Tô Vũ không tiếp tục chất vấn nữa, sắc mặt hắn hơi nặng nề, gật đầu đáp: "Ta không so đo với ngươi. Ta đã hiểu rồi, ngươi là thống lĩnh ám vệ, không dám dùng hết toàn lực gia nhập phe ta cũng là bình thường, quả thật Nhân Hoàng cần có người thủ vệ. Về phần vấn đề bản tôn ở đâu thì ta không quan tâm"
Có một số việc không hỏi ra là tốt nhất.
Đại Chu Vương nhẹ nhàng thở phào một hơi. Y cũng đoán được Tô Vũ sẽ không hỏi quá kỹ càng tỉ mi.
Tô Vũ cười nói: "Chẳng trách Nhân Hoàng dễ tính như vậy, muốn địa bàn thì cho địa bàn, muốn mượn lực thì cho mượn lực, muốn huỷ bỏ sắc phong cũng đáp ứng thống khoái. Chẳng lẽ là cảm thấy mình sắp chết mà lại có khai thiên giả mới xuất hiện, vậy dứt khoát bán nhân tình để kéo ta lên chiến xa chứ gì?"
Tô Vũ cười nhạo: "Biết ngay mà, đám người Văn Vương có kẻ nào tốt chứ. Đầu là hạng người cáo già xảo quyệt giống ngươi thôi"
Đại Chu Vương lúng túng: "Nhân Hoàng bệ hạ không nghĩ vậy, ngài ấy vốn là người lương thiện..."
"Ha, đừng đùa! Dù có lương thiện thế nào thì cũng là Hoàng chứ không phải đồ ngu.
Nhõ đâu bồi dưỡng ra đối thủ thì làm sao bây giờ? Hiện tại chỉ là chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi"
Hắn hiểu tâm tư Nhân Hoàng nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhân Hoàng trọng thương hấp hối lại phải mạnh mẽ giả vờ như không sao cả, nếu vạn tộc biết được, có lẽ thượng du sẽ lập tức bùng nổ đại chiến kinh thiên.
Đại Chu Vương giấu rất kĩ, có lẽ chỉ mình y biết được việc này.
Hiện tại y lại cố ý vô tình tiết lộ cho hắn, y cảm thấy hắn có thể đến thượng du nên cảnh báo trước ư?
Đừng hy vọng vào Nhân Hoàng quá nhiều, bởi vì hiện tại Nhân Hoàng chỉ là cái vỏ rỗng.
"Mới vừa đại thắng liền nhận được tin tức không tốt, ngươi thật đúng là... Hừ, quá mất hứng!"
Tô Vũ bĩu môi.
Đại Chu Vương cảm thấy mình rất vô tội, không phải tại ta, là do ngươi kiên quyết hỏi ta, ta có thể làm gì chứ. Nhưng như vậy cũng tốt.
Y đã che giấu việc này quá lâu, không dám lộ ra với bất cứ kẻ nào. Tô Vũ lại là kẻ cực kỳ điên cuồng, biết việc này mà vẫn như không có chuyện gì, nếu là các vị Nhân Chủ khác thì chắc đã sợ vỡ mật rồi.
Đối với bất cứ kẻ nào, việc Nhân Hoàng sắp chết đều là một lần khảo nghiệm kinh tâm động phách, quả nhiên Tô Vũ là người tâm trí cứng cỏi.
Đại Chu Vương không thể không cảm khái rằng kẻ điên cũng có điểm tốt của kẻ điên.
Việc người bình thường sẽ sợ nhưng chưa chắc Tô Vũ đã sợ.
Quả nhiên ta đoán không sai, Tô Vũ sẽ càng có thêm động lực hơn mà thôi.
Tô Vũ vung tay lên, hai người lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, thấy mọi người nhìn mình, Tô Vũ cười nói: "Đại Chu Vương nói Nhân Hoàng sắp chết, bảo ta nhanh chóng kế vị, trở thành tân Nhân Hoàng, mọi người có ủng hộ ta không?"
Tứ phương an tĩnh, đám người bất đắc dĩ nhìn nhau.
Sao hắn lại nói khoác nữa rồi?
Nhưng mọi người vẫn cao giọng đáp có lệ: "Chúng ta ủng hột! Bệ hạ uy vũ!"
Nịnh hót chẳng mất cái gì, cứ thoải mái đi.
Đại Chu Vương suýt nữa bị hắn hù chết, kết quả thấy phản ứng của mọi người thì không còn lời gì để nói. Kết quả này còn hơn cả suy đoán của ta, không một người nào tin cả.
Tô Vũ cười lớn: "Tốt lắm, gặp Nhân Hoàng thì cứ bảo ông ấy gọi ta là lão đại, không nghe lời thì đánh chết ông ta, mọi người nhớ cùng xông lên đấy"
"Đánh chết Nhân Hoàng!"
Có người hô to nhưng lần này lại không ai hô cùng.
Diệt Tằm Vương tái mặt. Chuyện gì vậy, không phải vẫn đang hùa theo lời bệ hạ nói sao?
Lần trước ta nói không tốt về Tô Vũ mọi người cũng không đáp lại.
Hiện tại Tô Vũ nói muốn đánh chết Nhân Hoàng, ta... Ta chỉ đáp lại một câu thôi, đừng nhìn ta như vậy được không?
Tô Vũ cười lớn: "Hay, Diệt Tằm Vương làm tốt lắm, nhìn thấy Nhân Hoàng thì ngươi hãy xông lên đầu tiên nhé. Cứ vậy đi, mọi người ai về nhà nấy tu luyện và khôi phục đi thôi"
Hắn vung tay lên, thiên địa tiêu tán, mọi người rời đi.
