"Nhân Hoàng sắp tới"
Tô Vũ đang đợi Nhân Hoàng.
Hắn cực kỳ chờ mong được gặp nhân vật trong truyền thuyết này.
Hi vọng lần đầu tiên gặp mặt, đối phương có thể lưu lại ấn tượng gì đó cho mình.
Ủy nghiêm?
Bá đạo?
Nho nhã?
Âm hiểm?
Hoặc là gì đó khác?
Những người khác ở đây cũng chờ mong, trong đó có cả vài vị Hầu Thượng Cổ. Ở thời kỳ Thượng Cổ, những người này chỉ là tiểu nhân vật, hiếm khi gặp được Nhân Hoàng, giống như hiện tại Nhật Nguyệt Vĩnh Hằng phe Tô Vũ cũng khó có thể gặp được hắn.
Đám người Vạn Thiên Thánh thì có thể gặp hắn mỗi ngày, nhưng đám nhân vật trung tầng thì Tô Vũ không quản nữa.
Lúc này Vạn Thiên Thánh cũng rất chờ mong.
Võ Hoàng thì không thoải mái lắm, lão hơi lo, lão sợ Nhân Hoàng sẽ tính sổ với lão, lão nhìn trộm Tô Vũ vài lần, ngươi đã nói là sẽ giải quyết Nhân Hoàng và Văn Vương giúp ta rồi đấy.
Nói đến cùng thì Võ Hoàng vẫn có chút e ngại Nhân Hoàng.
Tô Vũ không để ý lắm.
Hiện giờ chắc Nhân Hoàng sẽ không có hứng thú quan tâm đến Võ Hoàng đâu.
Giờ phút này, hắn đã mơ hỏ cảm nhận được khí tức của Chiến Vương.
Chiến Vương sắp tới.
Hắn không cảm nhận được khí tức những người khác nhưng không cảm thấy kinh ngạc. E rằng lúc này bản tôn Nhân Hoàng không tới được, hư ảnh cũng khó rời đi, chắc chỉ tách ra một phân thân để đến đây.
Phía sau, Thiên Diệt truyền âm: "Bệ hạ, có cần ra oai phủ đầu lần nữa không?"
Tô Vũ xua tay.
Ra oai với Chiến Vương là được, cho đối phương biết thực lực chúng ta, với Nhân Hoàng thì không cần phải làm vậy.
Một lát sau, phía trước Chiến Vương bỗng xuất hiện thêm 2 đạo thân ảnh, một người mặc kim bào đội vương miện, trông rất trang nghiêm. Một người mặc áo gấm, trông hơi giống địa chủ.
Dù chưa từng gặp nhưng hắn vẫn đoán được đó là Nhân Hoàng và Minh Vương, không cần xem khí tức, chỉ cần xem khí chất là thấy.
Tô Vũ cất bước tiến đến phía trước, khuôn mặt nở nụ cười xán lạn.
Chưa đến gần, Tô Vũ đã nhu hòa nho nhã chủ động cười nói: "Văn bối Tô Vũ bái kiến Nhân Hoàng bệ hạ, bái kiến Minh Vương, Chiến Vương tiền bối"
Khoảng cách hai bên còn gần ngàn mét, Tô Vũ đã khom mình hành lễ. Nơi xa, Nhân Hoàng bước nhanh tới, cười đáp: "Quá khách khí, Tô Nhân Chủ là chủ nhân của Nhân tộc, không cần hành lễ"
"Không, Nhân Hoàng bệ hạ là tấm gương mẫu mực của tộc chúng ta, cũng là người Tô Vũ ta kính nể nhất cuộc đời này"
Sắc mặt Tô Vũ nghiêm túc và trịnh trọng nhìn Nhân Hoàng, ngài chính là người ta sùng bái nhất.
Trông Nhân Hoàng hơi hư ảo nhưng mơ hồ lộ vẻ uy nghiêm, mặt chữ điền, để râu ngắn, đôi mắt hơi vô thần, có lẽ ánh mắt bản tôn sẽ không như vậy, còn đây là phân thân của phân thân nên thiếu đi vài phần thần thái. Long hành hổ bộ, có uy nghiêm của Hoàng giả, cũng có sự quả quyết của chiến tướng.
