"Không phải mà"
Đại Chu Vương kêu oan, nếu ta biết ngài trâu bò như vậy thì đã bồi dưỡng ngài từ lâu rồi, kỳ thật chuyện này nằm ngoài tính toán của y: "Ta cũng chưa từng nghĩ đến việc Thời Gian Sách sẽ trở về vạn giới"
Đại Chu Vương giải thích: "Nếu Thiên Môn không mở ra thì sao nó có thể trở về? Vậy nên ta vẫn luôn không hiểu là ai đã mang Thời Gian Sách về đây? Nếu Thời Gian Sư có thể mở Thiên Môn đưa Thời Gian Sách ra thì không phải nên trở về vạn giới từ lâu rồi sao?"
Tô Vũ hơi chấn động: "Ý ngươi là có lẽ có một vị cường giả có thể mở được Thiên Môn đã truyền tống Thời Gian Sách trở vẻ?"
"Đúng vậy"
Tô Vũ nhướng mày: "Nhưng theo ta được biết, thời gian ta có được Thời Gian Sách và Lưu Hồng kế thừa Mặc đạo không chênh nhau nhiều"
Đại Chu Vương ngẫm nghĩ rồi giải thích: "Ta không rõ lắm. Ta lựa chọn khi đó là vì đại đạo từng có một lần rung chấn, thời không trường hà chấn động, Tử Linh đại đạo cũng vậy. Ta thấy thời cơ thích hợp liền dẫn đường cho Lưu Hồng kế thừa Mặc đạo"
Y chỉ lựa chọn thời cơ tốt nhất để Lưu Hồng kế thừa đại đạo mà thôi.
"Rất khó kế thừa Mặc đạo ở thời điểm bình thường bởi vì có Tử Linh đại đạo áp chế"
Tô Vũ gật đầu.
Nếu đúng là Đại Chu Vương thì gia hỏa này đã phải nhân cơ hội tranh công. Nhưng hiện tại y nhiều lần phủ nhận, chứng tỏ việc này thực sự không phải do y làm.
Đám người tiếp tục đi tiếp, sau đó ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động.
Phía trước có một cơn sóng lớn hơn bất cứ đợt sóng nào trước đó.
Đám người Đại Chu Vương biến sắc, có cảm giác con sóng này còn lớn hơn con sóng đại biểu Tô Vũ giết Bách Chiến.
Tô Vũ đoán đúng rồi.
Có khả năng khi 6 tuổi hắn thật sự rất mạnh hoặc là trở nên cường đại trong nháy mắt.
Tô Vũ nhìn con sóng kia, hít sâu một hơi: "Đi thôi, đi xem khi ta 6 tuổi đã xảy ra chuyện ìạm gì!
Con sóng này còn kịch liệt hơn khi Diệt Tàm Vương phát hiện thân phận thật sự của Lam Thiên, điều này không tầm thường chút nào.
Tô Vũ không hề chân chờ, hắn nhanh chóng mang người chui vào đó.
Oanh!
Trời đất quay cuỏng, mọi người như về tới 16 năm trước.
Nam Nguyên hiện ra trước mắt.
Trước mặt mọi người xuất hiện một đứa trẻ nho nhỏ trông hơi yếu ớt.
* A Vũ, cha ngươi chưa về à?"
Giọng nói non nớt lỗ mãng truyền đến, còn nhỏ mà giọng đã lỗ mãng như vậy khiến Tô Vũ lập tức nhận ra người đó là ai.
Đó là Trần Hạo, bọn họ đã quen biết rất nhiều năm.
Khi còn nhỏ, bọn họ là hàng xóm, sau này phụ thân Trần Hạo thăng quan rồi dọn đi.
"Vẫn chưa"
Nhóc con sụt sịt, thanh âm non nớt đáp: "Hạo Tử, khi cha ta đi đã nói rằng sẽ nhanh chóng trở lại, khi về sẽ mang đồ ăn ngon cho ta. Ta sẽ chia cho ngươi một nửa"
"Đồ ăn ngon?"
Một đứa trẻ chắc nịch xán đến, trông mạnh khỏe hơn Tô Vũ lúc nhỏ nhiều.
Giờ phút này, cậu nhóc chảy nước miếng hỏi: "Món gì đấy? Khi nào mới ăn được?"
