Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3466 - Chương 3466: Đi Đón Tô Vũ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3466: Đi Đón Tô Vũ
 

Nhân Hoàng cười xòa làm lành, “Ừ ừ, chắc chắn là phải có bản lĩnh, nếu không thì đã không thể khai thiên. Nếu là thuộc hạ của ngươi thì ngươi đi đón đi, ta không thể tùy tiện rời đi”

Y không đi được.

Y lại nói tiếp: “Gọi Chiến Vương đi cùng ngươi, Minh Vương thì không nên, sẽ dễ bị phát hiện”

Cường giả phe y không thể tùy tiện rời đi.

Bọn họ ngăn cản đối phương, đối phương cũng đang cầm chân bọn họ không cho đi, nếu để cho phe Nhân Hoàng xuôi dòng rời đi thì chẳng phải vạn giới sẽ gặp tai ương Sao?

Kỳ thật mấy năm nay hai phe đều đang dây dưa lẫn nhau.

Cách một thời gian, đối phương sẽ tới thử, nếu có người không xuất hiện thì sẽ bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, nếu có cường giả rời đi thì có khả năng sẽ dẫn tới chiến cuộc mất cân bằng.

"Ca, ngươi không đi được à?"

Tinh Nguyệt chẩn chờ: "Hắn sĩ diện lắm, ngươi không đi, nếu hắn cảm thấy ngươi không cho hắn mặt mũi rồi quay đầu đi về thì làm sao bây giờ?"

Nhân Hoàng câm nín.

Ta là Nhân Hoàng, lúc này chiến cục đang căng thẳng, bảo ngươi cùng Chiến Vương đi nghênh đón vài vị chủ nhân quy tắc nhỏ yếu đã là nể mặt mũi hắn lắm rồi.

Vậy mà ngươi còn thấy chưa đủ? Còn muốn ta phải tự mình nghênh đón?

Thôi đi!

Nhân Hoàng cạn lời. Chỉ vì mấy chủ nhân quy tắc nhỏ yếu mà khiến phe ta bị công phá thì mới không ổn đấy.

Đương nhiên y sẽ không nói như vậy. Nhân Hoàng mỉm cười lên tiếng: "Hắn là Nhân Chủ nhưng hiện giờ chiến cuộc hung hiểm, ngươi giúp ta giải thích vài câu, chờ giải quyết vạn tộc xong, ta sẽ chiêu đãi hắn thật tốt"

Đây chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Tinh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Được. Ta sẽ nói vậy để tránh hắn ghi thù"

Nhân Hoàng không nhịn được nữa: "Tô Vũ mà ngươi nói có vẻ... hơi nhỏ mọn"

Tinh Nguyệt nghi hoặc: "Đúng vậy, ta chưa từng nói sao?"

Tô Vũ là người có tấm lòng bao dung ư?

Không, hắn làm gì có tấm lòng.

Người nhỏ mọn ít ra còn có trái tim, hắn còn chẳng có cơ, gia hỏa này báo thù ngay khi có thể, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi!

Nhân Hoàng càng thêm mệt mỏi, y bỗng cảm thấy vị này chắc chắn là một người không dễ ở chung. Chỉ sợ đối phương nhỏ yếu mà lại tự cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, tung hoành ở vạn giới cùng một đám Thiên Vương, tới đây cũng nghĩ rằng chủ nhân quy tắc không đáng gì rồi chọc phải vài kê phiền toái thì không ổn.

Tình huống như vậy cũng là bình thường.

Ở vạn giới không có chủ nhân quy tắc, hắn có thể xưng là đệ nhất thiên hạ, tự cảm thấy mình rất bá đạo, tới đây thì chỉ là một tên nhãi ranh nhưng vẫn tự cao tự đại đi trêu chọc cường địch.

Nhân Hoàng sợ nhất loại đồng đội heo như vậy.

Bởi vì y đã từng bị hại.

Hiện tại y rất sợ có một đám phiền phức như thế tới đây.

Dường như Tinh Nguyệt biết y nghĩ gì, nàng nói: "Tô Vũ rất có bản lĩnh. Nếu không sao hắn có thể đánh hạ Tử Linh giới vực, chiếm lấy thượng giới, đuổi vạn tộc đi, xưng bá tam giới. Công tích của hắn còn hơn ca ca ngươi đấy"

Nhân Hoàng cười ha hả.

Khoác lác nữa đi.

Một tên nhóc mà đòi lợi hại hơn ta ư? Chà chà, ngươi nói như thể ta không lợi hại vậy.

Đánh hạ tam giới?

Ta thừa nhận là Tô Vũ có bản lĩnh, nhưng tình huống hiện tại của vạn tộc ra sao, biết ~- ~ đâu là vạn tộc tự hại chết chính mình thì sao.

HừI Nói quá một chút thì ta nhịn được, mà khoác lác lại đòi lợi hại hơn ta thì ta không thể nhịn.