Có vài thời điểm, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
"Mẫu mực cái gì, chỉ làm trò cười cho người khác thôi"
Nhân Hoàng nhanh chóng tiến lên, tiếng cười sang sảng: "Ta biết ngươi, Tô Vũ - chủ nhân Nhân tộc đời thứ 10, khai thiên giả. Làm tốt lắm!"
Nhân Hoàng nhìn về phía các vị cường giả phía sau Tô Vũ, vui vẻ nói: "Mọi người đều làm rất tốt, nhiều năm không gặp, vài vị lão chiến hữu nay cũng thành chủ nhân quy tắc, ta thấy được rất nhiều người quen, Cự Phủ, Hồng Nguyệt, Võ Cực, Tam Nguyệt, Liệt Không..."
Những người này lúc trước hô hào hăng say, hiện giờ gặp được Nhân Hoàng thì lập tức hành lễ, trong lòng có chút kích động và thấp thỏm.
Tô Vũ cũng rất uy nghiêm nhưng so với Nhân Hoàng thống trị Thượng Cổ mấy vạn năm, đã trở thành thần thoại và truyền thuyết thì hắn còn kém hơn một chút.
Bình thường Võ Hoàng còn dám cãi Tô Vũ vài câu, bây giờ nhìn thấy Nhân Hoàng thì cả người liền cứng ngắc, không được tự nhiên.
Nhân Hoàng không nói gì cũng không nhìn lão, y chỉ nhanh chóng tiến lên nắm tay Tô Vũ: "Ta rất may mắn! Không ngờ Tô Nhân Chủ lại dẫn người tới cứu viện, đây là phúc của tộc chúng ta và minh tộc, cũng là niềm may mắn của thương sinh"
Nhân Hoàng liên tiếp cảm khái, sau đó y lại cất tiếng cười: "Hôm nay bản tôn của ta không thể đến đây, chỉ có phân thân đến được, có chút thất lễ. Giờ xin được mở tiệc đón gió tẩy trần vì chư vị, nâng cốc hoan ngôn"
Tô Vũ đáp lại: "Nhân Hoàng khách khí, chỉ là việc nhỏ mà thôi, chúng ta tới đây là để sớm ngày giải quyết họa loạn vạn tộc"
"Không vội. Vạn tộc chỉ là chuyện nhỏ mà thôi"
Má nó, khẩu khí cuồng thật! Đã bị đánh thành như vậy mà còn nói người ta là '°huyện nhô..
Có vẻ Nhân Hoàng biết Tô Vũ nghĩ gì, y cười nói: "Ta lớn tuổi rồi, xưng là lão phu cũng không quá. Quả thật lão phu đã bị vạn tộc dây dưa nhiều năm, thậm chí trả giá cực lớn, nhưng vạn tộc thật sự chỉ là chuyện nhỏ. Thực lực không yếu nhưng thiếu quyết đoán.
Nội bộ phân chia rạch ròi, thực lực mạnh hơn chúng ta vài lần mà không dám mạo hiểm chiến một trận, chỉ một lòng chờ đợi. Vạn tộc như vậy thật sự là họa lớn sao?"
Cường địch giằng co vô số năm tháng nhưng giờ phút này Nhân Hoàng lại nói rằng đây không phải họa lớn.
Y là đang phùng má giả làm người mập sao?
Không phải, thế cục hiện tại không khả quan nhưng Nhân Hoàng vẫn thật sự khinh thường bọn họ.
Nhân Hoàng đĩnh đạc nói: "Vạn tộc không đáng sợ! Tuy bọn họ có thực lực khó đối phó nhưng điều đó không có nghĩa rằng bọn họ là họa lớn. Nó như việc ngươi là đứa trẻ 3 tuổi bị một đứa trẻ 10 tuổi ÿ vào hình thể cao lớn bắt nạt, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là cường giả hay là mối họa. Vậy nên vạn tộc không phải là vấn đề khó khăn gì"
Tô Vũ bật cười.
