Hai đại lục tọa lạc đối diện nhau.
Trên một đại lục, Tinh Nguyệt đang chữa trị cho một vị lão nhân bị thương nhiều năm, bỗng nhiên sắc mặt nàng khẽ dao động.
Ngay sau đó nàng lập tức chạy đi, bỏ lại bệnh nhân.
Lão nhân kia lộ vẻ ngơ ngác, làm sao vậy?
Không cứu được ta ư?
Ngươi chạy nhanh như vậy có phải là vì ta sắp chết rồi không? Nhưng sao ta không có cảm giác gì?
"biện hạ, ta sống được bao lâu nữa?"
Lão hô một tiếng, ta sống hay chết thì nói thẳng ra đi, ngươi chạy cái gì.
"Không biết"
Tinh Nguyệt đáp lại. Lão nhân thở dài một tiếng, trả lời vậy nghĩa là sao?
Nàng đang an ủi hay là lão có thể chết bất cứ lúc nào?
Thật phức tạp!
Thôi, mặc kệ, lão nhân không lo lắng nữa, lão đứng dậy hô to: "Các huynh đệ, ta sắp chết rồi, có gì ăn không? Lâu lắm không ăn gì, miệng ta sắp mất chức năng rồi, ai có đồ ăn thì cho ta xin miếng đi"
Ở đây quá khổ, đã lâu rồi ta chưa được ăn gì.
Có người lập tức trêu ghẹo: "Ăn ư? Làm gì còn đồ ăn dự trữ, nhưng Long Hoàng bên kia còn sống kìa, làm thịt hắn, ăn một trận toàn long yến, có muốn đi làm thịt hắn hay không?"
Lão nhân im lặng. Ta cũng muốn lắm nhưng Long Hoàng quá mạnh, ta không giết được.
Bọn họ còn đang trò chuyện, bỗng có một đạo hư ảnh huyền phù trên trường hà cách đó không xa, hư ảnh Nhân Hoàng đã huyền phù như thế rất nhiều năm, y phụ trách chấn nhiếp đối phương, Nhân Hoàng không muốn khai chiến nhưng y không còn cách nào khác.
Tuy y không hi vọng khai chiến nhưng hậu phương mãi không có ai đến tiếp viện, như thế sớm muộn gì y cũng sẽ phải có một trận đại chiến với đối phương.
Hiện giờ vạn tộc chỉ kiêng kị y.
Nếu trở về vạn giới thì có một số việc sẽ không giấu được nữa.
Trên thực tế, lúc này y đã sắp không còn sức chống đỡ nữa.
Hư ảnh nhìn chăm chú về phía trước, y đã luôn như thế rất nhiều năm tháng, chỉ yên lặng nhìn đối diện, chìm trong suy nghĩ của chính mình, có đôi khi y sẽ nhìn các lão đệ huynh kiên quyết đi theo mình, cùng nhau đuổi vạn tộc vào trong thời không trường hà năm xưa.
Những năm qua, không ít lão huynh đệ đã chết trận.
Trong 36 vị Nhân Vương Thượng Cổ đã có không ít người ngã xuống. Về sau một vài vị Hầu Thượng Cổ thăng cấp bù lại chỗ trống.
Khi rời đi, y mang theo hơn 300 người, mà nay chỉ còn hơn 120 người.
Tử thương quá nửa.
Đương nhiên phe đối phương cũng tổn thất thảm trọng, năm xưa đối phương có hơn trăm vị chủ nhân quy tắc, gần 500 Hầu Thượng Cổ, tổng có đến hơn 600 vị cường giả mà nay cũng chỉ còn lại khoảng 200.
Hầu hai phe còn lại không chênh nhau nhiều nhưng chủ nhân quy tắc vẫn chênh lệch rất lớn.
Đối diện có hơn 120 vị chủ nhân quy tắc, gần 100 vị Hầu Thượng Cổ.
