Khi Tô Vũ 6 tuổi đã có chí cường giả đi theo cha hắn.
Đó là một tồn tại vô cùng cường hãn, không thể nhìn thẳng.
Tô Vũ bày đại trận phong tỏa rồi tóm mấy người khác chậm rãi bay về nhà mình, bọn họ đưa lưng về phía người kia, không dùng mắt nhìn để tránh bị phát hiện khiến ký ức bị đánh gãy.
Tô Vũ khá quen thuộc với phương diện này.
Trong trí nhớ cách 16 năm, chỉ cần hắn không nhìn kỹ không tra kĩ thì đối phương rất khó phát hiện.
Bay tới nhà mình, Tô Vũ đưa lưng về phía mình khi còn nhỏ, phụ thân và hư ảnh kia.
Bấy giờ trong phòng có đám người Tô Vũ, hư ảnh kia và Tô Long.
Tô Long đang trò chuyện với tiểu Tô Vũ, tâm tình y rất tốt, y cứ cười mãi: "Phát tài rồi"
"Cha nhặt được tiền ư?"
"Đại khái vậy"
Tô Long cười ha hả không ngừng: "Dù sao cũng là phát tài. Con trai xem này, nhưng đừng cho người khác xem. Đây là quyển sách cha con nhặt được. Nó là kim thư. Biết kim thư là gì không? Trong quá khứ, chỉ có đại nhân vật mới dám dùng kim thư. Hiện tại, dù chỉ bán vàng thôi thì cũng đủ để giàu to, ta sẽ tìm một cơ hội để bán nó, vậy thì chúng ta sẽ đổi đời"
"Nhưng phải cẩn thận, tránh để kẻ khác thấy hơi tiền nổi máu tham thì sẽ rất phiền toái, dù sao cũng phải giữ thật kĩ. Vấn đề là không mở ra được, không biết là vàng tạo hình thành sách hay do ta không thể mở ra. Biết đâu thứ này là chí bảo tu đạo thì sao"
Tô Long lải nhải liên miên, tâm tình thật sự không tệ. Tô Vũ đoán rằng có lẽ cha hắn đã vô ý nhặt được thứ này.
Tô Vũ cũng cảm nhận được Thời Gian Sách rất cường hãn nhưng Tô Long hoàn toàn không cảm thấy gì, có lẽ hư ảnh kia đã phong ấn, ngăn chặn khí tức của sách họa màu vàng kim.
Không phải là Thời Gian Sách không có năng lượng mà là có khả năng đã bị phong ấn, sau đó mới bị người thường nhặt đi.
"Vì sao lại là cha ta?"
Tô Vũ nghỉ hoặc, hư ảnh này rốt cuộc là ai?
Vì sao lại để cha ta nhặt được bảo vật?
Cha ta không có gì đặc biệt. Chuyện này nhằm vào cha ta hay nhằm vào ta?
Nếu là nhằm vào ta thì khi đó ta có gì đặc biệt sao?
Rốt cuộc là Thời Gian Sư truyền thừa Thời Gian Sách hay do hư ảnh cưỡng ép cho ta, hay là gì đó khác?
Có thứ này nên Tô Vũ mới tích lũy đủ vốn liếng ban đầu, nếu không hôm nay hắn không thể đạt tới trình độ này.
Hư ảnh chưa từng mở miệng.
Tô Long nhanh chóng vào bếp nấu cơm cho con trai.
