Trong hư không, Tô Vũ lắng lặng lắc đầu.
Dễ lừa thật!
Năm cổ thú ra quá nhanh, quá đơn giản.
Hắn phất tay, thân thể Võ Hoàng hiện lên, ngay sau đó một Võ Hoàng khác cũng xuất hiện, lão buồn bực nhìn Tô Vũ, ta mới rời đi một lát thôi, ngươi gọi ta làm gì?
"Giết cổ thú đi, chỉ cho phép ngươi giết một tên, tính vào năm mạng chủ nhân quy tắc mà ngươi nợ ta"
Tô Vũ cảnh cáo: "Không được giết nhiều, giết nhiều hơn không tính. Ngươi phụ trách giết con dơi kia kìa"
Võ Hoàng nhìn theo hướng hắn chỉ, lão trợn mắt truyền âm: "Bọn chúng bị ngu à?"
Sao lại chui ra ngoài, còn chui vào vòng vây thiên địa của Tô Vũ nữa.
Trời ạ, lần đầu tiên ta phát hiện ra có nhiều tên ngốc đến vậy đấy.
Vậy không phải là muốn chết sao?
"Ta muốn tính cả năm"
Đám cổ thú mạnh nhất là tam đẳng, yếu nhất là ngũ đẳng bị áp chế trong thiên địa của Tô Vũ, Võ Hoàng cảm thấy một mình lão có thể đánh chết toàn bộ, lập tức trả hết năm mạng lão nợ.
"Không được, ngươi đánh chết toàn bộ thì cũng chỉ tính là một, nhiệm vụ của ngươi là con đơi kia, đánh chết kẻ khác thì không tính"
Võ Hoàng hết sức bất đắc dĩ.
Vô sỉ!
Đó là kê mạnh nhất, thực lực tam đẳng lệch yếu, còn lại có ba kê tứ đẳng và một kẻ ngũ đẳng, có lẽ ngũ đẳng ở trong thiên địa của Tô Vũ sẽ bị áp chế đến độ Thiên Tôn cũng đủ khả năng xử lý, muốn giết cũng rất đơn giản.
Tô Vũ nhanh chóng truyền âm tứ phương: "Đủ rồi, kẻ thứ sáu muốn ra đã bị kẹt lại chứng tỏ lực lượng của đám người Ngục Thanh chết đi đã hao hết, vậy chúng ta cứ xử lý năm tên này thôi. Năm kê này chết trong thiên địa của ta, ta sẽ tận dụng hết, không buông tha cho bất cứ kê nào, như vậy hẳn là đủ cho ta tăng lên một chút"
Cảm giác câu cá này thật là sung sướng!
Dù Tô Vũ muốn hút lực lượng của phe Ngục Thanh thì cũng không đũ, sao có thể sảng khoái hấp thu toàn bộ như hiện tại.
Ngay sau đó, Tô Vũ truyền âm cho Thông Thiên Hầu: "Ta động thủ thì ngươi lập tức niêm phong cửa, không cho gia hỏa bên trong quan sát, tránh làm bại lộ thực lực chúng ta, đánh chết năm kẻ này xong, cái bẫy Địa Ngục Môn có thể tạm thời hạ màn"
"Ta đối phó con trâu kia, nó đã là tứ đẳng, không yếu"
"Võ Hoàng đối phó con dơi thực lực bình thường"
Võ Hoàng muốn chửi ra tiếng, ngươi thật không biết xấu hổi "Nam Vương đối phó với quái vật đầu heo, thực lực tầm thường"
Võ Hoàng lại âm thầm phun tảo trong lòng, quá không biết xấu hổ, tên kia yếu nhất, Thiên Tôn cũng có hy vọng đánh chết.
"Đại Chu Vương đối phó con voi kia, thực lực nó cũng bình thường, ngươi có thể làm được"
"Những người khác vây giết cá sấu"
Đám người lộ ánh mắt khác thường nhìn về phía Đại Chu Vương, khóe miệng Đại Chu Vương co giật điên cuồng.
Tô Vũ quả thật không phải là người!
Người mù cũng nhìn ra Nam Vương được phân cho đối phó với kẻ yếu nhất, Võ Hoàng đối phó kẻ mạnh nhất, y thì đối phó với một đối thủ tương đối khó, còn hơn mười vị cường giả còn lại thì lại đánh một kẻ mạnh tương đương đối thủ của y.
Hãy làm người tử tế đi, xin ngươi đấy, đỏ tiểu nhân nhỏ mọn!
Chỉ bởi vì ta không nói toàn bộ cho ngươi nên ngươi đối xử với ta như vậy ư?
Giọng nói uy nghiêm của Tô Vũ vang lên bên tai mọi người: "Ra tay!"
Oanh!
5 vị cường giả còn đang vui về tận hưởng bầu không khí bên ngoài, bỗng nhiên cánh cửa rung động kịch liệt.
Bọn chúng còn chưa kịp nói gì, bất chợt năm cự thú bị phân tán truyền tống tới các phương hướng khác nhau.
Cổ Ngưu mới vừa hiện lên đã nghênh đón Tô Vũ, Cổ Ngưu cảm thấy thực lực chính mình bị áp chế, nó vốn là tứ đẳng mà lại có cảm giác như chỉ là ngũ đẳng.
