"Tinh Vũ? Ta là Tinh Vũ đây"
Tiểu Tô Vũ vui vẻ nói: "Gia gia cũng biết tên ta ư? Tên ta là Tô Vũ, có điều mẹ ta họ Tỉnh, vậy nên ta cũng được gọi là Tinh Vũ"
Tô Vũ câm nín.
Khi ta còn nhỏ đã thích nói dối vậy rồi à?
Không, ta vốn là một đứa trẻ thành thật.
Mấy người Đại Chu Vương biết Tô Vũ sẽ không xảy ra chuyện trong biến cố này, hơn nữa hắn còn được kế thừa Thời Gian Sách. Vậy nên hiện tại bọn họ đều không thấy lo lắng, chỉ là đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác vì đầu óc nhanh nhạy của tiểu Tô Vũ.
Vị cường giả kia sẽ không bị một đứa nhóc lừa đấy chứ?
Rõ ràng người này vốn không tới tìm Tô Vũ, tại sao sau đó lại giao Thời Gian Sách cho hắn?
Chẳng lẽ là bị lừa thật?
Còn việc y tìm Nhân Hoàng là để giết Nhân Hoàng hay muốn hợp tác thì mọi người không đoán được.
Mọi người chỉ biết rằng cuối cùng Thời Gian Sách đã thuộc về Tô Vũ.
Hư ảnh bật cười: "Tinh Vũ ư? Ngươi không phải Tinh Vũ, nhóc con, Tinh Vũ là một vị cường giả rất cường đại. Nhưng có lẽ có thể gọi ngươi là Văn Vũ. Huyết mạch Văn gia à?
Nơi này là Nam Nguyên, hình như là quê cũ của gia đình Văn Ngọc. Lãnh địa của Văn thì sẽ có truyền thừa huyết mạch Văn. Văn không yếu hơn ta, ngươi sửa tổ tông lung tung như vậy, tổ tông ngươi sẽ không vui đâu"
Trong lời nói của hư ảnh ẩn chứa ý cười: "Văn, Thiên, Nguyệt, Trụ... Những người này đều là cường giả. Nhưng sau vô số năm tháng, huyết mạch đều đạm bạc. Nhân tộc được trời ưu ái, trong Nhân Cảnh nho nhỏ này có không ít hậu duệ mang huyết mạch cường giả, đáng tiếc là đều đã phai nhạt"
Hư ảnh cảm khái.
Mấy người Tô Vũ không quá kinh ngạc.
Trong Nhân Cảnh có rất nhiều người mang huyết mạch cường giả, ví dụ như những kẻ họ Chu đều dám nói rằng mình là hậu duệ Nhân Tổ.
Tổ tông không có nhiều, xét từ thời xa xưa thì ai cũng là hậu duệ của cường giả, nhưng vô số thế hệ trôi qua thì có thể coi như không còn dính dáng.
Nam Nguyên là đất phong của Văn Vương, chẳng lẽ trước đây nơi này còn là lãnh địa của Văn - tổ tông của Văn Vương ư?
Nếu thế, Nam Nguyên có người mang huyết mạch Văn cũng là chuyện bình thường.
Tô Vũ không đề ý lắm.
Biết đâu đám người Đại Chu Vương còn có huyết mạch Nhân Tổ thì sao?
Bấy giờ, tiểu Tô Vũ tiếp tục ngoan ngoãn nói: "Gia gia ơi, ngài cũng họ Văn hay sao ạ?"
"Ta ư?
Có vẻ hư ảnh không hề khó chịu, Tô Vũ không biết tại sao y không có nhiều thời gian mà lại rảnh rỗi kiên nhẫn nói chuyện phiếm với một đứa nhóc.
Hư ảnh đáp lời: "Ta không phải họ Văn"
Y nói sang chuyện khác: "Ta nên cầm thực đơn này đi, đây không phải thứ ngươi có thể dùng được. Tuổi còn nhỏ mà đã rất khôn khéo, tiếc là ngươi quá nhỏ và quá yếu, nếu cho ngươi thời gian trưởng thành..."
Dường như y muốn lấy đi Thời Gian Sách.
Tô Vũ nổi hứng tò mò.
Sao cuối cùng đối phương lại để lại Thời Gian Sách?
Rõ ràng đối phương đã có ý mang nó đi.
Tô Vũ tự hỏi, khi mình còn nhỏ, gặp phải tình huống như vậy thì nên phản ứng như thế nào?
Đúng lúc này, nơi xa bỗng vang lên tiếng quát vang vọng thiên địa: "Yêu nghiệt phương nào? To gan! Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi ư?"
Tiếng hét to khiến Tô Vũ nhảy dựng.
Một cỗ khí tức càn quét đến.
Đó là Đại Hạ Vương.
Đại Hạ Vương phát hiện ra người này rồi sao?
Tô Vũ hơi chấn động.
Hư ảnh có vẻ cũng cả kinh: "Hắn phát hiện ra ta? Chỉ là Vĩnh Hằng mà thôi, phải rồi, kẻ đó có huyết mạch cường giả"
Còn chưa dứt lời, hư ảnh lại kinh ngạc: "Hả? Còn ai nữa?"
Lại thêm một cỗ khí tức như ẩn như hiện bốc lên, những người khác chưa phát hiện ra nhưng Đại Chu Vương đã biến sắc.
