Cùng lúc đó, Tô Vũ đã đến khu vực Tinh Nguyệt đột phá phong ấn, nơi đây cách địa bàn phe Nhân Hoàng không xa.
Tô Vũ quay đầu nhìn lại, hắn hơi nhíu mày, ở chỗ này hắn không cảm ứng được phạm vi phóng xạ của thiên địa nữa, đây là chuyện hơi phiền toái.
"Đáng tiếc"
Tô Vũ thảm than.
Nếu lan xa hơn một chút, bao trùm đến địa bàn của đám người Nhân Hoàng thì mới tốt.
Tô Vũ nhìn về phía trước.
Sinh tử đại đạo hơi dao động, Tinh Nguyệt đã truyền tin lại, khoảng cách hai bên không xa, truyền rất rõ ràng.
Hiện giờ Nhân Hoàng không thể rời đi, Tinh Nguyệt đang cùng Chiến Vương xuất phát đi đến đây.
Tô Vũ nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía Hạ Long Võ: "Lão tổ tông nhà ngươi sắp tới rồi"
Sắc mặt Hạ Long Võ lãnh túc, y khẽ gật đầu.
Y không để ý lắm. Bọn họ cách nhau quá nhiều thế hệ nên không có thân tình gì, nếu ở chung lâu thì có lẽ sẽ sinh ra chút tình cảm.
Mỗi người một lập trường, mỗi người một chủ.
Mười vạn năm trôi qua, không biết đã cách nhau bao nhiêu đời.
Trăm năm một thế hệ, vậy cách nhau ít nhất là cả ngàn thế hệ. Dù là thế gia tu giả một thế hệ là mấy trăm năm thì cũng đã qua mấy trăm đời, quan hệ quá xa, Hạ Long Võ không để ý lắm.
Nhưng những người khác thì lại rất hưng phấn: "Chiến Vương tới ư?"
Có người hầm hừ chất vấn: "Không phải Nhân Hoàng tự mình tới đón à?"
Tô Vũ quát: "Câm miệng! Khách sáo một chút là được, nếu Nhân Hoàng tới đây thật, tiền tuyến bị công phá thì các ngươi ngăn cần nhé?"
Võ nhầm mông ngựa rồi.
Tô Vũ nhìn về phía Võ Hoàng: "Năm xưa Chiến Vương là tam đẳng, hiện tại ít nhất cũng là nhị đẳng. Ta hiểu ý Nhân Hoàng, kỳ thật ta cũng nghĩ vậy. Y muốn uy hiếp ta khiến ta nghe lời, làm vậy không sai. Nhưng chúng ta cũng cần biểu diễn lực lượng cho bọn họ thấy. Võ Hoàng, lát nữa có khả năng Chiến Vương sẽ bùng nổ khí tức, chỉ cần ông ta bùng nổ thì... Võ Hoàng, Tử Linh Vương, Tam Nguyệt cùng nhau xông lên đánh ông ta một trận, cho ông ta biết chúng ta làm người ra sao"
Hiện giờ Tử Linh Vương có thực lực tam đẳng.
Tam Nguyệt cũng là tam đẳng, hơn nữa lão còn rất mạnh bởi vì đã giành được gậy trúc, Tô Vũ trực tiếp dung nhập cây gậy đó vào đại đạo cho lão, hiện tại thực lực Tam Nguyệt đã vượt qua đám người Nam Vương.
Hai vị tam đẳng, một vị nhị đẳng, nếu Chiến Vương chưa đến nhất đẳng, bọn họ chỉ luận bàn thì có thể trấn áp được đối phương.
"Đánh Chiến Vương ư?" Tam Nguyệt nhăn nhó: "Có ổn không?"
Ánh mắt Võ Hoàng sáng lên. Ta cũng có thể đánh sao?
Đánh Chiến Vương một trận chắc chắn rất sướng.
Tô Vũ cười híp mắt: "Thu liễm khí tức đi, Chiến Vương nhất định sẽ chủ động bùng nổ để uy hiếp chúng ta. Chúng ta không chủ động gây chuyện mà người ta dùng uy áp uy hiếp chúng ta, ta sẽ không nói gì, mấy người các ngươi cứ lên đánh ông ta cho ta"
Mọi người ngầm hiểu, những tiếng cười mở ám vang lên, mọi người lập tức thu liễm khí tức.
Chúng ta hiểu rồi.
