"Ngươi là ai?" Trà Thụ gian nan hỏi.
"Ta là Cổ Ngưu chí tôn" Trâu nước nói: "Ngươi là cổ tộc nơi đây à?"
"Ta... Ta không phải... Ta... bị Hỗn Độn Long đại nhân triệu hoán, từ sâu trong hỗn độn đến đây... Kết quả... Các đại nhân đã chết hết..."
Trâu nước khẽ gật đầu, hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Đại chiến... cường giả rất lợi hại đại chiến.."
Lời Trà Thụ nói rất hỗn loạn, trâu nước ngẫm nghĩ hỏi lâu, phải kết hợp với hiểu biết của nó thì mới đoán ra được nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Một đám cường giả đã đại chiến ở khu vực bên ngoài.
Vạn giới giải phong.
Sau đó một đám chủ nhân quy tắc xuất hiện, một kẻ tên là Bách Chiến đại chiến với Tô Vũ, tiếp đến lại có một người khổng lô xuất hiện, Trà Thụ không biết kẻ đó tên là gì, chỉ biết hai nam nhân đánh đến trời sụp đất nứt.
Cuối cùng, vô số người đã ngã xuống.
Bách Chiến chết trận, Tô Vũ mang theo vài vị cường giả sống sót chạy trốn tới hạ giới, để lại thượng giới như một bãi hoang tàn.
"Tô Vũ vẫn chưa chết?"
Trâu nước hít sâu một hơi, nó biết Bách Chiến, hình như còn có một nữ nhân cường đại khác nữa, kết quả kẻ chết người trốn, còn Tô Vũ thì vẫn còn sống. Nhưng hình như hắn đã trọng thương.
"Khi chạy trốn, hắn còn bao nhiêu thủ hạ sống sót?"
Trà Thụ lay động cành lá: "Không biết. Chắc là vài tên"
"Vài tên ư? Có mấy vị chủ nhân quy tắc?"
"Không biết"
Cổ Ngưu cảm thấy cây trà này quá ngốc. Nhưng chuyện này cũng chẳng lạ gì. Cổ mộc nhất tộc vốn khó có thể thành linh, dù thành linh thì cũng mất rất lâu để có trí tuệ, hiển nhiên trí tuệ của đối phương còn chưa phát triển.
Nhưng Tô Vũ còn sống đã là một tin tức rất quan trọng.
Cổ Ngưu tóm lấy Trà Thụ nhanh chóng bay đến Địa Ngục Môn, Trà Thụ cả kinh nhưng cố gắng đè nén xuống, lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau, trước Địa Ngục Môn, Cổ Ngưu kể lại hết sự tình.
Phía sau cửa có thanh âm truyền đến: "Có thể tin tưởng lời tiểu gia hỏa này nói không?"
Cổ Ngưu không cho là đúng: "Nó biết không nhiều, thực lực cũng yếu, nếu không phải ta dùng ý chí hỗn độn càn quét vài lần thì còn không phát hiện ra được, khí tức nó quá mồng manh, nếu ta đến muộn hơn thì chắc nó đã chết rỏi. Chỉ nói được vài lời hỗn loạn không rõ, vậy thì có cái gì mà đáng tin hay không?"
Quá đa nghỉ! Chỉ là vấn đề nhỏ như vậy mà vẫn phải nghi ngờ ư?
Huống chỉ Trà Thụ còn không biết gì nhiều, rất nhiều chuyện là Cổ Ngưu tự suy luận ra từ những gì nó biết, có lẽ phải nói rằng bọn chúng đang nghi ngờ nó chứ không phải Trà Thụ.
"Vậy là Bách Chiến chết trận, Tô Vũ còn sống. Quả nhiên... Nếu Bách Chiến còn sống thì sẽ không đến mức không có chút tin tức nào, hóa ra là đã tử chiến. Tô Vũ này thật đáng sợ!"
"Đáng sợ cũng không sao, hắn còn trẻ, hình như cũng đã trọng thương"
"Không biết dưới trướng hắn còn bao nhiêu vị chủ nhân quy tắc?"