Ngay sau đó một bóng người bỗng nhiên hiện lên gần đây, Tô Vũ nhìn xuyên qua vách tưởng.
Đó là... Đại Chu Vương?
Nơi xa, Đại Chu Vương nhìn khắp nơi xung quanh, nghỉ hoặc lẩm bẩm: "Trường hà rung chuyển, đại đạo chấn động, đã xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên Đại Chu Vương nhìn về phía Tô Vũ, dường như y đã phát hiện ra hư ảnh hoặc là... phát hiện ra Tô Vũ đang nhìn mình.
Ánh mắt y nhìn hướng Tô Vũ, nhẹ giọng nói: "Ta cảm nhận được.."
Y tiến gần tới chỗ Tô Vũ.
Hư ảnh lộ vẻ khác thường: "Phát hiện ra rồi sao? Nhân Cảnh vẫn còn cường giả trấn thủ à?"
Hư ảnh đột nhiên nhìn về phía tiểu Tô Vũ, y thở dài một tiếng: "Nhóc con cổ quái có vận khí tốt bất thường. Khí vận của ngươi như vậy chẳng lẽ thật sự là đích truyền của Văn? Dường như nó truyền đến từ đâu đó. Kỳ quái, quá kỳ quái"
Y tóm lấy một thứ, Tô Vũ bản tôn hơi rung động, một cỗ khí vận ngập trời hiện lên.
Dường như hư ảnh chưa phát hiện chân tướng, chỉ nghi ngờ nói: "Lực lượng khí vận thật nông đậm, không thể tưởng tượng nổi. Cách không truyền đến, phúc trạch của Văn vẫn còn sao?"
Lần này đến phiên Tô Vũ khó hiểu.
Cái quỷ gì vậy?
Gia hỏa này quá cường đại, hắn đứng ở đây mà đối phương có thể cách không cảm nhận được lực lượng khí vận của bản tôn.
Y rất lợi hại.
Nhưng đó không phải khí vận khi ta còn nhỏ, tuy nhiên ta của quá khứ cũng là ta. Nói là khí vận của ta thì cũng không sai.
Tô Vũ đang nghĩ ngợi, hư ảnh kia bỗng nhiên cảm khái: "Thôi, thực đơn này quá cổ quái, không muốn đi theo ta, chỉ nguyện ý đi theo phụ thân ngươi, có lẽ nó thật sự tới tìm ngươi hoặc là phụ thân ngươi. Là do lực lượng huyết mạch của Văn sao? Ta vốn định tìm cơ hội rời đi, không ngờ huyết mạch của ngươi còn nông đậm hơn cả phụ thân ngươi"
Khi hư ảnh đang nói chuyện, Đại Chu Vương đã tới gần.
Ngay sau đó, mấy người Tô Vũ cảm nhận được một cỗ dao động, hình như hư ảnh đang ép Thời Gian Sách đi vào trong cơ thể tiểu Tô Vũ.
"Đôi khi không thể không tin vào số mệnh. Người bên ngoài rất cường đại, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra thực đơn, vậy thì không bằng để lại cho ngươi đi. Từ khí tức có thể thấy rằng hắn có quan hệ với Tinh Vũ. Đáng tiếc là không thể giao thực đơn cho hắn, hắn đã thành hình, tư chất bình thường, đoạn đuôi câu sinh, không có lòng giao tranh, cho hắn thì còn không bằng cho ngươi, điều không biết vẫn luôn đáng chờ mong hơn thứ đã biết rõ"
Hư ảnh cảm khái: "Tiểu gia hỏa hãy nhớ kỹ một điều, nếu sau này quật khởi thì hãy tới Thiên Môn tìm ta"
Dứt lời, một cỗ khí tức cường đại bùng nổ trên người y, trên người tiểu Tô Vũ cũng bộc phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ.
Đó là lực lượng của Thời Gian Sách.
Đại Chu Vương ở bên ngoài đã cảm ứng được gì đó, bỗng nhiên y hừ lạnh một tiếng:
"Điệu hổ ly sơn? Đó là khí tức của Chu Tắc. Ngươi dám tới Nhân cảnh à?"
Đại Chu Vương lập tức biến mất.
Mọi người không hiểu.
Chuyện này là sao?
Chu Tắc ư?
Đại Chu Vương cũng ngây người. Thấy Tô Vũ nhìn mình, y nhanh chóng truyền âm giải thích: "Ta có chút ấn tượng, hình như lúc này đại đạo chấn động ở đây, ta cho rằng đã xảy ra chuyện nên đến tra xét, kết quả không phát hiện ra điều gì dị thường, sau đó khí tức Chu Tắc đột nhiên xuất hiện ở phía Đại Hạ phủ, ta tưởng là kế điệu hổ ly sơn"
"Ngươi biết Chu Tắc? Đã biết từ lâu rồi sao?"
Tô Vũ hồi lại, Đại Chu Vương không hé răng.
Đương nhiên, nếu không biết thì sao ta cho tiết lộ với ngươi việc Bách Chiến có con trai được?
Y nói tiếp: "Có thể khi đó Chu Tắc cũng cảm nhận được điểm dị thường nên khí tức tràn ra, lúc ấy hắn còn đang ngụy trang thành Vạn Minh Trạch. Sau khi ta cảm nhận được khí tức thì lập tức rời đi. Không ngờ lúc này bệ hạ chỉ cách ta vài bước"