Tô Vũ muốn giữ mặt mũi, không muốn bắt nạt Chiến Vương, nhưng chúng ta là thuộc hạ thì phải phân ưu cho chủ thượng, yên tâm, chúng ta đều hiểu đạo lý này.
Chiến Vương gây sự trước, bị đánh là đáng đời.
Khóe miệng Hạ Long Võ run rẩy, dù sao đó cũng là lão tổ tông nhà ta mà...
Thôi, ta mặc kệ. Coi như hai bên giao phong thử thực lực nhau một phen.
Một mặt là vì quyền lên tiếng, một mặt là để đối phương đừng khinh thường phe Tô Vũ, đừng nghĩ rằng có thể tùy ý ảnh hưởng đến bọn họ, nếu không sau này sẽ dễ xảy ra vấn đề.
"Hừ hừ"
Chiến Vương cảm thấy ngứa mũi, ông xoa xoa, vừa đi vừa cười nói: "Tinh Nguyệt muội muội, lắt nữa ta dùng 3 phần thực lực uy hiếp hay là 5 phần đây? Đó là cấp dưới của ngươi, ngươi quyết định đi"
Chiến Vương cười lớn, nhiều năm không gặp người lạ, lúc này ông cảm thấy rất hưng phấn.
Tinh Nguyệt chẩn chờ, dường như Tô Vũ đang nói gì đó, nàng do dự một chút rồi đáp:
"Toàn lực đi. Không thì đừng uy hiếp, Chiến đại ca... Ta sợ..."
"Sợ ta dọa bọn họ chết khiếp hả?"
Chiến Vương cười ha hả: "Yên tâm đi, ta có chừng mực. Ta không phải ác nhân, chỉ là muốn cho bọn họ biết tiền tuyến nguy hiểm ra sao thôi"
Tinh Nguyệt gật đầu. Tùy ngươi, ta cảm thấy ngươi sẽ gặp xui xẻo, không sao cả, lát nữa ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh, yên tâm nhé!
Trong thời không trường hà.
Bóng dáng Chiến Vương và Tinh Nguyệt đã trong tầm mắt.
Hai bên còn cách rất xa, Chiến Vương đang nhìn về phía đám người Tô Vũ, ông cảm thấy ngoài ý muốn, hình như bọn họ có không ít người.
Hắn mang cả cường giả dưới chủ nhân quy tắc đến ư?
Chẳng có tác dụng gì đâu.
Tuy ở đây vẫn còn vài người không phải chủ nhân quy tắc, nhưng trải qua nhiều năm chiến đấu, những người còn sống đều là tồn tại đỉnh cấp trong cảnh giới Hợp Đạo, trong hơn 80 vị Hầu Thượng Cổ Nhân tộc, hơn nữa đám người đều là Thiên Vương hoặc thậm chí là Thiên Tôn. Vấn đề là có vài đạo không đủ để trở thành chủ nhân quy tắc, nếu không thì đã có không ít người đã đột phá thêm rồi.
Hơn nửa số người là cường giả Thiên Vương Thiên Tôn, còn lại cũng là Hợp Đạo đỉnh cấp, Hợp Đạo tam đẳng tứ đẳng không tồn tại.
Mà những người ở đây vốn đã là tỉnh nhuệ Thượng Cổ.
Chiến Vương âm thầm tính toán, bọn họ có bao nhiêu người?
Hơn 30 ư?
Có bao nhiêu kẻ là chủ nhân quy tắc?
4 hay 5? Hay nhiều hơn một chút?
Hay là chỉ có một mình Tô Vũ mà thôi?
Nếu là vậy thật thì quá thảm.
Giờ phút này không tiện tra xét, còn chưa gặp mặt mà đã dùng ý chí lực tra xét thì rõ ràng là không nể mặt mũi, dù sao người ta cũng là Nhân Chủ đời thứ 10, ông phải cho ngươi ta chút mặt mũi mới được.
Chiến Vương tiến lại gần, khuôn mặt tươi cười, khí tức thiết huyết tản đi một chút.
Ta là Nhân Vương đã chỉnh chiến vô số năm tháng.
Ta có lợi hại hay không?
Tinh Nguyệt thấy dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của Chiến Vương thì cảm thấy bất đắc dĩ, ngươi đừng khoe khoang, Tô Vũ nhỏ mọn lắm, ngươi không khoe thì thôi, khoe khoang như vậy dễ xảy ra vấn đề đấy.