Tô Vũ hít hít mũi: "Ngươi đi đánh Ngô A Tam một trận trước rồi ta sẽ cho ngươi ăn"
"Đánh nữa à? Không được, lần trước cha hắn mách cha ta rồi"
"Vậy ngươi có muốn ăn không?"
Tô Vũ khụt khịt nói: "Cùng lắm thì cha ngươi đánh ngươi một trận mà thôi, dù sao cũng là cha ruột, không đánh chết ngươi được đâu. Ngươi đánh Ngô A Tam một trận còn được ăn ngon một bữa. Ngô A Tam bị ngươi đánh sợ, lần sau có đồ ăn ngon cũng sẽ đưa cho ngươi ăn, vậy ngươi sẽ được vài bữa ngon rồi"
"Đúng nhỉ"
Nhóc cao to gật đầu, chờ mong nói: "A Vũ, ta bị đánh một trận thì có thể ăn ngon vài lần đúng không?"
«Ù?
"Vậy ta đi đánh Ngô A Tam đây"
"Đi đi"
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Vũ.
Má nó, ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã xúi giục người ta đi đánh người rồi?
Hóa ra ngươi đã không phải là người tốt từ khi còn nhỏ rồi sao?
Tô Vũ lâm vào trong hồi ức, sau một lúc lâu mới nói: "Không nhớ rõ. Ngô A Tam à...
Hình như có chút ấn tượng, khi còn nhỏ hắn thường xuyên bắt nạt ta khi cha ta đi vắng, mẹ ta chết sớm, không ai che chở ta. Mẹ hắn là một mụ béo đanh đá, cha ta về cũng không cãi lại được bà ta"
Tô Vũ tươi cười: "Hình như tên kia còn hay cướp đỏ ăn của ta, chuyện này thì ta có chút ấn tượng, khi còn nhỏ Hạo Tử đánh hắn không ít lần. Đại khái là vậy đấy"
Tô Vũ cảm khái: "Không biết hiện tại Ngô A Tam còn sống không? Ta đã quên việc này rồi, không ngờ hôm nay lại có dịp được nhớ lại, đúng, tên này hay bắt nạt ta, về sau đã tham gia quân ngũ. Đợi xong việc ta sẽ tra xem, hình như hắn đi từ năm 16 tuổi, 6 - 7 năm đã trôi qua, không biết đã chết hay chưa. Nếu chưa chết thì ta sẽ tính sổ với hắn"
Mọi người câm nín.
Ngươi... Ngươi là Vũ Hoàng thật ư?
Đã là chuyện mười mấy năm trước, hiện tại có khi người ta chỉ là Đằng Không hoặc Vạn Thạch mà thôi, thế mà ngươi lại không biết xấu hổ đi tính sổ với người ta sao?
Mọi người đổ khóc đổ cười, bỗng nhiên tiểu Tô Vũ bên kia chợt kinh hỉ hô vang: "Cha, cha về rồi"
Mọi người nhìn sang, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Tô Vũ cũng biến sắc.
Lúc bấy giờ, Tô Long bị vài vết thương nhẹ không có gì ghê gớm, khuôn mặt còn đang tươi cười. Vấn đề là phía sau Tô Long có một bóng người hư ảo nhưng khí tức vô cùng cường hãn.
Cơn sóng trong ký ức lúc nhỏ của Tô Vũ có khả năng là do tồn tại này gây ra.
Tô Vũ bắt lấy mấy người khác rồi nhanh chóng bày ra lực lượng vạn đạo che lấp khí tức.
tồn tại cường đại có khả năng cảm nhận được bị nhìn trộm, cho dù đây chỉ là ký ức mười mấy năm trước.
Quả nhiên là có vấn đề!
Tô Vũ hoảng sợ không dám nhìn nhiều, hư ảnh kia là ai?
Đúng lúc này, khí tức bỗng nhiên dao động.
Một bóng người cũng vô cùng cường đại hiện lên. Đó là người canh cửa trường học của Tô Vũ, sau này hắn mới biết đó là Đại Hạ Vương.
Ông vẫn luôn bảo hộ Liễu Văn Ngạn tại đây.
Hình như Đại Hạ Vương cảm ứng được gì đó nên nhanh chóng đuổi tới, ông nhìn khắp nơi xung quanh nhưng không phát hiện cái gì, vừa định rời đi thì có một nhóc con to khỏe đụng vào người ông.
