Võ Hoàng bên cạnh Tô Vũ hơi nghiêng người để tránh ánh mắt Chiến Vương, kỳ thật dù lão hiên ngang lộ diện thì Chiến Vương cũng chưa chắc đã nhớ ra được vì đã quá lâu TÔI.
Chiến Vương nhìn một vòng, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Tô Vũ. Hiện giờ tóc Tô Vũ vẫn bạc trắng, tuy rằng sáng lập thiên địa đã cải thiện thọ nguyên của hắn nhưng hắn đã quen với đầu bạc, lười biến tóc đen trở lại.
Chủ yếu là vì hắn còn quá trẻ, đầu bạc trông có vẻ chững chạc hơn, hơn nữa tóc đen thì không xứng với áo bào trắng.
"Áo trắng ư?"
Chiến Vương ngây người, tu sĩ kia mặc áo bào trắng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu đúng không?
Đời này ông đã từng gặp không ít tu sĩ mặc áo bào trắng, phần lớn chỉ có về ngoài nhưng vẫn có vài kẻ mặc áo bào trắng là kẻ gian ác âm hiểm chân chính.
Thấy Tô Vũ tóc trắng áo trắng, Chiến Vương theo bản năng cảnh giác hơn một chút.
Áo bào trắng không dễ chọc, đây là định luật.
Có điều hiện giờ Văn Vương áo bào trắng nổi tiếng nhất đã biến mất, tên tuổi tu sĩ áo bào trắng suy yếu đi nhiều, cho nên Chiến Vương có chút cảnh giác chứ không quá mức lo lắng.
Huống chi chúng ta cùng một phe mà, không phải sao?
"Ha ha ha, người đằng trước là Tô Vũ đúng không?"
Chiến Vương cười nói: "Ta là thần tử Hoàng Đình, là vương giả chiến tranh"
Trong đám người, Thiên Diệt gào to: "To gan! Dám hô thẳng tên Ngô Hoàng"
Chiến Vương ngẩh ra.
Má nó, ta là Chiến Vương, là thần tử Hoàng Đình Thượng Cổ, ít nhất ta cũng xếp hạng lão lục đấy. Ta lớn tuổi như vậy, các ngươi không biết kính già yêu trẻ ư?
Ta gọi Tô Vũ là lão đại cũng không ổn mà đúng không?
Thầm nghĩ vậy nhưng Chiến Vương không so đo với Thiên Diệt, ông nói: "Tô Nhân Chủ, ta lớn tuổi rồi, xin đừng để ý"
Ông tiếp tục tiến lại gần, thuận tiện nhìn lướt qua Thiên Diệt, đường như ông đã nhận ra hắn nhưng lại không nhớ tên, ông nghỉ hoặc hỏi: "Đây là... Đại Mã Hầu phải không?"
Sắc mặt Thiên Diệt đen thui.
"Trước kia có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu hay không? Hình như từng có một Đại Mã Hầu suốt ngày nhảy nhót trong phủ Cung Vương thì phải?"
Ông không nhớ rõ chứ không phải có ý nhục nhã, Thiên Diệt là một tướng quân vô danh không có phong hào, một Nhân Vương Thượng Cổ đỉnh cấp như ông sao có thể nhớ rõ Thiên Diệt, có ấn tượng đã là giỏi lắm rồi.
Sắc mặt Thiên Diệt tối sầm.
Gọi ai đấy? Ta phải đánh lão già này mới được.
Lúc này Tô Vũ cũng đang quan sát Chiến Vương.
Một vị Vương Thượng Cổ không thể vô lễ đến vậy, cũng không nhàm chán đến mức cứ liên tục gọi Đại Mã Hầu mãi. Ông ta đang thử hắn.
Hắn là đối phương muốn xem xem tính cách vị Nhân Chủ đời thứ 10 này như thế nào.
Hắn kiêu ngạo ương ngạnh hay là một kẻ bình tĩnh sâu sắc, hay là thiện lương nhu hòa.
Ông không phải Nhân Hoàng, dù lưu lại ấn tượng không tốt với Tô Vũ thì cũng không Sao.