Tô Vũ không thấy nhưng có thể nghe được thanh âm, trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh tượng này, cũng nhìn thấy phía sau phụ thân vẫn luôn có một hư ảnh đi theo.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Long lại mở miệng: "A Vũ, con chờ ở nhà, đừng chạy lung tung, ta ra ngoài một chút, khi về sẽ đổi căn phòng lớn cho con, trước khi đi sẽ giúp con đánh cha Ngô A Tam một trận. Nhớ là đừng chạy loạn đấy"
* Con biết rồi"
"Còn nữa, ta để kim thư trong nhà, đừng lấy ra khoe khoang, bị lấy mất thì sẽ không có phòng lớn đâu. Nếu có người tới thì cứ nói rằng cha không có nhà, đừng mở cửa ra"
"Con biết mà"
"Ngoan, cha ra ngoài một chuyến xem có thể liên hệ với Hạ Hầu Gia hay không, tên mập chết tiệt này giàu lắm. Chúng ta không biết quyển sách đó có tác dụng gì. Nếu tên mập ấy coi trọng, nói là chí bảo vô địch thì hắn cũng tin. Ngốc nghếch lắm tiền, bình thường Hạ gia cũng không làm chuyện mờ ám, chúng ta chắc chắn sẽ phát tài"
Tô Long tiếp tục dong dài, Tô Vũ tươi cười lắng nghe.
Năm xưa lá gan cha hắn không nhỏ chút nào, ông định giao dịch thứ này với Hạ Hầu Gia ư? Nếu thành công thì đã chẳng có mình bây giờ.
Tô Long rời đi.
Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến.
Tô Long đi rồi nhưng hư ảnh vẫn ở đây.
Xem ra đối phương không đi theo Tô Long mà là đi theo Thời Gian Sách.
Lễ nào là Thời Gian Sư?
Hay là Văn Vương?
Thời Gian Sách là chí bảo, hư ảnh này rốt cuộc là Văn Vương hay là muội muội của y?
Thật cổ quái.
Đám người Đại Chu Vương cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Long không liên quan đến người nọ, rốt cuộc đối phương ở đây vì bản kim thư kia hay là vì chính Tô Vũ?
"Không ngờ thực đơn lại rơi vào tay một tên phế vật"
Giọng nói bỗng nhiên vang lên, Nam Vương chấn động, động tĩnh hơi lớn, Tô Vũ vội vàng đè bà lại.
"Đáng tiếc"
Người nọ lại lên tiếng.
Đúng lúc này, không biết hư ảnh đã làm cái gì, tiểu Tô Vũ bỗng nói: "Ngươi là ai?"
Tô Vũ nhíu mày, khi còn nhỏ ta nhìn thấy hư ảnh ư?
Hư ảnh từng lộ chân thân sao?
Hư ảnh còn chưa kịp nói gì, mọi người bỗng nhiên nghe được giọng nói cực kỳ vui mừng: "Gia gia, ngài là gia gia của ta đúng không? Cha nói rằng ngài rất lợi hại, có thể một mình đánh mười thành chủ, ngài về rồi sao?"
Tô Vũ lộ về cổ quái, gia gia ư?
Gia gia ta chết sớm, còn gia gia nào từ đâu ra nữa.
"Gia gia?"
Hư ảnh cười nhạt: "Nhóc con, ngươi nhận nhầm người rồi"
"Không, ngài là gia gia của ta"
Tiểu Tô Vũ vui mừng: "Ta là Tô Vũ, ta xin dập đầu với ngài, cha ta mới ra ngoài, để ta đi gọi cha về, báo là ngài đã trở lại"
Bịch bịch bịch, dường như tiểu Tô Vũ đã thật sự dập đầu.
Tô Vũ lộ về khác thường. Giờ khắc này, hư ảnh cũng cảm thấy ngạc nhiên, kê đó bình thần nói: "Nhóc con, ngươi sợ ta giết ngươi sao?"
"Không, không phải. Sao ngài lại giết ta được... Gia gia à.."
"Nhóc con, ngươi phải biết rằng khi con người mạnh đến trình độ nhất định thì nhất cử nhất động và suy nghĩ của ngươi đều sẽ bị người khác nhìn thấu"
Giọng nói của hư ảnh mang theo ý cười: "Không ngờ trong gia đình như vậy, một đứa nhóc nho nhỏ mà lại có tâm cơ không tệ, ngươi muốn gọi cha ngươi về đối phó ta sao?
