Cánh cửa truyền đến một hồi âm thanh dao động.
Không biết đã qua bao lâu, một cổ thú trông như trâu nước gian nan chui ra, đầu trâu thò ra nhìn khắp nơi xung quanh, gió lạnh rền vang, con trâu này nhìn thấy cảnh tượng bốn phía thì không khỏi cảm thấy hoang mang tột độ.
Sao nơi này trông như vừa bị hủy diệt vậy?
Đây là phế tích sau đại chiến ư?
Tất cả chết sạch rồi sao?
Thảm như vậy à?
Nó chỉ biết Ngục Thanh ra ngoài rồi chết, hình như Bà Long Thú cũng đã chết, vạn giới xảy ra đại chiến, nhưng chẳng lẽ tất cả đều chết sạch rồi ư?
Nó nhìn quanh bốn phía, nơi đây không một bóng người nhưng có thể nhìn thấy không ít cỗ thi thể.
Con trâu nước nhanh chóng chui ra, dường như phía sau cửa có giọng kẻ nào đấy đang hỏi gì đó, trâu nước chấn động ý chí lực truyền âm đáp: "Có vẻ thượng giới đã tan biến.
Trước mắt ta là phế tích sau đại chiến, thi thể khắp nơi."
Phía sau cửa, một cỗ dao động truyền ra: "Ngươi quan sát thêm đi"
"Được"
Trâu nước không dám rời Địa Ngục Môn quá xa, nó cẩn thận tra xét xung quanh, có điều tạm thời còn chưa phát hiện Trà Thụ.
Có cao thủ hàng giả Tô Vũ ở đây thì sao người khác có thể dễ dàng phát hiện ra được?
Thứ dễ dàng phát hiện thì đều không đáng tiền.
Huống chỉ cổ thú có thể tới đây thì sẽ không quá ngốc, tìm ra Trà Thụ hấp hối ở nơi hẻo lánh mới đáng tin, bằng không thì ai tin?
Nếu trắng trợn đi đến lắc lư trước mặt con trâu kia thì quá giả tạo.
Tô Vũ đã quá quen thuộc với kịch bản này rồi.
"ý chí hỗn độn ở đâu?"
Trâu nước lẩm bẩm, lộ tuyến tiếp dẫn vẫn còn đây chứng tỏ ý chí hỗn độn vẫn chưa tiêu tán, vậy rốt cuộc thứ kia đang ở đâu?
Thứ đó rất quan trọng.
Có phải bẫy hay không thì phải tìm được thứ này mới rõ.
Nó tra xét khắp nơi, cảm ứng được một chút ý chí hỗn độn mơ hỏ, nó cảnh giác không chạy lung tung, sau đó một giọt máu chảy ra hóa thành một con trâu nhỏ chạy về phương xa.
Một lát sau, con trâu nhỏ miệng ngậm một viên cầu trỡ lại.
Trâu nước cảm ứng, thứ này được tìm thấy trong một cái hố rất lớn, có thể là khi Ngục Thanh chết đã rơi xuống mà không ai để ý.
"Không ngờ ta lại dễ dàng lấy được ý chí hỗn độn như vậy"
Trước khi trâu nước tới đây, mọi người đã nói rằng nếu không tìm thấy ý chí hỗn độn thì có thể đây là cái bẫy, phải sớm trở về.
Nhưng hiện tại...
Trâu nước ngơ ngẩn, nhanh chóng truyền âm ra sau cửa: "Ta đã lấy được ý chí hỗn độn. Nó ở trong một cái hố lớn trong chiến trường"
"Lấy được rồi ư?"
Phía sau cửa hiện ra từng đôi mắt.
Có đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, có đôi mắt lộ vẻ mê mang.
Chẳng lẽ đây không phải là cái bẫy?
Nếu không sao thứ này lại có thể bị đặt ở một nơi tùy tiện như vậy?
Đây là thứ dẫn đường cho bọn chúng, vậy mà hiện tại lại nằm trong chiến trường, thật cổ quái.
Là do kẻ địch không biết tình huống hay tất cả thật sự đã chết sạch?
Bọn chúng biết đám người Ngục Thanh đã chết.
Phe Vạn tộc và phe Chu Tắc đi vào trong đó chắc chắn sẽ không gióng trống khua chiêng, bọn họ nhất định sẽ cẩn thận không dám bại lộ, vậy nên hiện giờ cổ tộc hoàn toàn không biết tình huống vạn giới ra sao.
"Tô Vũ cũng đã chết rồi à?"
Bọn họ chỉ biết lần này kẻ giết đám người Ngục Thanh là một kẻ tên Tô Vũ, nhưng cụ thể ra sao thì không ai rõ ràng.
"Ta không biết" Trâu nước thử hỏi: "Hay là đến hạ giới xem thử?"
Nó nói ra nhưng chính nó lại cảm thấy sợ hãi, nó không muốn đi.
Nếu thượng giới hủy diệt mà hạ giới còn tồn tại, Tô Vũ và đám cường giả giết Ngục Thanh vẫn còn sống ở hạ giới, ta mà đi xuống thì không phải là muốn chết sao?
"Lấy được ý chí hỗn độn là tốt lắm rồi. Có thứ này thì chúng ta có thể tiếp tục định vị vạn giới. Cổ Ngưu, ngươi tra xét xem còn ai sống hay không"
"Để ta tìm thử xem"
Trâu nước tra xét hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện ra Trà Thụ, tới nỗi khiến Tô Vũ trốn trong hư không cũng phải sốt ruột thay nó.