Bên phía Nhân tộc còn hơn 40 chủ nhân quy tắc, hơn 80 Hầu Thượng Cổ, cộng lại thì chỉ bằng số lượng chủ nhân quy tắc của đối phương.
Nhân Hoàng suy tư.
Hiện giờ rốt cuộc hậu phương đang thế nào?
Nhiều năm ngăn cản, nhiều người đã chết, nếu hậu phương không có gì thay đổi thì xem như bọn họ đã uổng phí công sức.
Có đôi khi Nhân Hoàng cảm thấy rất bất lực.
Năm xưa bọn họ phải trả cái giá đắt để đuổi cường giả vạn tộc đi, lưu lại không ít cường giả Nhân tộc, vô số năm chỉnh chiến vậy mà Nhân tộc vẫn không thắng được ư? Có đôi khi tình thế bế tắc đến mức muốn tức điên.
Năm xưa, nội tình vạn tộc bị y đào rỗng, Nhân tộc nội tình thâm hậu, nhưng y lại không tính được tất cả.
Văn Vương và Võ Vương mãi không về, hiển nhiên cũng đã xảy ra biến cố trong Thiên Môn.
Y còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận được muội muội lại gần, y nghiêng đầu khẽ cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hắn tới rồi"
"Hả?"
"Cấp dưới của ta, Tô Vũ, không phải đã báo ngươi rồi sao?"
Tinh Nguyệt bất mãn, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không nhớ à?
Nhân Hoàng giật mình, Tô Vũ tới rồi?
Nghe nói vị thiếu niên mới quật khởi này chỉ hơn 20 tuổi, là Nhật Nguyệt khai thiên, thường xuyên gây phiền toái cho mình, hắn sắp tới thật ư?
Hắn khai thiên được bao lâu?
Không lâu. Tại đây, tốc độ thời gian khác với vạn giới, Tỉnh Nguyệt rời khỏi vạn giới chưa được nửa năm.
Dù hiện tại bọn họ đã đến gần vạn giới, tốc độ chảy nhanh hơn nhưng thực tế ở đây mới trôi qua không đến 7 ngày.
Thời gian đại khái là một ngày ở đây bằng một tháng ở vạn giới.
Càng tiến sâu thì thời gian càng chậm, nhưng nhanh chậm bây giờ cũng không còn nhiều ý nghĩa, bọn họ đang tiến sát đến vạn giới.
Đối với những người khác mà nói, Tinh Nguyệt mới tới được mấy ngày, tới trình độ của bọn họ, mấy ngày và mấy tháng cũng chẳng khác gì nhau.
Hư ảnh Nhân Hoàng thầm nghĩ vậy, y nói: "Tới cũng tốt. Lúc trước khi ý chí của ngươi trở về, thực lực hắn thế nào? Có thể mang đến vài vị chủ nhân quy tắc cứu viện không?
Lúc trước có cảm giác có chủ nhân quy tắc ra đời nhưng lại nhanh chóng ngã xuống.
Tinh Nguyệt kể lại thì không rõ ràng.
Nhân Hoàng không biết quá nhiều về phe Tô Vũ, chỉ có nguồn tin là Tinh Nguyệt. Mà Tinh Nguyệt thì...
Quả nhiên Tinh Nguyệt vẫn giữ bộ dáng cũ, trả lời có lệ: "Ai biết, ta lười hỏi hắn, hắn là cấp dưới của ta, thực lực chỉ bình thường thôi"
Nhân Hoàng âm thầm thở dài, ngươi có lệ quá rồi đấy.
Ngươi đi tham chiến rồi về lại nói rằng ngươi không biết tình hình phe hắn thế nào, không biết thực lực ra sao, cái gì cũng không biết.
Ta tin được chắc?
Có cần phải gạt ta vậy không?
Nhân Hoàng bất lực, hắn lại hỏi: "Khi nào sẽ đến?"