"Cổ mộc không đủ thông minh, không thể giải thích rõ ràng nguyên cớ"
Phía sau cửa, một đám cường giả ồn ào thương thảo với nhau, Trà Thụ mơ hồ bỗng nhiên nói: "Ta không nhớ rõ, cũng không phân biệt được... Nhưng ta... vẫn luôn ở đây, bản thể để lại một ít dấu vết... Có hữu dụng không?"
Trâu nước ngẩh ra rồi cười rộ lên: "Đúng vậy, hình như cổ mộc nhất tộc có thể lưu lại dấu vết, ngươi nhanh mở ra cho ta xem"
"Nhưng mà.."
Thanh âm Trà Thụ lộ vẻ mê mang: "Ta không có hỗn độn lực"
Thật lắm vấn đề!
Cổ Ngưu lại đưa vào một ít hỗn độn lực, bấy giờ Trà Thụ mới phát ra được chút hình ảnh, hình ảnh hư ảo rung chuyển không rõ ràng nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tô Vũ, hắn không ngừng hộc máu, ánh mắt lãnh lệ, sau đó mang theo ba vị cường giả rời đi.
Ba vị cường giả kia cũng lộ vẻ uể oải, bốn người bay ngang qua chỗ Trà Thụ, tất cả đều bị thương rất nặng.
Tô Vũ phi hành cũng khó khăn, có người muốn nâng hắn thì lại bị hắn hất tay ra, động tác nho nhỏ nhưng lại khiến người khác phải chú ý, Cổ Ngưu ra vẻ hiểu biết: "Dù Tô Vũ bị trọng thương thì vẫn muốn duy trì tôn nghiêm bá chủ của hắn"
"Hắn là một kẻ lợi hại! Đến Bách Chiến cũng thua hắn!"
"Đúng là rất lợi hại!"
"Nhưng thương thế không nhẹ, ba kẻ phía sau hình như chỉ vừa thăng cấp chủ nhân quy tắc, tất cả đều bị thương"
"Bình thường thôi, vạn tộc phía trước, trừ Võ Hoàng ra thì còn ai mạnh nữa?"
Nói đến Võ Hoàng, Cổ Ngưu lại hỏi: "Tiểu gia hỏa, biết Võ Hoàng đi đâu không?"
"Võ Hoàng ư? Không biết"
Cổ Ngưu trầm tư: "Võ Hoàng đã chạy đi đâu? Chẳng lẽ cũng đã chết?"
Phía sau cửa có người nói: "Chẳng lẽ đã đồng quy vu tận với Chu Tắc hoặc là Ngu? Bằng không, phe Tô Vũ khó có thể giết được bọn họ"
Chuyện này rất khó đoán, bỗng nhiên Cổ Ngưu nói: "Hình như hiện tại trong vạn giới chỉ còn lại phe Tô Vũ, tổng cộng là 4 vị cường giả, tất cả đều bị thương. Các vị, có nên.."
Nó thực sự động tâm.
Hay là chúng ta làm một chuyến đi?
"Cường giả vạn giới đều đã chết, nhân lúc đám người Nhân Hoàng chưa trở về, chúng ta hãy tiên hạ thủ vi cường, giết phe Tô Vũ, tàn sát vạn tộc, mở ra Địa Ngục Môn, tiếp dẫn cổ tộc ra ngoài?"
Phía sau cửa tức khắc trở nên ồn ào.
Muốn tranh trước một chén canh sao?
Hiện giờ vạn giới đã bị đại chiến phá nát, sinh linh chết la liệt.
Có nên cho vài vị ra ngoài tàn sát một phen hay không?
Cổ Ngưu lại nói: "Lúc trước không ít cường giả đã chết, năng lượng còn lại đủ nhiều, tuy không thể cho quá nhiều người ra ngoài nhưng 4 - 5 vị thì vẫn có thể. Chúng ta đều đang ở trạng thái toàn thịnh, phe Tô Vũ lại bị thương không nhẹ, đây chính là cơ hội duy nhất. Bằng không, chờ Tô Vũ dưỡng thương xong thì hắn nhất định sẽ đến đây.