Tới lúc này mà Nhân Hoàng vẫn nói hơn 100 vị chủ nhân quy tắc không phải họa lớn, y cuồng thật!
Đáng tiếc, dù phe ngài mạnh thì cũng bị áp chế, không thể nhúc nhích.
"Đứa trẻ 10 tuổi thì cũng có thể lấy mạng người. Chỉ là bọn họ không thể triển khai hành động hữu hiệu, nhưng ta hiểu vạn tộc, khi tới thời khắc sống còn, bọn họ sẽ nhanh chóng liên hợp, chọn ra nhân vật trung tâm chấp chưởng quyền hành vạn tộc.
Vạn tộc giống như lò xo, ngươi tạo áp lực càng lớn thì đối phương sẽ bật lại càng mạnh"
Không thể khinh thường vạn tộc!
Càng ở trong tình thế bất lợi, vạn tộc sẽ càng cường đại.
Giống như trước đây vạn tộc chỉ là các thế lực tán loạn, sau khi Tô Vũ cho bọn họ nguy cơ đủ lớn, bọn họ lập tức tạo thành liên minh. Sau vô số năm tháng chiến đấu với Nhân Hoàng, đối phương không bị diệt mà còn cường đại hơn rất nhiều.
Vậy nên Tô Vũ cảm thấy Nhân Hoàng chỉ đang an ủi hắn mà thôi.
Nói hay cũng vô dụng.
Thực lực mới là thật.
Đứa trẻ 10 tuổi đánh ngươi 3 tuổi, hắn lợi hại hơn ngươi, ngươi không phục cũng vô dụng.
Nhân Hoàng nở nụ cười: "Nói rất đúng. Không nên coi thường đối thủ. Ta vốn lo rằng Tô Nhân Chủ tuổi tác quá nhỏ, mới vừa chiến thắng cường địch ở vạn giới, dễ có lòng khinh địch, giờ xem ra ta đã khinh thường Tô Nhân Chủ rồi"
Tô Vũ cười đáp: "Nhân Hoàng bệ hạ gọi ta là Tô Vũ là được. Ö trước mặt Nhân Hoàng, Nhân Hoàng mới là Nhân Chủ, không phải ta"
"Nói đùa"
Nhân Hoàng cảm khái: "Về sau thiên hạ sẽ là của các ngươi. Chúng ta già rồi, ta cũng già rồi"
Y thổn thức: "Ngươi còn trẻ, có sự bốc đồng, có tiền đô, có tương lai. Có lẽ không lâu sau, đám lão huynh đệ của ta sẽ cần Tô Nhân Chủ chiếu cố"
Tô Vũ nhướng mày: "Nhân Hoàng nói quá lời"
"Không"
Nhân Hoàng nở nụ cười nhìn Minh Vương, Minh Vương cũng mỉm cười, Nhân Hoàng vỗ bở vai ông rồi quay lại nhìn Tô Vũ: "Giao lưu với Minh Vương nhiều một chút, những năm gần đây, tất cả công việc nơi đây đều do Minh Vương xử lý. Hắn quen biết tất cả lão huynh đệ, hắn chưởng quản tất cả sự vụ hậu cần, Minh Vương cái gì cũng tốt, chỉ có nhược điểm là dễ rớt dây xích ở thời khắc mấu chốt"
Nhân Hoàng bật cười: "Nếu không ta đã cho hắn hoàn toàn chủ trì tất cả mọi chuyện ở đây từ mấy năm trước rồi"
Ý tứ ẩn trong lời nói có lẽ chỉ có Tô Vũ và Minh Vương hiểu được.
Tô Vũ hoài nghi Minh Vương cũng biết tình trạng của Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng đoán rằng Tô Vũ cũng biết tình huống nên mới có ý gửi gắm.
Minh Vương vẫn luôn mỉm cười im lặng, trông thì lơ đãng nhưng thật ra ông đang âm thảm đánh giá Tô Vũ một phen.