Nhân Hoàng cười nhạt: "Vậy à? Vậy ta rửa mắt mong chờ. A Nguyệt, muội không trải qua quá trình ta chinh phục vạn tộc. Sau khi muội xảy ra chuyện, ca ca mang theo đám lão huynh đệ chỉnh chiến vạn giới, càn quét tứ phương, khắp thiên hạ không còn địch thủ"

Ngươi biết không?

Đáng tiếc là ngươi không trải qua thời đại của ta, Tỉnh Nguyệt xảy ra chuyện quá sớm, khi ấy Nhân Cảnh còn chưa hoàn toàn thống nhất.

Sau này Nhân Cảnh nhất thống, xưng bá chư thiên, công tích vĩ đại, đáng tiếc Tỉnh Nguyệt không được chứng kiến cũng không được trải qua.

Tinh Nguyệt gật đầu, ca ca rất lợi hại, nàng tùy ý hỏi: "Ca, ngươi mất bao nhiêu năm để chiếm vạn giới?"

"Hơn 100 năm mà thôi"

HÀ n Tinh Nguyệt không nói gì thêm, thấy nàng thờ ơø, dường như Nhân Hoàng nghĩ tới gì đó, hư ảnh rung động: "Không giống nhau, khi đó giới vực nào cũng có cường giả, đặc biệt là các tộc Tiên Ma Thần Long đều có cường giả đỉnh cấp tọa trấn. Muốn đánh hạ bọn họ thì sẽ rất khó khăn"

"Ô" Tinh Nguyệt gật đâu: "Ta đi gọi Chiến Vương đại ca đây"

"Ngươi nghe ta nói xong đã"

Nhân Hoàng nổi giận.

Thái độ của ngươi quá qua loa rồi.

"Nhớ năm đó, ta.."

"Ta biết rồi, ca, ta về rồi nghe ngươi nói sau nhé"

Tinh Nguyệt gật đâu, nàng về rồi sẽ nghe sau, dù sao cũng phải thỏa mãn dục vọng khoe khoang của ca ca một chút. Nhưng hình như Tô Vũ sắp tới, gọi Chiến Vương cùng đi đón trước đã.

Nhân Hoàng quát: "Quay lại đây!"

Tinh Nguyệt ngoan ngoãn đứng lại.

Nhân Hoàng cảm thấy mỹ mãn hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Năm xưa, những kẻ đó thấy ta đều nơm nớp lo sợ. Tuy bọn họ đông hơn nhưng vẫn bị đánh đến mức quỳ xuống đất xin tha. Đáng tiếc là thời vận ca ca không tốt"

Hắn thở dài: "Văn đại ca của ngươi không đáng tin, nhưng hắn còn không bằng Thái Sơn đại ca của ngươi, tên đó mới là cự hố, thần hố"

Không biết tên ngốc này bị Ngục Vương chết tiệt kia xúi giục hay gì mà lại khiến mọi người đều biết Văn Vương rời đi.

Nếu không, chỉ cần cho ta ngàn năm nữa, ta nhất định sẽ hoàn toàn thống nhất tất cả.

Đáng tiếc khi đó có quá nhiều nguy cơ, để tuyệt hậu hoạn, y chỉ có thể từ bỏ khai thiên, dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi. Y thật sự quá xui xẻo, bản thân còn bị trọng thương.

Hai người Văn Vương mãi không trở về, vạn giới cũng không đáng tin cậy, có thể nói là chẳng có chuyện gì như ý.

Nếu không phải thế này thì ta đã dẫn người đánh tam môn từ lâu rồi.

Nhân Hoàng bi thương ngửa đầu nhìn trời.

Anh hùng mạt lộ.

Tam môn thì thế nào?

Ta vẫn có thể trấn áp hết được.

Nhưng thời gian không đứng về phía ta, khiến ta sắp thành lại bại.

Năm xưa y còn muốn so cao thấp với Thời Gian Chi Chủ, mà nay y đã không còn tâm tư này nữa.

Giờ khắc này y lại đang miên man suy nghĩ, trước kia không như vậy, nhưng trọng thương quá lâu, biển ý chí buông lỏng, có chút tán loạn, y thật sự sắp không chịu đựng nổi nữa.

"Nhân định thắng thiên... Thắng thiên nhưng không thắng nổi người"

Một tiếng thổn thức mơ hồ vang lên.

Tinh Nguyệt cảm nhận được đại ca đang bi thương, nàng ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Không sao, thuộc hạ của ta tới rồi"

Ngươi nghiêm túc nói rằng thuộc hạ của ngươi tới để làm gì?

"Đi đi"

Nhân Hoàng xua tay, coi như không nghe thấy.

