Tô Vũ lo lắng hồi: "Vết thương của ngài nặng lắm sao?"
"Rất nặng"
Nhân Hoàng khẽ gật đâu: "Ngươi cũng khai thiên địa, ngươi phải hiểu rằng khi ngươi khai thiên địa, ngươi sẽ bị thời gian đại đạo bài xích, đại đạo ta nắm giữ năm xưa đã có một chút bài xích ta. Vậy nên muốn khôi phục sẽ khó khăn hơn"
"Từ bỏ thiên địa thì sao?" Tô Vũ nhíu mày: "Tách thiên địa, chuyên tu đại đạo. Hoặc là tách đại đạo, chuyên tu thiên địa"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Không kịp nữa, nếu ngươi tới sớm hơn thì có lẽ sẽ còn hi vọng.
Nhưng hiện tại ta không thể đoạn đạo, nếu không có khả năng ta sẽ lập tức ngã xuống, không chịu đựng nổi phản phệ"
Tô Vũ hỏi: "Không còn chút hi vọng khôi phục nào sao?"
"Có"
Nhân Hoàng tươi cười nhìn Tô Vũ: "Nếu ngươi đạt tới trình độ của ta, Tỉnh Nguyệt nắm giữ Sinh tử đại đạo sẽ thăng cấp, khi ấy ta sẽ có hi vọng"
"Nhất đẳng hay là hơn nhất đẳng?"
Tô Vũ dò hỏi.
Giờ phút này, bọn họ nói chuyện rất trực tiếp.
Nhân Hoàng nở nụ cười: "Ngươi biết nhất đẳng nhị đẳng phân chia thế nào không?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Có cảm giác mỗi khi thăng cấp sẽ có lực lượng gông xiểng phải đột phá"
"Năm xưa ta và đám người Văn Vương phân chia theo thực lực bản thân và thực lực những người khác. Chúng ta căn cứ một lực lượng đại đạo quy tắc bình thường, nhân tố tiềm lực và thực lực để định ra cấp bậc chủ nhân quy tắc, kỳ thật cách phân chia này rất thô sơ giản lược. Lực lượng ấy được chúng ta gọi là lực lượng một đạo. Đây cũng là tiêu chuẩn phân chia từ thời kỳ Thái Cổ hoặc là sớm hơn nữa"
Tô Vũ hỏi: "Có nghĩa là ở thời kỳ Thái Cổ hoặc trước đó đã phân chia dựa theo lực lượng một đạo?"
"Đúng"
Nhân Hoàng gật đầu: "Năm đó chúng ta định nghĩa ngũ đẳng là có lực lượng một đạo.
Tứ đẳng là có lực lượng hai đạo. Tam đẳng có lực lượng bốn đạo, nhị đẳng là tám đạo"
Tô Vũ đã hiểu, xem ra Đại Chu Vương thật sự không lừa mình, cái gọi là bảy đạo chí tôn đúng là tam đẳng đỉnh phong.
Vậy mà ta đã nghĩ rằng y lừa ta.
Nhưng hiện tại Đại Chu Vương có chín đạo lực lượng đúng không, vậy là nhị đẳng ư?
Hiện tại y chắc chắn đã đạt tới nhị đẳng.
Vậy xem ra Tinh thật sự không mạnh, bằng không một cường giả tam đẳng đỉnh phong thì sao có thể gọi là chí cường?
"Vậy nhất đẳng là gấp đôi lên, tức là 16 đạo lực lượng đúng không?"
Tô Vũ hỏi, Nhân Hoàng cười đáp: "Đại khái vậy, vượt qua 16 đạo lực lượng thì đều xem như nhất đẳng, năm xưa vạn giới không có ai mạnh hơn chúng ta, phân chia cao hơn nữa cũng không để làm gì"
Lời này có mùi trang bức!
Năm xưa chúng ta chỉ phân chia đến nhất đẳng không phải bởi vì không có cảnh giới nào cao hơn mà là không có ai mạnh hơn chúng ta.
Vậy thì phân chia để làm gì?
Chia xong để trống cho vui sao?
Tô Vũ tò mò: "Năm đó Văn Vương và Nhân Hoàng bệ hạ cường đại như vậy chẳng lẽ cũng không thể thâu tóm vạn tộc?"
Sao phải phải chờ đến khi Văn Vương biến mất mới đi giải quyết vấn đề?
