Trong đám người, Hạ Long Võ hơi cúi người nói: "Văn bối vô lễ. Tiền bối, ta là Hạ Long Võ của Hạ gia Đại Hạ phủ Nhân tộc"
Chiến Vương sửng sốt, hít sâu một hơi, khóe miệng run rẩy.
Má nó, kẻ vừa điên cuồng dùng đao chém ta là hậu duệ của ta ư?
"Hạ Long Võ..."
Chiến Vương chân chờ: "Ngươi."
Lực lượng huyết mạch trên người Hạ Long Võ sôi trào, Chiến Vương ngẩn ra, đúng là hậu duệ của ta này, má nó.
Ban nãy Hạ Long Võ cố ý che giấu không cho ông phát hiện, bây giờ mới chứng thực.
Tên này đúng là hậu duệ nhà ta.
Chiến Vương câm nín. Ngươi biết ta là tổ tông của ngươi mà còn chém ta nhiệt tình như vậy à?
Vẻ mặt Hạ Long Võ rất nghiêm túc, không khách khí nhưng đủ lễ nghi, dù sao y cũng đang gặp mặt lão tổ tông. Bình thường ngày lễ ngày tết đều phải tế bái tổ tiên, mà có tế bái đến đời Chiến Vương hay không thì khó nói vì đã cách quá nhiều đời.
Giờ gặp được lão tổ tông, tâm tình y chẳng có gì nhiều, chỉ cảm thấy lão tổ tông bị đánh quá thảm.
36 vị cường giả thì có 35 vị ra tay, đánh cho lão tổ tông oa oa khóc lớn... Đây là công lao của Vạn Thiên Thánh, mọi hình ảnh đều đã được quay lại, hiện tại lão tổ tông không có cảm giác gì, về sau ông sẽ biết chuyện này thê thảm cỡ nào.
Chiến Vương vừa nhìn Hạ Long Võ vừa suy tư, sau đó ông lại tươi cười xán lạn nói: "Tô Nhân Chủ, Nhân Hoàng bệ hạ phái ta tạm thời tiếp đãi mọi người, tình hình tiền tuyến quá căng thẳng. Mọi người sắp xếp ở lại đây đi đã. Ta sẽ lập tức đi thông bẩm bệ hạ, để xem bệ hạ có thể tranh thủ đến đây tự mình đàm phán với Tô Nhân Chủ hay không"
Chiến Vương quyết định không nói nhiều với Tô Vũ.
Mọi chuyện khác hẳn dự đoán, ông không thể làm chủ việc này, hơn nữa không thể tùy tiện mang đám người Tô Vũ qua bên kia.
Việc này cần phải báo cho Nhân Hoàng.
Phe Tô Vũ không phải chỉ có 1-2 người mà là 36 vị cường giả, có cả cường giả nhị đẳng, có mấy vị tam đẳng, yếu nhất hình như đều là tứ đẳng.
Còn bản thân Tô Vũ thì hình như đã tới nhị đẳng.
Chiến Vương không thể tin tưởng nổi, đây là chuyện cực kỳ đáng sợ, một người mới hơn 20 tuổi mà đã là nhị đẳng.
Nhưng Võ Hoàng kiệt ngạo khó thuần đã bị trấn áp, hiển nhiên Tô Vũ không yếu chút nào, nếu yếu thì Võ Hoàng đã tạo phản từ lâu rồi.
Chiến Vương đầu óc cũng linh hoạt, ông nói: "Tinh Nguyệt muội tử, ngươi ở lại chiêu đãi đám người Tô Nhân Chủ, Tô Nhân Chủ và Tinh Nguyệt muội tử là người quen mà.
Nàng là muội muội của bệ hạ, cũng là người thân cận nhất của bệ hạ, được bệ hạ sửng ái nhất. Mọi người tâm sự, nghỉ ngơi ở đây đi, ta sẽ lập tức trở về"
Tô Vũ đáp: "Chiến Vương tiền bối đi thong thả, về chuyện của chúng ta, ta cảm thấy tiền bối nên thương lượng với Nhân Hoàng tiền bối trước, đừng để lộ ra khiến vạn tộc biết được"
"Đương nhiên"
Chiến Vương cười lớn cáo biệt, sau đó nhanh chân chạy về.
Có chuyện lớn rồi.
Bệ hạ, Tô Vũ này không đơn giản!
Tô Vũ mỉm cười.
Những người khác cũng nở nụ cười, Tinh Nguyệt không quá để ý, nàng nhìn về phía đám người Tô Vũ, nghi hoặc hỏi: "Sao có nhiều chủ nhân quy tắc như vậy mà ngươi không thông báo cho ta?"