Nhân Hoàng truyền âm cho Chiến Vương: "Đi cùng Tinh Nguyệt một chuyến đến gặp Nhân Chủ đời thứ 10 Tô Vũ. Có vẻ đối phương là người nhỏ mọn, phải khách khí một chút, tuy thực lực bình thường nhưng dù sao cũng có ý tốt đến cứu viện. Chúng ta phải đoàn kết mọi nguồn lực mà mình có. Nếu đối phương có yêu cầu gì, đáp ứng được thì đáp ứng, quá mức thì ngươi cứ nói rằng mình không thể làm chủ, chờ thông tri ta » sau:

Nơi xa, Chiến Vương khí tức bưu hãn nghe vậy thì ánh mắt khẽ dao động, truyền âm hỏi: "Bệ hạ, có nhầm lẫn gì không? Chỉ sợ người phía sau tâm cao ngất trời, không tới để hỗ trợ mà là gây thêm phiền toái cho chúng ta"

"Không sao, năm xưa ta có thể trấn áp các ngươi, huống chỉ là hắn? Khách khí chút là được, Minh Vương thích hợp hơn ngươi nhưng không rời đi được, hắn biết đối phó với những kẻ này như thế nào. Ngươi thì... cứ giả ngu đi"

"Sao bệ hạ lại nói vậy, dù sao ta cũng là lão tiền bối, giả ngu trước mặt tiểu bối mất mặt lắm"

"Đừng nói nhảm"

Nhân Hoàng đặn dò: "Còn nữa, đến đó nếu nói đến thực lực chênh lệch của hai phe thì nói cơ bản thôi, đừng nói quá kỹ nhưng cũng không thể khiến bọn họ cảm thấy ở đây an toàn. Nói thế nào thì tự ngươi tính"

Nhân Hoàng lại dặn thêm: "Đúng rồi, nếu hắn nói hắn sẽ không nghe lệnh của ta thì ngươi đừng quan tâm, chỉ cần nói rằng sẽ cho hắn một vương vị, hắn tự chỉ huy cấp dưới của mình, không chủ động kích phát đại chiến thì mặc kệ hắn"

Nhân Hoàng hoan nghênh Tô Vũ đến nhưng không muốn đưa phe Tô Vũ vào thế lực của mình, y sợ sẽ xảy ra vấn đề.

Y đặt mình vào vị trí của Tô Vũ để tự hỏi, kẻ này đánh chiếm tam giới, lòng dạ cao ngất, chỉ sợ sẽ không vui khi ở dưới trướng kẻ khác, chuyện này không có vấn đề gì cả, chỉ cần y không quá ngốc được.

Chiến Vương yên lặng gật đầu ghi nhớ.

Ông truyền âm: "Bệ hạ yên tâm đi, ta sẽ cho hắn biết thế nào là hiện thực. Ta sẽ chấn nhiếp bọn họ. Mà chỉ sợ bọn họ không tới đây được thì đúng là trò cười"

Nhân Hoàng ngây người, chắc không đến mức ấy chứ?

Nếu không đến được đây thì... Khụ khụ, quá mất mặt!

"Ngươi đừng ở lại điểm giao giới quá lâu, tránh bị vạn tộc phát hiện, nếu bọn họ chưa tới thì quay về trước"

Có lẽ đối phương sẽ không tới được thật.

Tinh Nguyệt khôi phục thực lực mang theo Tinh Vũ Ấn mới miễn cưỡng chạy được tới đây. Nếu phe Tô Vũ toàn thực lực rác rưởi, lại còn không có Tinh Vũ Ấn, vậy bọn họ sẽ rất mất mặt nếu không tới nổi đây.

Chiến Vương cười không ngừng: "Ta biết rồi, bệ hạ, ta sẽ đi trước nhìn xem. Nếu đối phương tới thì chắc sẽ bị dọa cho hết hồn khi gặp phải ta, ta sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là cường giả, tránh việc bọn họ quá mức ngông cuồng không sợ ai rồi gây ra phiền toái cho bệ hạ"

"Đừng quá đáng!"

"Bệ hạ yên tâm"

Chiến Vương tùy tiện đáp.

Yên tâm đi, ta tự biết mà.

Chẳng lẽ ta lại không đối phó được với đám hậu sinh đó sao?

Ông đã nghe Tinh Nguyệt nói vài câu về người tên Tô Vũ này. Nghe nói hắn đến từ Đại Hạ phủ do hậu nhân của ông thành lập, không biết là hậu nhân thế hệ nào. Biết đâu ta lại là tổ tông của tổ tông của tổ tông Tô Vũ thì sao?

Một lát sau, Chiến Vương cùng Tinh Nguyệt điệu thấp rời đi.

Có người thấy được nhưng không để ý, phía sau thường xuyên có người tuần tra để tránh bị người từ vạn giới đến tập kích, còn vạn tộc tại đây thì không đáng lo.

Chiến Vương chỉ rời đi một lúc thì không có vấn đẻ gì. Nếu 2 - 3 ngày không cảm ứng được khí tức của ông thì có khi vạn tộc sẽ khởi xướng một trận tiến công để ngăn cản đám người Chiến Vương trở về vạn giới.

Bình Luận (0)
Comment