Tô Vũ tươi cười xán lạn đáp lại: "Nhân Hoàng nói quá lời rồi. Lần này ta đến đây thì cũng nghe theo lệnh Nhân Hoàng. Ta còn trẻ, tính tình tương đối trực tiếp dứt khoát, ta không cần gì nhiều, chỉ cần không bắt người của ta mang đến làm pháo hôi thì mọi chuyện đều nguyện nghe theo mệnh lệnh của Nhân Hoàng. Ta không hiểu biết về vạn tộc ở đây, không biết thực lực, chiến pháp ra sao, cũng không biết tính cách bọn họ thế nào. Trong trận chiến thì tình báo cũng rất quan trọng, phải biết người biết ta.
Nhưng ta không biết gì cả, mọi chuyện đều cần các tiền bối chiếu cố"
Tô Vũ khiêm tốn cười nói: "Vậy nên sắp tới Nhân Hoàng bệ hạ nói thế nào thì chúng ta sẽ làm thế đó"
"Ha ha ha, Tô lão đệ quá khiêm tốn"
Mọi người sửng sốt.
Ngài đừng gọi là lão đệ, một lão già mười mấy vạn tuổi gọi Tô Vũ là lão đệ thì Tô Vũ sẽ không vui nổi đâu.
Muốn kéo quan hệ thì cũng không phải dùng cách đó.
Nhân Hoàng nhìn thoáng qua Tô Vũ và những người phía sau, y cảm khái: "Hôm nay là ngày vui, đừng quá để ý tiểu tiết. Các ngươi tới được đây khiến ta rất cao hứng"
Nhân Hoàng chân thành nói: "Ngươi còn tốt hơn tưởng tượng của ta"
Tô Vũ nghi hoặc: "Trong tưởng tượng của Nhân Hoàng bệ hạ, ta là dạng người gì?"
"Tự phụ? Kiêu ngạo? Bễ nghễ thiên hạ? Có lẽ là vậy"
Nhân Hoàng dâng trào cảm xúc: "Năm xưa ta thống nhất vạn giới, thành lập Hoàng Đình, ở thời kỳ đó ta là vậy đấy, ta tự cho rằng mình vô địch thiên hạ, không kẻ nào có thể địch nổi, kết quả Hoàng Đình sụp đổ, vạn tộc tạo phản"
Y lắc đầu, không nhiều lời về chuyện này nữa, y nhìn bốn phía rồi nói: "Tâm sự đi. Minh Vương, Chiến Vương, hãy chiêu đãi các vị huynh đệ này, hiện giờ chưa thích hợp để đến bên kia, vạn tộc ở tiền tuyến vẫn luôn giám sát chặt chẽ, mọi người đến đó có thể sẽ gây ra đại chiến"
Tô Vũ gật đầu, hắn cũng muốn nói chuyện riêng với Nhân Hoàng.
Tô Vũ và Nhân Hoàng đi tới chỗ khác tách khỏi đám người.
Nước trong trường hà đang chảy xuôi.
Nhân Hoàng không cười nữa, y nghiêm mặt nhận xét: "Ngươi là người thông minh. Ta đã biết từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, các thuộc hạ của ngươi kính sợ ngươi, dù ta tới đây thì bọn họ cũng không hề phá vỡ quy củ"
Tô Vũ vừa muốn lên tiếng thì Nhân Hoàng lại nâng tay ngăn cản: "Ta chỉ là phân thân, không thể tồn tại lâu, ta sẽ nói ngắn gọn thôi"
"Nhân Hoàng, mời nói"
"Có lẽ ngươi đã biết về tình trạng của ta, nếu không biết thì cũng không sao cả. Vài năm trước hoặc nên nói là từ những năm đầu tiên ta mang vạn tộc rời đi thì đã bị thương, thương thế rất nặng. Ngươi biết vì sao năm đó ta lựa chọn mang vạn tộc rời đi đúng không?
Tô Vũ hứng thú: "Vạn tộc muốn tạo phản ư?"
Nhân Hoàng không cho là đúng: "Tạo phản cái gì? Ta mà sợ bọn họ tạo phản à?"
Nhân Hoàng bá đạo cười lạnh: "Một đám gia hỏa tâm tư không thống nhất, sao ta phải sợ? Dù bọn họ tạo phản thì chỉ cần giết một người răn trăm người, kéo yếu đánh mạnh thì sớm hay muộn ta cũng có thể bình định vạn tộc"
Tô Vũ nhíu mày.
Cũng đúng. Vậy xem ra việc Nhân Hoàng mang vạn tộc rời đi còn có nguyên nhân khác.