Tô Vũ đoán rằng Nhân Hoàng đang dùng Chiến Vương để thử hắn, Nhân Hoàng sẽ không để mãng phu tới tiếp đãi chính mình, người Hạ gia đều như vậy, nhìn thì lỗ mãng nhưng thực tế lại khôn khéo tận xương.
Ông đang thử Tô Vũ, Tô Vũ cũng muốn thử thái độ Nhân Hoàng, hơn nữa cũng muốn thử xem mức độ chịu đựng của Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng và Tô Vũ sẽ không tự mình ra tay, cứ để thuộc hạ làm thay là được.
Người lãnh đạo không trực tiếp trở mặt, cấp dưới tranh phong thì vẫn còn đường cứu vấn.
Vậy nên lúc này Tô Vũ chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Thiên Diệt thấy thế thì lộ ra ánh mắt vui vẻ, ngay sau đó hắn quát: "Chiến Vương to gan! Chúng ta chinh chiến thiên hạ, quét ngang chư thiên vạn giới, biết Nhân Hoàng gặp nạn nên tới tương trợ, ngươi nói năng lỗ mãng, còn dám nhục nhã bổn tọa"
"Gặp nạn ư?"
Chiến Vương không thích nghe hắn nói vậy.
Ông nhìn lướt qua Tô Vũ, thấy hắn không ngăn cần thì lập tức không thoải mái.
Nhân Hoàng gặp nạn?
Các ngươi tới cứu viện?
Thực tế là Nhân Hoàng đang thủ vệ tiền tuyến vì các ngươi chứ không phải gặp nạn.
Chiến Vương bực bội, chiến ý bùng nổ, sát khí tràn ra nhưng vẫn còn khắc chế, ông quát: "Đại Mã Hầu nhà ngươi thật to gan! Bệ hạ chinh chiến ở tiền tuyến, ngăn cản cường địch, vậy mà ngươi dám nhục nhã bệ hạ sao?"
Thiên Diệt kêu gào: "Đừng nhiều lời, Chiến Vương, ngươi dám phóng thích uy áp trước mặt bệ hạ là không cho bệ hạ mặt mũi, dĩ hạ phạm thượng! Bắt lấy hắn!"
Chiến Vương tức cười.
Bắt lấy ta?
Ta sẽ dùng một đao đánh chết ngươi.
Nếu không phải là người một nhà thì ta đã chém chết kẻ ngoại tộc dám kêu gào như vậy với ta rồi.
Lá gan ngươi không nhỏ chút nào!
Chiến Vương vừa định nói gì đó, ngay sau đó ba thân ảnh đột nhiên bay tới, Chiến Vương ngây người rồi lập tức hiểu ra.
Ông liếc nhìn Tô Vũ, chỉ thấy Tô Vũ đang đạm nhiên mỉm cười.
Trong lòng Chiến Vương cảm thấy hơi căng thẳng. Trông tên này có về không dễ đối phó.
Hắn đang thử ta ư?
Hay là muốn thử bệ hạ?
Hắn muốn biết thái độ của bệ hạ đối với hắn sao?
Nhưng ta là Nhân Vương Thượng Cổ đỉnh cấp, ngươi cho đám Vương giả bình thường thử thì được, nhưng ngươi tìm ta thì không phải là muốn chết à?
Dù ta không xuống tay thực sự thì cũng không phải hạng dễ chọc.
Chiến Vương hừ nhẹ một tiếng: "Dĩ hạ phạm thượng? Ta là Chiến Vương, ngang hàng với Nhân Chủ, Đại Mã Hầu nhà ngươi mới là dĩ hạ phạm thượng. Ta sẽ xé rách miệng ngươi!"
Giờ khắc này hai bên đều biết đối phương đang thử mình nhưng cả hai đều rất tự tin.
Vì thế bốn bóng người lập tức lao vào đánh nhau.
Bọn họ không đánh hết sức, cũng không dùng lực lượng đại đạo.
Vận dụng lực lượng đại đạo có thể khiến vạn tộc chú ý, vậy nên bọn họ chỉ dựa vào lực lượng thân thể để chiến đấu, cường giả càng mạnh thì thân thể càng mạnh, đây cũng là định luật.
Oanh!
