Tô Vũ ngây ngẩn.
Tỉnh.
Tinh Vũ, Tinh Nguyệt... Chẳng lẽ là họ Tinh thật ư?
Giống như Nhân Tổ tên là Chu nên hậu duệ của ông ta đều họ Chu?
Tử Linh Đế Tôn thấy Tô Vũ ngạc nhiên bèn giải thích: "Nhật Nguyệt Tinh Thần đều là cái tên tương đối bình thường, cũng có người cùng tên. Là cường giả thì vẫn có thể dễ dàng truyền thừa huyết mạch"
"Vậy tên ngươi là Thần có cảm giác không đơn giản chút nào"
Tử Linh Đế Tôn tự giễu: "Không phải, chỉ là lúc ấy người tu lực lượng sao trời không nhiều, ta tùy ý lấy cho mình một cái tên mà thôi"
Tô Vũ lại hỏi: "Nhân Tổ là Chu, tổ tông Nhân Hoàng là Tinh, người đó có cùng thời kỳ với Nhân Tổ không?"
"Có lẽ là có, nhưng có quan hệ gì không thì ta không biết"
Lão nói tiếp: "Thật ra thì Nhân Tổ là lãnh tụ của một chi Nhân tộc"
"Là sao?"
Tử Linh Đế Tôn giải thích: "Khi đó chư thiên hỗn loạn, Nhân tộc phân tán khắp chư thiên, thậm chí cả trong hỗn độn. Lúc này có vài bộ lạc và đội ngũ Nhân tộc xuất hiện.
Nhân Tổ xem như lãnh tụ của một bộ lạc lớn. Sau này Nhân Tổ cường đại trở nên nổi danh, có bộ lạc khác tới gia nhập. Nhân Tổ có công lao rất lớn trong việc mang Nhân tộc quật khởi ở thời đại chư thiên. Có lẽ Cự Nhân tộc chính là bộ lạc trực thuộc của ông ta, vậy nên đám người Bách Chiến và Ngu ở lại Cự Nhân tộc cũng là điều bình thường"
Đó là bộ lạc trực thuộc Nhân Tổ.
Tô Vũ gật đâu: "Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng về sau Nhân Tổ tự tạo ra một chủng tộc, hóa ra là không phải mà ngay từ đầu đó chính là bộ lạc trực thuộc của ông ta?"
"Đúng vậy"
Tử Linh Đế Tôn gật đầu: "Ta nói những lời này bởi vì ta thấy hình như bệ hạ đã bị Bách Chiến ảnh hưởng, khiến ngài cảm thấy Nhân Tổ cũng phản bội Nhân tộc. Thật ra không phải vậy, có lẽ ông ta chỉ là thiên vị bộ lạc của mình hơn, bất quá đó cũng là chuyện bình thường. Nhưng quả thật ông ta chính là lão tổ của cả Nhân tộc thời kỳ đó"
Lão cảm thấy Tô Vũ sẽ bị vài người ảnh hưởng đến suy nghĩ nên nói thẳng không kiêng đè.
Tô Vũ mỉm cười: "Ngươi nói vậy khiến ta cảm thấy hiểu hơn rồi, ai cũng có dòng dõi của chính mình, bồi dưỡng dòng chính chẳng có gì lạ"
Tử Linh Đế Tôn nói: "Kỳ thật nếu muốn đi tìm căn nguyên nguồn gốc thì Thần Ma Tiên Hồn Minh... những sinh vật hình người đều xem như đồng tộc. Có lẽ vài cường giả đã mang theo cấp dưới của chính mình đi sáng lập tân giới, tu công pháp đại đạo bất đông, cuối cùng hình thành các tộc"
Tô Vũ không cảm thấy điều này kỳ quái, mọi người đã có suy đoán như vậy từ lâu.
Ví dụ như chỉ mạch Ngục Vương, hiện giờ bọn họ đã bị Tô Vũ đánh tan, nếu không mấy vạn năm sau có lẽ thật sự sẽ xuất hiện Thánh tộc.
