại lộ"
Đại Chu Vương trầm mặc một hồi, sau đó y lại nói: "Quả thật ta đã che giấu vài điều, nhưng đây là việc phải làm của người thân là thần tử của Nhân Hoàng bệ hạ, năm xưa ta từng tín nhiệm Bách Chiến, không ngờ suýt nữa đã chôn vùi toàn bộ vốn liếng của Nhân Hoàng, may mà cuối cùng hắn để lộ sự khác thường khiến ta phát hiện. Nếu không hậu quả thế nào ta thực sự không dám tưởng tượng"
Y nghĩ lại mà sợ: "Nếu Bách Chiến không thay đổi nhanh như vậy, có lẽ Nhân tộc đã hoàn toàn thất bại ở triều tịch trước"
Tô Vũ nói: "Ngươi luôn giấu ta, rất nhiều chuyện đều chỉ nói một nửa, là vì bị Bách Chiến hãm hại nên sợ rồi ư?"
Đại Chu Vương chua xót, có thể xem đây là nguyên nhân.
"Vậy hôm nay không có gì muốn nói với ta ư? Chuyện Nhân Hoàng trọng thương là điều cơ mật đúng không?"
Đại Chu Vương trầm mặc: "Không tính là cơ mật, kỳ thật vạn tộc đã biết, Nhân tộc cũng biết, nhưng không ai biết cụ thể bệ hạ bị thương nặng thế nào. Ta chỉ có thể nói rằng, hiện tại Nhân Hoàng bệ hạ chỉ đang giả trang, nếu tiếp tục như thế thì có khả năng sẽ hoàn toàn ngã xuống"
Tô Vũ nhíu mày, Nhân Hoàng mà chết thì sẽ cực kỳ phiền toái.
Nhân Hoàng là tín ngưỡng.
Ít nhất y là tín ngưỡng của cường giả Thượng Cổ, nếu y ngã xuống, có lẽ toàn bộ cường giả Nhân tộc Thượng Cổ đều sẽ sụp đổ.
Ai cũng có thể chết nhưng Nhân Hoàng tuyệt đối không thể.
Bằng không cuộc chiến này sẽ không tiếp tục được nữa.
Dù Tô Vũ tự tin thế nào thì cũng hiểu được rằng hắn tuyệt đối không có khả năng thay thế Nhân Hoàng.
Tô Vũ vội hỏi: "Ngươi còn liên hệ với Nhân Hoàng không?"
Đại Chu Vương trầm mặc một hỏi, sau đó y lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Ta... Ta... không thể nói, ta lo rằng.."
Tô Vũ lườm y: "Lo rằng ta làm cái gì ư?"
Đại Chu Vương chua xót: "Tới ngày hôm nay, ta cũng có hiểu biết nhất định về bệ hạ, nhưng như lời bệ hạ đã nói, ngài không đơn giản chỉ là Tô Vũ, mà ta cũng không đơn giản chỉ là Đại Chu Vương, ta là thống lĩnh ám vệ của Nhân Hoàng bệ hạ. Ta phải bảo đảm sự an toàn của Nhân Hoàng bệ hạ. Càng ít người biết đến việc này thì càng tốt, trừ bệ hạ ra, hiện tại không còn ai khác biết rằng kỳ thật Nhân Hoàng đang hấp hối"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Còn nghiêm trọng hơn bệ hạ tưởng tượng"
Đại Chu Vương rất lo lắng: "Đối phương có hơn trăm vị chủ nhân quy tắc mà số chủ nhân quy tắc của Nhân tộc lại không đến một nửa, một mình Nhân Hoàng bệ hạ kiểm chế nhiều vị chủ nhân quy tắc đỉnh cấp, hơn nữa ngài ấy không có cơ hội và thời gian để chữa thương. Có thể kiên trì đến hôm nay đều là nhờ Nhân Hoàng bệ hạ không cam lòng buông tay"
Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt khẽ biến: "Có phải ngươi đang hộ vệ cho bản tôn của Nhân Hoàng hay không?"
Đại Chu Vương không hé răng.
Tô Vũ lại hít sâu một hơi: "Linh thân chia lìa... Chẳng lẽ Nhân Hoàng cũng đang ở trong trạng thái này? Bản tôn của ông ấy không ở thượng du mà chỉ có biển ý chí đang chinh chiến, còn ngươi cũng phân tách linh thân, thân thể ngươi nắm giữ hơn nửa lực lượng của ngươi và đang hộ vệ cho bản tôn Nhân Hoàng?"
Là vậy ư?
Hắn không chắc chắn, nhưng hôm nay Đại Chu Vương đã lộ ra rất nhiều tin tức, nào là Nhân Hoàng hấp hối, nào là linh thân chia lìa, lại còn uẩn dưỡng thân thể...
Dường như y đang cố ý dẫn đường cho suy nghĩ của Tô Vũ.
Đại Chu Vương bỗng nhiên cúi đâu: "Bệ hạ đừng hỏi nữa. Nếu bệ hạ gặp Nhân Hoàng thì tự nhiên có thể hiểu ra tất cả. Nhưng ta có thể tiết lộ điều này, linh thân chia lìa có khuyết điểm, thân thể hỏng mất thì biển ý chí cũng sẽ hỏng theo. Cho nên có vài điều người biết đến càng ít sẽ càng tốt. Hiện giờ ta cũng không dám chắc rằng khi mọi người biết điều này thì sẽ không có ai tuyệt vọng đến mức phản bội Nhân Hoàng bệ hạ"
Y engại: "Một khi Nhân Hoàng ngã xuống, bệ hạ cảm thấy trận chiến này còn tiếp tục được nữa sao?"
Tô Vũ lắc đầu: "Y mà chết thì không thể đánh nữa. Vậy nên y mới cố gắng chống đỡ, dùng không thành kế với vạn tộc phải không?"
"Có thể xem như vậy"
Đại Chu Vương thở dài: "Kỳ thật ta cũng không biết rõ tình hình cụ thể nhưng ta có thể đoán được. Vậy nên ta cảm thấy rất sốt ruột, ta cũng biết sợ. Mấy năm nay ta vẫn luôn nghĩ cách lấy ra hết vốn liếng còn lại của Nhân tộc, trừ khi thật sự không thể lấy ra thì cũng dẫn đường cho kẻ khác đi lấy"
"Bệ hạ, hiện giờ có lẽ chỉ mình bệ hạ có thể cứu Nhân Hoàng, cứu thương sinh và các cường giả Thượng Cổ kia"
Tô Vũ nói: "Ngươi quá xem trọng ta rồi, còn nữa, nếu hiện tại ta truyền ra tin tức Nhân Hoàng sắp chết thì sẽ có hậu quả g†?"
Đại Chu Vương trầm mặc một hồi mới đáp: "Mọi người sẽ cảm thấy bệ hạ muốn đoạt quyền của Nhân Hoàng"
Còn việc Nhân Hoàng sắp chết thì ai tin?
Tô Vũ híp mắt nhìn y: "Lão già nhà ngươi vẫn giảo hoạt như vậy. Có phải ngươi cảm thấy ta nói chuyện 9 giả 1 thật, mọi người sẽ không tin ta nên ngươi mới cho ta biết mà không lo rằng ta sẽ nói ra hay không?"
Đại Chu Vương xấu hổ. Rõ ràng ngươi nói chuyện là 99 giả 1 thật, làm gì có 9 giả 1 thật.