Nếu giết đám người Tô Vũ thì có lẽ có thể tiếp dẫn thêm 5 - 6 vị ra ngoài, khi ấy chúng ta có mười mấy vị chủ nhân quy tắc, có lẽ đối chiến với đám người Nhân Hoàng thì chúng ta cũng có thể đại thắng"
Cổ Ngưu cực kỳ hưng phấn, nhưng có cổ thú phía sau cửa lại lo lắng nghi ngờ: "Nếu » là.
Cổ Ngưu biết đối phương đang e ngại chuyện gì, nó nói thẳng: "Dù sao chúng ta ra ngoài cũng chẳng có hại gì, cùng lắm thì chúng ta chỉ hoạt động quanh Địa Ngục Môn, nếu có nguy hiểm thì lập tức chui vào trốn đi, chẳng lẽ đối phương dám tiến vào đuổi giết ư? Hiện tại một mình ta ở bên ngoài mới là nguy hiểm"
Ta còn muốn các ngươi ra ngoài cho ta đỡ lo đây.
Phe Tô Vũ có vài vị cường giả, có lẽ hiện tại bọn họ đang chữa thương, nếu bọn họ chữa thương xong lại tới tra xét thì ta phải làm gì bây giờ?
Cổ Ngưu lại nói: "Đây là cơ hội hiếm có, nếu không, chờ đến khi lực lượng quanh cửa tiêu tán thì rất khó có thêm người thoát ra, hiện tại chi mạch Ngục Vương đã chết sạch, phe Bách Chiến cũng đã chết. Không có bọn họ, chúng ta chỉ có thể chờ Địa Ngục Môn tự mở cổng"
Đã không còn ai tiếp dẫn chúng ta nữa.
Có cổ thú lên tiếng: "Ta sẽ ra ngoài"
Cổ Ngưu nói không sai, đây là cơ hội hiếm có, cứ ra ngoài trước rồi tính.
Không phải Cổ Ngưu vẫn an toàn sao? Hơn nữa ý chí hỗn độn cũng ở đây.
Không lâu sau, cánh cửa rung động, có thêm một đầu cổ thú chui ra ngoài, những kẻ ra trước thì dễ, về sau sẽ càng khó khăn hơn.
Cổ Ngưu mở miệng: "Ta cảm thấy 4 - 5 vị thoát ra được đã là cực hạn, những lão hữu còn lại muốn ra ngoài thì tùy vận may vậy"
Nghe nó nói thế, lại có thêm một cổ thú im lặng chen ra từ khe cửa.
Tính cả Cổ Ngưu thì đã có 3 cổ thú, không nhiều lắm.
Khi cổ thú thứ 3 chui ra đã bật cười lớn, các cổ thú khác không nhịn được, phía sau cửa có cổ thú tức giận quát: "Ta trước"
"Để ta"
"Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ giết đám người Tô Vũ rồi tiếp dẫn các ngươi sau"
Cánh cửa rung động kịch liệt.
Một lát sau, mấy cổ thú liên tiếp chui ra ngoài, tính cả Cổ Ngưu là vừa vặn 5 mạng, kẻ thứ 6 muốn chui ra theo nhưng không còn năng lượng nữa, nó ai oán than thở: "Ta kẹt rồi, các ngươi nhanh chóng giết kẻ nào đó cung cấp lực lượng cho Địa Ngục Môn để ta ra ngoài đi. Nếu để ta tự mình nghĩ cách thoát ra thì sẽ mất rất lâu"
5 cổ thú đã thoát ra đều âm thầm vui mừng.
Các ngươi cứ do dự nữa đi.
Hiện tại các ngươi có thể ra ngoài hay không thì phải phụ thuộc vào chúng ta, chúng ta không muốn tiếp dẫn các ngươi thì các ngươi đừng hòng ra được, còn chúng ta thì có thể trở về bất cứ lúc nào, thật sảng khoái!