Nhân Hoàng không giấu giếm: "Khi ấy ta mang cường giả vạn tộc rời đi là vì không muốn bùng nổ chiến tranh ở vạn giới"
Nhân Hoàng trầm giọng: "Vạn giới không đơn giản như ngươi thấy. Ta mang theo cường giả vạn tộc tiến vào thượng du thời không trường hà là để trấn áp Thiên Môn"
Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng nhìn về phía thượng du, bình tĩnh nói: "Cuối nơi ấy là vị trí Thiên Môn. Ta mang cường giả vạn tộc tới đây, phong ấn thượng du, chặn dòng nước trường hà chính là để trấn áp Thiên Môn, không cho Thiên Môn mở ra. Từ thời kỳ đó đã xuất hiện manh mối, đám người Văn Vương tiến vào Thiên Môn chính là một dấu hiệu. Vừa vặn khi đó vạn tộc dị động... Không ngoài sở liệu, chuyện này có quan hệ với vài tồn tại trong Thiên Môn. Ta không sợ vạn tộc nhưng khi đó ta không thể để Thiên Môn mở ra, một khi nó mở ra thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa"
Tô Vũ lộ về ngưng trọng: "Thiên Môn mở ra, tất cả đều là địch nhân ư?"
"Đúng"
Nhân Hoàng lạnh nhạt: "Tất cả đều là địch nhân. Tô Vũ, ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, bất cứ kẻ nào đằng sau 3 cánh cửa thì đều là địch nhân"
Tô Vũ nhướng mày: "Kể cả Tỉnh?"
"Kể cả Tinh"
Hình như Nhân Hoàng không ngạc nhiên khi Tô Vũ biết Tinh, thậm chí còn không nghi ngờ về việc hắn đã từng gặp Tỉnh.
Nhân Hoàng trầm giọng nói: "Nhớ kỹ là được. Những kẻ ở trong 3 cánh cửa đó có khả năng đều là địch nhân. Tuy chỉ là có khả năng nhưng đều phải đối đãi như thể bọn họ là địch nhân thật sự. 3 cánh cửa phong ấn 3 thời đại, không phải 1 thời đại"
"Quá khứ đã qua khó trở về"
Tô Vũ rất ngạc nhiên. Dựa theo lời Nhân Hoàng thì những kẻ tồn tại phía sau cửa đều là địch.
Tại sao lại như vậy?
"Tam môn rốt cuộc là thứ gì?"
Nhân Hoàng trầm mặc một hỏi, sau một lúc lâu, y đưa ra một đáp án: "Phu quét đường"
"Hả?"
Nhân Hoàng bình tĩnh giải thích: "Phu quét đường. Quá khứ hủ bại, chỉ cần cản trở hậu nhân thì đều cần phải dọn dẹp. Tam môn chính là tồn tại tựa như phu quét đường.
Phong ấn thời đại hủ bại, mở ra thời đại mới, văn minh mới"
Nhân Hoàng thở dài: "Vạn giới rất quan trọng, vạn giới là nguyên nhân mấu chốt khiến thời đại cũ muốn quay lại. Thời đại cũ trở về hủy diệt tân thời đại thì thời đại hủ bại có thể toả sáng tân sinh"
Ánh mắt Tô Vũ càng thêm khác thường: "Chúng ta là tân thời đại, vậy nên tồn tại trong cánh cửa nhất định phải đối địch với chúng ta?"
"Đại khái vậy"
Nhân Hoàng nói: "Năm đó Thiên Môn muốn mở ra nhưng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong. Không còn cách nào khác nên ta chỉ có thể lôi kéo vạn tộc tiến vào thời không trường hà, trường hà cũng là một yếu tố mấu chốt, hãy nhớ kỹ điểm này. Thời không trường hà là trung tâm vạn giới, 3 cánh cửa đều nằm trên trường hà, Địa Môn cũng vậy.
Chúng ta tiến vào thượng du, cản dòng chảy thời không trường hà, làm vậy có thể ngăn cản Thiên Môn sống lại"
"Vạn tộc ngu xuẩn có thể biết hoặc không, bọn họ tồn tại có thể giúp chúng ta cản trở dòng chảy trường hà. Nhưng khi chúng ta trở về vạn giới, thời không trường hà được giải phóng, không gì có thể cản trở Thiên Môn sống lại được nữa"
Tô Vũ bừng tỉnh: "Vậy nên năm xưa Nhân Hoàng bệ hạ mang vạn tộc đi không đơn thuần là vì chuyện tạo phản?"
Nhân Hoàng gật đâu: "Vì rất nhiều nhân tố kết hợp với nhau, một mặt là đám người Văn Vương rời đi, một mặt là Thiên Môn sắp sống lại, ta nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng chỉ có thể lôi kéo vạn tộc cùng trấn Thiên Môn mới có thể ngăn cản Thiên Môn mổ ra"
Nhân Hoàng thở dài một tiếng: "Nhưng ta đã đánh giá cao chính mình. Thực lực vạn tộc không yếu, khi đó ta cũng có tác dụng xúc tiến quyết tâm thống nhất đối ngoại của bọn họ, cuối cùng vạn tộc liên thủ đối phó Nhân tộc, ta chỉ có thể ra sức chiến một trận. Kết quả, thân thể gần như hủy hoàn toàn, biển ý chí rách nát, thực lực không còn một phần mười"
Một tiếng thở dài mang theo tiếc nuối.
Tính tới tính lui, có một số việc thực sự không còn cách nào.