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy đến Cự Nhân tộc nhìn xem, hẳn là Cự Nhân tộc cũng có Vĩnh Hằng, ta lười quản chuyện Cự Nhân tộc, lúc trước cũng không diệt tộc bọn họ, vấn đề Bách Chiến... Dựa theo cách nói của ngươi thì những người này là hậu duệ của Nhân Tổ, không cần phải hủy diệt toàn tộc. Thôi, tìm ra kê tu tam thân pháp cho ngươi xem đã, hôm nay ta bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với môn công pháp ấy"
"Ta cũng vậy"
Tử Linh Đế Tôn cũng cảm thấy rất hứng thú.
Tam thân pháp ư?
Nghe thật đặc biệt!
Một lát sau, hai người xuất hiện trong vạn giới.
Từ khi Bách Chiến bị giết, Ngu và Chu Tắc tiến vào Địa Ngục Môn, Lôi Bạo bị giết, Cự Nhân tộc liền hoàn toàn yên ắng.
Thái Cổ Cự Nhân Vương còn chưa chết. Lần trước ông ta bị Tô Vũ đánh trọng thương lại thành ra giữ được một mạng, bởi vì bị thương nên ông không tham gia đại chiến, xem như tránh được một kiếp.
Khi Thái Cổ Cự Nhân Vương cảm nhận khí tức khác lạ truyền đến, ông thở dài một tiếng, tâm tình tuyệt vọng bi quan, có lẽ tộc của ta sắp bị hủy diệt rồi.
Cuối cùng Tô Vũ cũng nhớ tới Thái Cổ Cự Nhân tộc.
Thái Cổ Cự Nhân Vương mang theo mười mấy vị Vĩnh Hằng và vài vị Hợp Đạo cảnh bay ra khỏi biên giới.
Ông không nói lời nào, chỉ lắng lặng gỡ vương miện, cởi vương bào, quỳ rạp xuống đất, đôi tay dâng lên vương ấn Cự Nhân tộc, phía sau, một đám cường giả Thái Cổ Cự Nhân tộc đều đồng loạt quỳ xuống.
Thái Cổ Cự Nhân Vương không dám nhìn Tô Vũ, ông chỉ cúi đầu quỳ, đôi tay nâng vương ấn, nhẹ giọng nói: "Tộc ta xin được đầu hàng thần phục. Mong Vũ Hoàng bệ hạ thu dụng, toàn bộ cường giả trên Nhật Nguyệt cảnh của tộc ta đều ở đây, nguyện đoạn đạo để tạ tội"
"Xin hãy niệm tình đồng tộc ở thời kỳ Thái Cổ, mong Vũ Hoàng thứ tội"
"Xin Vũ Hoàng thứ tội"
Một đám Vĩnh Hằng Hợp Đạo hô khẽ, cúi đầu quỳ rạp dưới đất.
Cường giả trên Nhật Nguyệt nguyện ý đoạn đạo ngã xuống, chỉ mong Tô Vũ có thể tha cho tộc nhân bình thường của họ.
Đây là chiến tranh.
Kê chiến bại, dù có là vương thì cũng phải khẩn cầu người thắng bỏ qua cho chủng tộc của mình, tha cho thế hệ trẻ trong tộc.
Các cường giả đều nguyện chết, chỉ cầu chủng tộc bất diệt.
Tô Vũ nhìn ông, bình thản lên tiếng: "Trong thời gian qua ngươi đã di dời vài người rồi đúng không?"
Sắc mặt Thái Cổ Cự Nhân Vương tái nhợt.
Tô Vũ nói tiếp: "Ta không định diệt tộc các ngươi. Tuy ta hận Bách Chiến, nhưng nếu Bách Chiến thắng ta thì hắn cũng sẽ không diệt Nhân tộc"
Lần này Tô Vũ không nói xấu Bách Chiến.