Thật quá đáng!
Tô Vũ đáp: "Truyền tin khó nói rõ, gặp được là biết, Tinh Nguyệt đại nhân gần đây vẫn ổn chứ?
"Mọi chuyện đều ổn"
Tinh Nguyệt đáp, Tô Vũ mỉm cười, vậy là tốt rồi, nhưng hình như Nhân Hoàng không để cho Tinh Nguyệt trị liệu, chuyện này thì không ổn chút nào.
Cùng lúc đó.
Chiến Vương nhanh chóng khôi phục thương thế, ông chỉ bị thương ngoài da, vết thương chẳng đáng gì.
Ông lộ về ngưng trọng nhanh chóng chạy về, vừa vặn Minh Vương nhìn thấy liền hô:
"Chạy nhanh như vậy làm gì, vừa đi đâu đấy? Quần áo nát hết rồi, ngươi vừa làm gì đúng không?"
Chiến Vương truyền âm: "Cùng ta đi gặp bệ hạ"
Minh Vương ngẩn ra, làm sao vậy?
Nhưng ông vẫn nhanh chóng đi theo, vừa đi vừa nói: "Ban nãy phía sau có động tĩnh chiến đấu, hình như ta còn cảm nhận được chút khí tức quen thuộc"
Vậy có thể là tôn tử của tôn tử ngươi cũng tới đấy.
Kê bày trận kia có thể là hậu duệ của Minh Vương, Chiến Vương suy đoán nhưng không nói ra.
Hai người nhanh chóng đến trước mặt Nhân Hoàng.
Hư ảnh Nhân Hoàng đang quan sát thiên địa, thấy hai người tới thì hơi kinh ngạc, sao Chiến Vương lại về rồi?
Sắc mặt Chiến Vương trầm trọng nói: "Bệ hạ, có đại sự rồi"
Nhân Hoàng bật cười: "Liên quan đến Tô Vũ ư?"
Chiến Vương ngẫm nghĩ rồi nói: "Khụ khụ, Võ Hoàng... Lão sống lại"
Đầu tiên khuấy động bầu không khí đã, tránh cho bệ hạ quá khẩn trương.
Nhân Hoàng ngây ngẩn, cảm thấy không còn gì để nói.
Ngươi khẩn trương như thế chỉ để nói ra việc này thôi à, gia hỏa nhàm chán!
Minh Vương cũng ngây người, không khỏi bật cười: "Không thể nào. Bệ hạ... Này... Ha ha ha..."
Rồi ông bỗng giật mình hỏi: "Đám người Tô Vũ tới rồi sao? Chẳng lẽ Võ Hoàng cũng ở trong đó?"
Thông minh!
Chiến Vương âm thầm khen một câu, thấy bọn họ còn đang suy xét chuyện Võ Hoàng, ông liền ho nhẹ một tiếng: "À, Tô Vũ tới rồi, hơn nữa có tổng cộng 36 người tới đây.
Không phải tất cả đều là Nhân tộc, có cả một ít minh tộc"
Chiến Vương thấy hai người có vẻ còn đang nghĩ đến Võ Hoàng thì xấu hổ lên tiếng:
"Bệ hạ, thực lực bọn họ không yếu"
Nhân Hoàng cười hỏi: "Võ Hoàng đi cùng ư? Ngạc nhiên thật đấy, nhưng Tô Vũ có thể quản được lão sao?"
"Có thể"
Chiến Vương khẳng định chắc chắn.
Thấy Nhân Hoàng và Minh Vương ngạc nhiên nhìn mình, ông ngập ngừng nói: "Bọn họ... 36 người... Toàn bộ đều là chủ nhân quy tắc"
Oanh!
Minh Vương bùng nổ khí tức, ngay sau đó ông bỗng giận dữ hét: "Đám khốn kiếp đối diện kia, ra đây đại chiến một hỏi đi. Lão tử đã ngứa mắt các ngươi từ lâu rồi, bệ hạ, liều mạng với bọn họ. Hình như vạn giới xảy ra chuyện rồi!"
Trên đại lục đối diện vang lên tiếng cười lạnh: "Xảy ra chuyện rồi sao? Xem ra năng lực cảm ứng của các ngươi yếu đi rồi. Nhân Hoàng, nhanh rút lui trở về vạn giới đi"
Minh Vương nổi giận mắng: "Đệt tổ tông nhà ngươi, cút đi, lão tử nói bừa thôi, bệ hạ, chúng ta không chiến, cho bọn họ chờ đến chết đi"
Hai bên tức khắc trở lại an tĩnh.