Thật ngốc!
Ngươi đã lấy được ý chí hỗn độn, ngươi không biết thứ này có thể thúc giục hỗn độn cổ thú nghe theo sự triệu hoán của ngươi sao?
Má nó, chẳng lẽ còn cần ta phải dạy ngươi à?
Người bình thường thì đã lập tức dùng thứ này để thử xem quanh đây còn cổ thú tồn tại hay không rồi, đó mới là đồng tộc của các ngươi.
Tô Vũ cảm thấy bất lực.
Cổ thú quá ngốc!
Ta mệt mỏi quá!
Chẳng lẽ lần sau ta muốn lừa các ngươi thì còn phải dạy các ngươi phải mắc lừa như thế nào?
Ta tính kế rất nhiều người nhưng chưa bao giờ tính được rằng đám ngu xuẩn sẽ không diễn theo kịch bản, ngươi dùng ý chí hỗn độn tra xét đi, ta vội muốn chết rồi.
"Lần sau lừa đám ngốc thì nên làm đơn giản thôi"
Kịch bản quá phức tạp thì Tô Vũ lo rằng bọn chúng sẽ không hiểu.
Muốn lừa tiền của một tên ngốc thì chỉ việc trực tiếp đến nói rằng: "Ngươi đưa tiền cho ta, ta mua kẹo cho ngươi ăn"
Như vậy đối phương sẽ đưa tiền cho ngươi.
Hiện tại Tô Vũ thiết kế rất nhiều đầu mối giả, kết quả đối phương ngu ngốc không phát hiện, cứ thế đi ngang qua.
Mệt thật đấy, thế này thì khác gì hát tuổng cho kẻ điếc nghe.
Tô Vũ đang oán giận, cũng may trâu nước không phải một con trâu ngu chỉ biết chiến đấu và trong đám hỗn độn cổ thú vẫn có kẻ có đầu óc, mà Tô Vũ thì thích tính kế những kê có đầu óc như vậy.
Sau cánh cửa bỗng vang lên thanh âm: "Lấy được ý chí hỗn độn rồi à? Vậy tra xem trong Hỗn Độn Sơn còn cổ tộc hay không. Có ý chí hỗn độn thì có thể uy hiếp cổ tộc, muốn lấy được tin tức cũng đơn giản hơn"
Trâu nước kinh ngạc cảm thán: "Đúng đúng, Linh Vượn chí tôn quả là thông minh, suýt nữa ta đã quên mất"
Đám cổ thú khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, tìm cổ tộc trước đi"
Trâu nước dùng ý chí lực thâm nhập, một lát sau một cỗ ý chí lực lan tràn tứ phương.
"Hỗn Độn cổ tộc, tiến đến yết kiến!"
Ý chí lực tràn ngập nhưng không có bất cứ đáp lại nào, trâu nước hơi biến sắc, chết sạch rồi sao?
Ý chí hỗn độn có khả năng khống chế Hỗn độn cổ tộc, nó khó có thể khống chế Bát Dực Hổ và Hỗn Độn Long nhưng dưới Thiên Tôn thì hầu như không thể phản kháng.
Trâu nước tra xét một vòng nhưng không có động tĩnh gì.
Sau đó nó tra xét lại lần nữa, lần này trâu nước đã cảm ứng được gì đó, nó trầm ngâm:
"Hình như có hồi đáp nhưng rất mỏng manh, có phải là bị thương hay không? Hay là do quá yếu?"
"Đi xem đi"
Phía sau cửa, có cổ thú kiến nghị.
Trâu nước ngẫm nghĩ, thấy bốn phía thật sự không có ai, nó nhanh chóng đáp: "Để ta đi xem thử, sẽ lập tức quay lại, nếu ta không trở lại thì là đã xảy ra chuyện, các ngươi cẩn thận, đừng tùy tiện ra ngoài"
"Yên tâm đi"
Trâu nước bay về nơi xa, sau khi phi hành một lát, nó trông thấy một ngọn núi lớn, hiện giờ ngọn núi tan hoang, dưới chân núi có một cái hố, một gốc cây trà tàn tạ cắm rễ gần đó, quang huy tiêu tán, có cảm giác dầu hết đèn tắt.
"Hả?"
Trâu nước thấy Trà Thụ thì kinh ngạc: "Là hỗn độn cổ mộc nhất tộc, hình như bị thương quá nặng, sắp chết rồi"
Tiểu Trà Thụ này đã đáp lại mình sao?
"Hợp Đạo cảnh"
Không quá mạnh.
Hợp đạo không hiếm thấy, trong đám cổ thú Hỗn Độn Sơn cũng có không ít Hợp Đạo cảnh.
Những sinh vật khác đều đã chết hết, chỉ còn một gốc cổ mộc may mắn sống sót ở đây.
Trâu nước tra xét xung quanh rồi nhanh chóng giáng xuống, một cỗ lực lượng trào ra từ trên người nó thẩm thấu vào Trà Thụ, Trà Thụ rung động, dường như nàng đã khôi phục một chút, cành lá bỗng nhiên lay động, phát ra tiếng động hỗn độn: "Ngươi là ai?"
Đôi mắt trâu nước lộ ý cười, nàng ta còn sống.