Dù Bách Chiến thắng Tô Vũ thì khả năng hắn ta diệt Nhân tộc cũng không lớn, hắn ta sẽ không làm như vậy, cùng lắm là để Nhân tộc tự sinh tự diệt mà thôi.
Nghe vậy, Thái Cổ Cự Nhân Vương kích động tới phát khóc, ông phủ phục trên mặt đất: "Vũ Hoàng thánh minh. Bách Chiến Vương sẽ không bao giờ hủy diệt Nhân tộc.
Thiên địa chứng giám!"
Tô Vũ xua tay: "Được rồi, ta không có hứng thú quan tâm đến Cự Nhân tộc. Ta cũng không bắt buộc phải giết các ngươi, đưa người cho ta làm chút thí nghiệm là được.
Sống được thì sống, chết thì thôi, sống hay chết tùy vào vận may của các ngươi. Nếu cuối cùng muốn trả thù thì cứ trực tiếp tới tìm ta"
"Không dám"
Thái Cổ Cự Nhân Vương nào dám nói gì, trả thù ư?
Không có khả năng!
Tô Vũ thật đáng sợ!
Tô Vũ thì không để ý, ngươi muốn trả thù thì cứ việc, huống chi chưa chắc ngươi đã có thể sống sót, Tô Vũ cần dùng bọn họ để thí nghiệm tam thân pháp, hắn nói thẳng: "Các ngươi tu tam thân pháp hay là pháp môn khác?"
"Tam thân pháp"
Thái Cổ Cự Nhân Vương lập tức đáp: "Sau Thượng Cổ, chúng ta đều tu tam thân pháp, ta không phải Hầu Thượng Cổ nên không tu pháp môn như dung binh pháp"
Tô Vũ gật đâu, đột ngột dùng tay trực tiếp bóp nát ông.
Đám Vĩnh Hằng Hợp Đạo biến sắc nhưng chỉ dám lộ về bi ai, không ai dám ngẩng đầu nhìn.
Phản kháng sao?
Nếu phản kháng, tộc đàn sẽ huỷ diệt.
Nếu không phản kháng, tuy cường giả sẽ chết nhưng ít nhất kẻ yếu có thể sống.
Người là dao thớt, ta là thịt cá.
Tô Vũ bóp nát đối phương xong liền trực tiếp hủy diệt biển ý chí, đánh nát thân thể nhưng không đoạn đạo.
Một lát sau, gió nổi mây phun, thời không trường hà hiện ra, Tô Vũ mở Thiên Môn cẩn thận quan sát. Một cỗ khí tức bốc lên, một đại đạo trong thời không trường hà hơi rung động, ngay sau đó Thái Cổ Cự Nhân Vương hiện ra.
Ông đã sống lại.
Tam thân chết một thân.
Thực lực ông yếu đi rất nhiều, Tô Vũ tra xét, một lát sau hắn nhướng mày nói: "Thật thần kỳ! Thực lực giảm xuống, lực lượng quy tắc tổn thất nhưng sinh mệnh ấn ký vẫn còn, biển ý chí cũng khôi phục"
Tô Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên, trước kia hắn không quá để ý vấn đề này.
Hiện tại, một vị khai thiên giả như hắn mà lại không thể nhìn ra rốt cuộc ông ta đã sống lại như thế nào.
Tử Linh Đế Tôn cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Thật sự sống lại rồi, còn là sống lại hoàn chỉnh. Chỉ mất đi một phần lực lượng quy tắc mà thôi, tam thân pháp này thật khó tưởng tượng"
Đây là chuyện vượt quá sức tưởng tượng, cũng là lần đầu tiên lão biết đến sự quỷ dị của tam thân pháp.
Õ thời đại Thượng Cổ, sau khi thời đại của lão bị phong ấn, tam thân pháp đã bắt đầu truyền lưu, nhưng nó quá yếu, gần như không có ai tu luyện. Vì đã có pháp môn chính thống nên chẳng có kê điên nào tu luyện tam thân pháp yếu hơn cả.