Minh Vương cũng không để ý nữa, ông chỉ kêu vài câu để kìm lại sự kinh ngạc mà thôi, lúc này ông trưng vẻ mặt kinh hãi hỏi: "Cả 36 vị ư?"
"Đúng"
Chiến Vương nhe răng: "Ban đầu ta không biết nên còn chịu thiệt. Võ Hoàng bước vào nhị đẳng, Tô Vũ trấn áp được Võ Hoàng thì có lẽ cũng là nhị đẳng. Có nhiều cường giả tam đẳng, còn lại gần như đều là tứ đẳng, hình như không có ngũ đẳng"
Bấy giờ, ngay cả hư ảnh Nhân Hoàng cũng chấn động.
36 vị!
"Không chỉ vậy đâu, phe bọn họ vẫn còn người không tới"
Nhân Hoàng vội hỏi: "Chu Thiên có tới không?"
Chiến Vương lắc đầu: "Không thấy"
Nhân Hoàng trầm tư, trong lòng vô cùng chấn động.
36 vị cường giả, Chu Thiên không tới.
Vậy chứng tỏ những người này không phải do Chu Thiên bồi dưỡng ra.
Chuyện này là sao?
Ta không cảm ứng được gì nhiều, chẳng lẽ là Tô Vũ bồi dưỡng ra chủ nhân quy tắc trong trong thiên địa của hắn?
Nhân Hoàng hít sâu một hơi.
Chiến Vương thấy hư ảnh Nhân Hoàng đang rung động thì lại nói tiếp: "Bệ hạ, Võ Hoàng không chết, chúng ta nghĩ cách che giấu tin tức này đi, ngài đừng quá khẩn trương"
Nhân Hoàng câm nín.
Ta cần ngươi an ủi à?
Ta khẩn trương cái gì?
Ta chỉ kinh ngạc thôi.
Ngay sau đó, hư ảnh Nhân Hoàng rung động một chút, một bóng dáng nho nhỏ hiện lên, thanh âm Nhân Hoàng truyền đến: "Hình chiếu này không rời đi được. Ta phân ra một phân thân đến đó gặp Tô Vũ. Minh Vương, ngươi cũng tạo ra một thần văn phân thân đi. Chiến Vương, ngươi dẫn chúng ta đi gặp Tô Vũ"
Lần này y không để Chiến Vương đi một mình, y muốn đích thân nói chuyện với Tô Vũ.
36 vị chủ nhân quy tắc đến tiếp viện khiến Nhân Hoàng chấn động.
Đây là cơ hội và cũng là nguy cơ.
Nếu y đang ở thời kỳ toàn thịnh, có nhiều người tới chỉ viện như vậy thì y chắc chắn sẽ phát động tấn công vạn tộc.
Nhưng hiện thực không phải vậy.
Y hơi tiếc nuối, đáng tiếc là đã bỏ lõ thời cơ, nếu không bọn họ sẽ có một trận chiến lật ngược tình thế.
Quá đáng tiếc!
Nhân Hoàng vô cùng tiếc nuối nhưng xen lẫn trong đó cũng thấy rất phấn chấn.
Ta chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng chờ được cơ hội rồi.
Tô Vũ, tên tôn tử... Khụ khụ, vị Nhân Chủ đời thứ 10 này không tôi.
"Vốn muốn đánh chết tên khốn nhà ngươi nhưng xem ra không ra tay được rồi"
Lúc này, Chiến Vương bỗng nghĩ tới gì đó, ông chợt nhắc nhở: "Bệ hạ, hắn mặc áo bào trắng và luôn luôn tươi cười, ta còn tưởng rằng Văn Vương trở về, vừa thấy đã biết là không phải người tốt"
Minh Vương hít sâu một hơi: "Không dễ chọc đâu. Một kẻ mặc áo bào trắng mang theo hơn 30 vị chủ nhân quy tắc. Chà, khó chơi đấy!"
Áo bào trắng bình thường không đáng sợ, nhưng phối hợp với thực lực và thân phận Tô Vũ thì...
Nhân Hoàng cũng ngây người, lại một Văn Vương khác nữa ư?
Vậy thì không phải là không thể thu phục.
Không phải ta đã thu phục Văn Vương rồi sao?
"Đi thôi"
Hư ảnh của y chui vào trong cơ thể Chiến Vương, Minh Vương cũng phân ra một thần văn để đến gặp vị Nhân Chủ thích mặc áo bào trắng kia.