Không đợi nó hoàn hồn, trên người Tô Vũ đã tỏa ra một cỗ khí tức vô cùng khủng bố - khí tức nhị đẳng.
Nhị đẳng đánh ngũ đẳng tương đương với Võ Vương năm xưa đánh Hỗn Độn Long, trong tình huống bình thường, một quyền đánh không chết thì ba quyền là được.
Âm ảm ảm!
Tô Vũ đánh ra liên tiếp ba quyền, Cổ Ngưu tức khắc chia năm xẻ bảy, thân thể tan nát dung nhập vào thiên địa, lúc sắp chết nó vẫn còn đang hoảng hốt.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Hả, ta đã chết rồi?
Kê bị vây giết là thảm nhất, trong hơn mười vị cường giả có nhiều chủ nhân quy tắc, bọn họ đồng loạt ra tay với một chủ nhân quy tắc tứ đẳng bị áp chế, chuyện này đơn giản thế nào thì không cần phải nói.
Trong nháy mắt, đao thương kiếm kích đều xuất hiện, sau một tiếng vang lớn, đối phương đã bị đánh bạo.
Còn Nam Vương, bà vốn là cường giả không yếu, đối phương còn bị áp chế tới Thiên Tôn cảnh, không lâu sau Nam Vương đã dùng roi cắt nát thân thể đối phương.
Võ Hoàng điên cuồng rống to, linh thể hợp nhất vui sướng đánh đập.
Lão có thực lực tiếp cận nhị đẳng, đối phương bị áp chế tới tứ đẳng, chênh lệch rất rõ ràng.
Võ Hoàng điên cuồng oanh kích mấy phút, sau đó lão mới dùng thương đâm xuyên con đơi kia. Lão thở hồng hộc, nét mặt lộ rõ về vui mừng.
Cuối cùng cũng xử lý được một tên.
Ta chỉ còn thiếu bốn mạng nữa.
Lần ra tay này sướng thật!
Trong khi đó, sắc mặt Đại Chu Vương rất kì quái, đối thủ của y... không bị áp chế.
Y suýt nữa đã mở miệng mắng cả tám đời tổ tông của Tô Vũ!
Ngươi làm người có được không?
Sao ngươi có thể làm như vậy?
Ngươi bắt ta đối phó một mình thì thôi đi, vậy mà ngươi còn không áp chế đối phương, ngươi đúng là không phải người tốt!
Năm cổ thú vừa xuất hiện thì bốn tên đã bị giết trong nháy mắt.
Một kẻ còn lại đang giao chiến với Đại Chu Vương, trong lòng nó cực độ run sợ nhưng không thể chạy trốn, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Nơi xa, Tô Vũ ôm cánh tay nói mát: "Đại Chu Vương lâu rồi không chiến đấu, chiến pháp có rất nhiều sơ hở nên ta tìm cho y một đối thủ có thực lực tương đương, mọi người nhìn xem. Ta tin rằng Đại Chu Vương có thể thắng, hy vọng y sẽ không bị thương"
Tô Vũ uy hiếp: "Voi, ngươi không còn đường thoát đâu, biện pháp duy nhất là tự bạo nổ chết đối thủ đối diện, sau đó nghĩ cách khiến biển ý chí chạy thoát"
Biện pháp này rất có lý, đây đúng là đường sống duy nhất!
Oanh!
Sau một tiếng nổ vang, một đám mây hình nấm xuất hiện, Tô Vũ xách một người đi ra, Đại Chu Vương mặt mũi cháy đen, bị vụ nổ khiến cho da đầu tê dại.
Tô Vũ phất tay tát một cái hủy diệt một viên câu, đó là biển ý chí của con voi ngốc nghếch nọ.
Xong việc!
Tô Vũ xé rách ý chí hỗn độn, ném một nửa cho Trà Thụ, nửa còn lại ném cho hai cổ thú ngoi đầu trong thiên địa phía xa, cuối cùng hắn nhìn về phía Đại Chu Vương còn đang choáng váng, truyền âm uy hiếp: "Lần sau nếu dám gạt ta nữa thì kết cục không phải chỉ có vậy thôi đâu. Chu Thiên, ngươi mà còn che che giấu giấu với ta thì sớm muộn gì ta cũng biến ngươi thành tên ngốc"
Đại Chu Vương hốt hoảng, ta thật xui xẻo mới gặp được tân Hoàng lòng dạ hẹp hòi như Vậy.
Y khóc không ra nước mắt, y cảm thấy mình thật sự sẽ bị tên khốn Tô Vũ này đùa bỡn thành một tên ngốc.
Bấy giờ, Tô Vũ không quan tâm đến y nữa. Thiên địa của hắn lại mở rộng, tâm tình Tô Vũ cực kỳ sung sướng, giết đám cổ thú ngốc nghếch kia quá dễ dàng, thoáng cái đã chết hết toàn bộ.
Đáng tiếc là không có lần thứ hai, nếu không hắn sẽ tiếp tục câu cá, vài lần như vậy thì thiên địa của hắn sẽ trở nên rộng lớn vô cùng.
Còn vấn đề cổ thú sau cửa đang nghĩ gì thì Tô Vũ không quan tâm.
Cứ để chúng sợ hãi đi.
Giờ phút này, Địa Ngục Môn đã bị phong ấn, trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể ra ngoài.
Đến lúc này, vấn đề Địa Ngục Môn xem như đã kết thúc.