Đó là Trần Hạo. Trần Hạo va phải ông rồi nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa hô: "Ngô A Tam, gia gia ta tới rồi, gia gia sẽ báo thù giúp ta"
Phía sau có mấy đứa trẻ đuổi theo, bọn chúng thấy Đại Hạ Vương thì cả đám quay ra nhìn nhau, thấy Đại Hạ Vương khỏe mạnh cường tráng thì không dám làm gì, tất cả quay đầu liền chạy.
Đại Hạ Vương sửng sốt đứng nhìn, sau đó ông lắc đầu cười một tiếng.
Hiển nhiên ông không hứng thú quản mấy trò vặt của đám trẻ.
Ông nhìn về hướng Tô Long xuất hiện ban nãy, nghi hoặc lẩm bẩm: "Không có ai ẩn núp tiến vào sao?"
Dứt lời, ông lắc đầu thở dài một tiếng: "Thôi, nếu tôn tử Đại Chu Vương ở đây thì chắc sẽ tra xét được gì đó. Rõ ràng ta đã phát hiện điều dị thường... Hay là tên oắt Vạn Thiên Thánh lại chạy loạn khắp nơi? Trốn cho kĩ đi chứ, chạy loạn cái rắm"
Đại Chu Vương nhìn Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh nhìn lại y, cả hai đều bật cười.
16 năm trước đã có người mắng bọn họ.
Đương nhiên hiện giờ bọn họ không có hứng đi tính sổ với Đại Hạ Vương, ánh mắt hai người lộ về ngưng trọng không dám quay đầu nhìn, bên kia, Tô Long đã mang tiểu Tô Vũ về nhà.
Giọng nói vui mừng của Tô Long mơ hồ truyền đến.
"Con trai ngoan, chúng ta phát tài rồi. Lần này vận may của cha không tệ, nhặt được một thứ rất tốt"
"Cha, Ngô A Tam bắt nạt con"
"Ồ, con trai ngoan, nhẫn nhịn chút đi, có tiền rồi chúng ta sẽ đổi sang căn phòng lớn, mẹ nó là mụ già đanh đá, con trai ngoan không thèm tranh cãi với đàn bà, chúng ta đi tính sổ với mụ ta thì mụ ta sẽ mắng chúng ta mười ngày mười đêm. Trước khi chuyển nhà, cha con sẽ đánh nát nóc nhà của bọn họ"
"Làm vậy sẽ phải đền tiền. Cha, lúc rời đi chúng ta lừa Ngô thúc thúc, nói là Ngô a thẩm tìm cha mới cho Ngô A Tam, để Ngô thúc thúc đánh nhau với Ngô a thẩm mỗi ngày đi"
"Con trai, làm vậy là không tốt đâu, tuổi còn nhỏ mà đã... Phải lừa Ngô thúc thúc là Ngô A Tam không phải con ruột hắn mới đúng"
"Vâng, con biết rồi"
"Ngoan lắm"
Mấy người Vạn Thiên Thánh càng lộ vẻ khác thường.
Đúng là giống nhau như đúc. Không ngờ Tô Long mày rậm mắt to lại dạy con y từ nhỏ như vậy, chẳng trách Tô Vũ lớn lên thành người âm hiểm đến thế.
Tô Vũ lộ về hờ hững, nhìn cái gì mà nhìn, khi đó cha ta sợ ta bị bắt nạt, ông ấy thường xuyên không ở nhà, con mình bị bắt nạt thì không được tự vệ sao?
Đương nhiên chuyện này không quan trọng.
Quan trọng hư ảnh kia là ai?
Đại Hạ Vương là cường giả Vĩnh Hằng mà cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, trong khi mấy người bọn họ đều cảm nhận được lực lượng vô cùng cường đại của đối phương.
Tô Vũ hít sâu một hơi, hắn đột nhiên nhắm mắt lại: "Đến nhà ta đi, hẳn là lần này cha ta lấy được Thời Gian Sách, ta muốn nhìn xem Thời Gian Sách đã dung hợp với ta thế „ nao.
Cha ta không phải cường giả nhưng sau lưng y lại có người đi theo, kê đó đi theo Thời Gian Sách ư?
Đây mới là vấn đề mà Tô Vũ quan tâm.
Rốt cuộc đối phương là ai?