Chiến Vương lao đến, vốn định dùng 5 phần thực lực đâm bay ba gia hỏa kia, bọn họ biết ông là Chiến Vương mà còn dám tiến lên vậy có lẽ thực lực không yếu, chỉ sợ đều là chủ nhân quy tắc, nhưng cùng lắm chỉ là ngũ đẳng hoặc tứ đẳng mà thôi.
Ẩm!
Chiến Vương va chạm Võ Hoàng, Võ Hoàng lùi lại mười mấy bước, Chiến Vương lùi lại 4 - 5 bước, ông còn chưa kịp chấn động thì một cây trúc đã vung đến, ông giơ tay ra quyền, ầm một tiếng, cây trúc đánh trúng khiến nắm tay ông đau nhức khủng khiếp.
Sắc mặt Chiến Vương lại biến đổi.
Ông lùi lại một bước, bỗng nhiên trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy trăm ngôi sao bắn đến.
Đó là công kích của Tử Linh Vương.
Chiến Vương gầm lên, một quyền đánh nát vô số sao trời, vừa định phản kích thì Võ Hoàng đã cười lạnh đâm sảm đến.
Chiến Vương lùi lại, cây trúc lại đánh tới.
Giờ phút này Chiến Vương hoàn toàn kinh hãi.
Ông đã nhận ra thực lực bọn họ rồi.
Kê thân thể va chạm cùng giai nhị đẳng với ông, tuy rằng hơi yếu hơn một chút, nhưng hai người khác vậy mà cũng là tam đẳng.
Một vị nhị đẳng, hai vị tam đẳng.
"Võ Hoàng?"
Chiến Vương đã nhớ ra đối phương là ai, ông lộ vẻ kinh hoảng, Võ Hoàng tưởng ông kinh ngạc vì lão vẫn còn sống, lão lập tức cười lạnh nói: "Gia gia ngươi vẫn còn sống đây"
Tư lịch của lão còn già hơn Chiến Vương.
Chiến Vương khiếp sợ là vì... tại sao lão chưa chết?
Tuy Nhân Hoàng suốt ngày nói lão đã chết nhưng mọi người chỉ coi như đang nghe chuyện cười, nhưng không ngờ hiện tại Võ Hoàng lại ở dưới trướng Tô Vũ.
Chiến Vương cả kinh.
Ông cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Tam Nguyệt. Ông không biết lão là vị Nguyệt nào nhưng đối phương chắc chắn thuộc Thực Thiết tộc.
Không ngờ lão cũng đã đến tam đẳng.
Còn kê tam đẳng dùng lực lượng sao trời kia là aï?
Tam Nguyệt và Tử Linh Vương không dùng lực lượng thiên địa nhưng trước khi đi Tô Vũ đã nhét đầy lực lượng quy tắc vào trong đại đạo của mọi người, thực lực bọn họ giảm xuống không nhiều, Võ Hoàng thì hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Giờ khắc này, 3 vị cường giả liên thủ đánh cho Chiến Vương liên tiếp bại lui.
Chiến Vương gầm nhẹ một tiếng, một thanh trường đao xuất hiện trong tay, trong lòng ông tràn đầy chấn kinh.
Dưới trướng Tô Vũ có đến ba vị cường giả đỉnh cấp.
Má nó, mạnh hơn nhiều so với dự đoán của ta.
Ông nghĩ rằng phe Tô Vũ không có cường giả tam đẳng nào, chỉ có tứ đẳng và ngũ đẳng, kết quả đột nhiên có đến 3 kẻ xuất hiện.
"Hừ"
Chiến Vương kinh ngạc nhưng không sợ hãi, ông cười lạnh: "Ba người các ngươi mà đòi làm khó dễ được ta? Không cho các ngươi xem bản lĩnh thật thì các ngươi lại nghĩ chúng ta sống uổng phí bao năm qua nhỉ, ta sẽ cắt lưỡi các ngươi, cho các ngươi biết kết cục của việc ăn nói lỗ mãng"
Bốn vị cường giả lao vào giao chiến.
Chiến Vương vừa va chạm Võ Hoàng vừa độc miệng nói: "Ngươi chỉ là bại tướng trong tay Võ Vương mà giờ dám đấu với ta ư?"
Sắc mặt Võ Hoàng lập tức thay đổi, ngươi muốn ăn đánh à?
Tại ngươi ép ta đấy.