"Không biết, nhưng đang đi rồi, chắc sẽ tới nhanh thôi"
Nhân Hoàng trầm tư, Tinh Nguyệt lại nói: "Đúng rỏi, lần trước hắn nói là phải giữ bí mật chuyện hắn tới. Tránh khiến vạn tộc liều mạng khai chiến, còn nữa, ca có gì cần trợ giúp không? Hắn bảo nếu ngươi cần gì thì có thể nói"
Trợ giúp?
Nhân Hoàng thầm thở dài, Tô Vũ mạnh lắm ư?
Hắn đoán là người này không quá yếu, có lẽ đã đạt tới tam đẳng... Hắn có thể đạt tới tam đẳng trong thiên địa của mình đúng không? Hắn không thể mang theo thiên địa tới đây, vậy thì chỉ có tứ đẳng, thực lực tương đương chủ nhân quy tắc tầm thường.
Dù có chủ nhân quy tắc ngụy đạo ra đời trong thiên địa của hắn thì e rằng chỉ là ngũ đẳng.
Nếu may mắn thì hắn sẽ có 5 - 6 vị chủ nhân quy tắc dưới trướng, vậy là chỉ có 5 - 6 vị chủ nhân quy tắc ngũ đẳng. Thế lực như vậy không hữu dụng lắm, hơn nữa Nhân Hoàng còn đánh giá cao hắn nên mới suy đoán như vậy.
Chủ yếu là vì bản thân Tô Vũ đã thoát ly thời không trường hà, thuộc hạ đều lựa chọn dung đạo của hắn.
Nhân Hoàng chỉ có thể phán đoán như thế, y không hề có ý xem thường Tô Vũ.
"Không tệ lắm"
Nhân Hoàng thầm nghĩ, thế này thì vẫn tốt hơn là không có.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng có một nhóm người đến trợ giúp, có lẽ đây cũng là nhóm viện quân duy nhất, như vậy sẽ giúp mọi người tăng cường sĩ khí, ít nhất xác định được rằng Tô Vũ đã bình định vạn giới.
Xét từ điểm này, tiểu tử Tô Vũ hoàn toàn không phụ thân phận Nhân Chủ.
Hắn là Nhân Chủ đời thứ 10... Không ngờ 9 đời Nhân Chủ trước đều vô dụng, Nhân Hoàng cũng rất bất đắc dĩ. Mà thôi, làm người thì không thể quá tham lam, ít nhất Nhân Chủ đời thứ 10 đã chạy tới ở thời khắc cuối cùng.
"Ca"
Tinh Nguyệt mở miệng: "Ngươi cần trợ giúp gì hay không?"
Nhân Hoàng bất đắc dĩ, tới tình trạng ca ngươi thì một chủ nhân Sinh mệnh đạo tam đẳng như ngươi còn chẳng giúp nổi ta chứ đừng nói đến Tô Vũ, hơn nữa gần đây Tinh Nguyệt lại có một chút tiến bộ, hình như đã sắp nhị đẳng.
Tư duy Nhân Hoàng bay xa, nhị đẳng ư? Tiếc là ta không đợi được, có lẽ Tỉnh Nguyệt tới nhất đẳng thì có thể giúp ta, hiện tại chỉ là nhị đẳng thì vẫn chưa đủ.
Tư duy tan rã... Trong lòng Nhân Hoàng tràn đây nặng nề.
Đến mức này rồi sao?
Hiện giờ mình dễ dàng trầm tư chỉ vì một câu nói, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Y nhanh chóng trấn định lại, cười đáp: "Không cần trợ giúp gì đâu, ca ngươi cường đại vô cùng, một người mới như hắn thì giúp được gì? Tới là được rồi, có thể giúp chút sức là đủ"
Tinh Nguyệt nhướng mày: "Khinh thường ai đấy? Thuộc hạ của ta có bản lĩnh đấy nhé"
Ta không thích nghe ngươi nói vậy.