Tô Vũ nhìn mọi người, sau đó lắc đầu nhìn về phía Đại Chu Vương: "Hôm nay ta đã nói rằng Nhân Hoàng sắp chết, nếu sau này Nhân Hoàng chết thật thì có khi nào mọi người sẽ hoài nghi rằng chúng ta đang diễn kịch hay không?"
Đúng là đó khả năng này.
Đại Chu Vương không biết nói gì, chỉ có thể thầm than Tô Vũ quá lợi hại!
Nhân Hoàng linh thân chia lìa, thân thể trọng thương, có khả năng biển ý chí cũng bị thương.
Tin tức này khiến Tô Vũ cảm thấy hết sức bó tay. Ta trông cậy vào ngài mà ngài lại đang trông cậy vào ta, ngài đúng là đồ túng hóa!
Trước mặt người khác thì hiên ngang, sau lưng thì khóc chít chít.
Ta vốn nghĩ rằng chỉ cần mang theo mười mấy vị chủ nhân quy tắc đến là được, kiểu gì ngài cũng có thể thắng, không phải ngài đang ngăn chặn vạn tộc rất tốt sao?
Không ngờ ngài lại đang dùng không thành kế.
Ngày hôm nay, Tô Vũ có niềm vui sướng khi đại thắng, cũng có cảm giác suy sụp mệt mi.
Cuộc sống như này khi nào mới kết thúc?
Hắn không thể tùy tiện đến tiếp viện Nhân Hoàng, nếu kích thích tâm lý liều chết phản kháng của vạn tộc thì rất phiền toái, cái vỏ rỗng Nhân Hoàng bị đánh võ thì mọi người đều sẽ gặp xui xẻo.
"Văn Vương bẫy ngài để giờ ngài bẫy ta sao?"
Haizz Một tiếng thở dài vang lên thấm đượm vài phần hiu quạnh.
Tô Vũ đến trước Địa Ngục Môn, tay cầm ý chí hỗn độn, hắn đang đợi xem có tên ngốc nào đến đây hay không.
Nơi đây đã chết rất nhiều người nhưng Tô Vũ chưa thu lấy lực lượng quy tắc, kể cả khi Nguyệt Chiến và Bà Long Thú ngã xuống, Tô Vũ cũng chưa cướp lấy lực lượng quy tắc của bọn họ, thậm chí Ngục Thanh cũng vậy.
Mấy đại cường giả ngã xuống mà không có thêm chủ nhân quy tắc xuất hiện thì không phải là có lỗi với ta sao?
Giờ phút này Thông Thiên Hầu cũng ở đây, y đang nghiên cứu Địa Ngục Môn.
Sau đó Thông Thiên Hầu mở miệng: "Bệ hạ, cánh cửa này có một khe hở đủ cho một người qua, đi vào đơn giản còn đi ra thì phức tạp hơn một chút. Tuy chỉ là một cánh cửa nhưng có lẽ những kê muốn ra ngoài sẽ chỉ thấy tầng tầng núi non trùng điệp. Ý chí hỗn độn xem như một cái biển báo giao thông để chỉ cho bọn họ biết có thể đi ra ngoài từ nơi nào. Nhưng Ngục Thanh đã chết, người phía sau cửa đã biết. Cho nên ta đoán rằng chắc sẽ không có kẻ nào dám ra nữa đâu"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Mọi khả năng đều có thể xảy ra. Chi mạch của Ngục và chi mạch cổ thú chưa chắc đã hòa hợp ở chung. Phe Ngục không dám ra, bọn họ lo lắng sẽ có bẫy. Nhưng chúng ta vẫn có khả năng lừa cổ thú ra ngoài. Ta đã nhìn thấu đám người kia rồi, chẳng có kẻ nào là tốt cả"
Thông Thiên đồng tình: "Bệ hạ nói không sai"
"Ngươi thì sao?" Tô Vũ nhìn y: "Lúc trước người cắn nuốt vài hư ảnh Địa Ngục Môn, hiện tại tình huống thế nào?"
Thông Thiên ngượng ngùng: "Vẫn chưa đủ, hay là bệ hạ đánh chết Võ Hoàng đi, đánh chết lão rồi ta chắc chắn sẽ trở thành chủ nhân quy tắc"
Tô Vũ lười để ý đến y, hắn nhìn Nhân Sơn, giờ phút này Nhân Sơn trống rỗng đứng lặng trong thiên địa. Còn Địa Ngục Môn thần vận nội liễm trông như một cánh cửa bình thường.
Sau một kích của Nhân Sơn, thần quang của Địa Ngục Môn đã tiêu tán rất nhiều.
Địa Ngục Môn là tồn tại vô cùng cường đại, vậy mà Nhân Sơn lại đánh cho Địa Ngục Môn mất đi hào quang thần vận.
Tô Vũ bỗng nhiên mỉm cười.
Nhân Sơn, ngọn núi của Nhân tộc.
Bất cứ kẻ nào ở lâu trên Nhân Sơn đều sẽ xuất hiện tâm lý hướng về Nhân tộc, nổi lên trách nhiệm đối với Nhân tộc.
Nhân Sơn thật thú vị!
Một ngọn núi đứng lặng vô số năm tháng giờ vẫn đứng lặng trong thiên địa, nó vô cùng bắt mắt nhưng không có ai phá hủy nó và cũng không thể phá hủy được nó.
Hắn tạm thời không quan tâm đến Nhân Sơn nữa. Hiếm khi hắn không muốn tìm hiểu đến cùng.
Có đôi khi quá thông minh cũng không tốt, người thông minh thường chết sớm, bởi vì đầu óc chạy quá nhanh dễ khiến mình mệt chết, những kẻ ngu ngốc thường sống lâu hơn, cứ xem Võ Hoàng là biết.