Không được đâu. Hắn quá yếu!"
Mấy người Đại Chu Vương dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn Tô Vũ, khi còn nhỏ ngươi đã khôn khéo như vậy à? Có thể quỳ xuống dập đầu gọi gia gia chỉ vì mạng sống?
Trời ạ. Vừa nãy mấy người bọn họ đều tưởng rằng gia gia Tô Vũ thật sự trở về hoặc là hắn nhận nhầm người.
"Hu hu, gia gia muốn đánh ta sao? Ta là đứa trê không mẹ. Mọi người đều bắt nạt ta, ngài cũng muốn bắt nạt ta sao? Gia gia ơi.."
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên.
Đây không phải là ta!
Mọi người nghe nhầm rồi, trong trí nhớ của ta chưa từng xảy ra việc này, khi còn nhỏ ta không hề dập đầu gọi gia gia lung tung như vậy.
6 tuổi không còn nhỏ nữa, đã có thể học tiểu học.
Tô Vũ ta sẽ không dập đầu gọi gia gia với người ta như thế. Nhưng nếu gặp phải thổ phỉ thì... chưa biết được.
Nhưng mà đúng là Tô Vũ thật sự không nhớ chuyện trước mắt.
Đối diện, hư ảnh cười nói: "Đáng tiếc, ta không đến đây vì ngươi, nếu không thì ta không ngại nhận ngươi làm đỏ đệ. Ta đến đây vì quyển thực đơn này. Thiên Môn phong bế, thời gian ta có thể ở lại đây quá ngắn"
Câu nói ngắn ngủi lại làm Tô Vũ chấn động lần nữa.
Thiên Môn phong bế...
Chẳng lẽ hư ảnh trước mặt là cường giả thoát ra từ Thiên Môn?
Lúc trước Tử Linh Chi Chủ từng dùng hình chiếu ý chí lực xuất hiện nhưng không thể nán lại lâu. Hư ảnh này cũng vậy.
Vậy hư ảnh này không phải bản tôn ư?
Không phải bản tôn mà đã khiến Tô Vũ cảm nhận được áp lực vô cùng cường hãn như thế?
Tô Vũ chấn động, cơ bản có thể suy đoán rằng Thời Gian Sư đã xảy ra chuyện ở thời điểm này, Thời Gian Sách bị nàng ném trở về.
Có lẽ Thời Gian Sư hoặc là bản tôn của hư ảnh này đã mở Thiên Môn trong khoảnh khắc ngắn ngùủi, sau đó y đuổi theo Thời Gian Sách cùng trở về nhưng không thể ở lại lâu.
Thời Gian Sách vốn phải trở về chỗ ở cũ của Văn Vương nhưng kết quả lại bị cha ta nhặt đi, vậy tại sao hư ảnh nọ không giết cha ta mà còn cùng y về đây?
Tô Vũ nghỉ hoặc.
Bấy giờ, dường như tiểu Tô Vũ đã quên mất sợ hãi, nhóc hiếu kỳ hỏi: "Gia gia, không phải ngài trở về thăm A Vũ sao?"
"Nhóc con thú vị đấy"
Hư ảnh bật cười: "Ta tới tìm Tinh Vũ. Đáng tiếc... Ta vốn tưởng rằng khi Văn Ngọc gặp nguy cơ, Thời Gian Sách trở về sẽ đi tìm Tinh Vũ trước tiên, mang ta đến chỗ hắn, nào ngờ lại không phải"
Tô Vũ lại chấn động.
Tìm Nhân Hoàng ư? Vì sao lại phải tìm Nhân Hoàng?
Y nghĩ Thời Gian Sách thoát ra khôi Thiên Môn sẽ đi tìm Nhân Hoàng, nhưng không ngờ ý chí của Thời Gian Sư lại là về nhà.
Nàng muốn về nhà.