Nhân Hoàng cảm khái: "Ngươi đã nói rằng khi vạn tộc bị ép đến đường cùng thì sẽ hợp nhất, chuyện này bất lợi cho đại nghiệp thống nhất của tộc chúng ta. Hơn nữa nếu khai chiến thì tổn thất sẽ rất lớn. Ta chỉ cần có thêm một chút thời gian thì vấn đề vạn tộc không đáng lo nữa"
"Nhưng Văn Vương rời đi...
Nhân Hoàng thở dài: "Chuyện này không còn cách nào khác, Văn Ngọc xảy ra chuyện, hắn không thể không rời đi. Trước khi rời đi, hắn từng hỏi ta có nên giải quyết vạn tộc trước khi hắn đi hay không"
Tô Vũ ngẩn người, nếu vậy thì Văn Vương cũng không tính là vô trách nhiệm, trước khi đi y đã hỏi ý Nhân Hoàng, hiển nhiên y cũng lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.
Kết quả có vẻ là Nhân Hoàng đã cự tuyệt.
Vì sao phải cự tuyệt?
Nhân Hoàng cười nói: "Khi đó ta không đồng ý. Có rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu là nếu lúc ấy đại chiến thì dù thâu tóm được vạn tộc nhưng ta và Văn Vương chắc chắn sẽ bị thương nặng. Khi ấy Thiên Môn có thể mở ra, không chỉ Văn Ngọc sẽ chết mà hắn cũng không thể đi cứu viện được nữa"
Vậy nên hắn đã không hành động trước khi Văn Vương rời đi.
Tô Vũ lại nhướng mày: "Do Ngục Vương hãm hại sao? Cố ý khiến Thời Gian Sư xảy ra chuyện, sau đó biết hai vị sẽ không lựa chọn cá chết lưới rách nên mới gây ra kết quả như bây giờ?"
"Có một phần do Ngục"
Nhân Hoàng khẽ gật đầu: "Nhưng Ngục không phải kẻ chủ mưu. Kẻ chủ mưu hoặc là đến từ Nhân Môn hoặc là Địa Môn, tam môn cũng có xung đột ích lợi, lúc ấy Thiên Môn sắp mở ra, bọn họ biết Thiên Môn nhiều cường giả, cho nên cố ý đặt bẫy hại Văn Ngọc, mục đích là khiến chúng ta xung đột với Thiên Môn hoặc là phải trấn áp Thiên Môn"
Nhân Hoàng nở nụ cười: "Nhưng chúng ta cũng không cho bọn họ đạt được kết cục tốt. Trước khi đi, ta đã gia cố Địa Môn, việc tới thượng du thời không trường hà cũng ảnh hưởng tới việc Nhân Môn mở ra. Ta trì hoãn thời điểm mở ra của cả 3 cánh cửa, không cho kê nào được lợi"
Tô Vũ kinh ngạc, vị này thật sự rất lợi hại.
Trước khi đi đã tính kể cả 3 cánh cửa, không cho phép kê nào ra trước.
Quả nhiên chuyện năm đó có vấn đề, Nhân Hoàng mang vạn tộc đi không phải vì vạn tộc mà là để kéo dài thời gian 3 cánh cửa mở ra.
Trước đây Tô Vũ chưa từng suy xét đến việc này.
"Nói cách khác, chỉ khi ta đạt tới nhất đẳng hoặc thậm chí là mạnh hơn thì mới có thể giúp Nhân Hoàng bệ hạ khôi phục thương thế?"
"Đúng. Hơn nữa chỉ là có hi vọng mà thôi"
Nhân Hoàng thở dài: "Ngươi quật khởi hơi muộn. Theo mong muốn của ta thì phải sớm hơn. Ta thiết trí rất nhiều trở ngại cho vạn tộc, để lại rất nhiều hậu chiêu cho Nhân Ana* tộc:
Y có chút bi ai.
Đến bây giờ Tô Vũ mới xuất hiện, nếu ngươi quật khởi sớm mấy trăm mấy ngàn năm thì kết quả đã khác.
Thấy Tô Vũ không cho là đúng, Nhân Hoàng khẽ cười: "Hiện tại ngươi tiến bộ rất nhanh nhưng có phải ngươi cảm thấy mình đã tới giới hạn rồi đúng không?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Quả thật vậy, hắn đã tới bình cảnh, nếu muốn tăng thêm nữa thì sẽ rất khó khăn.
Nhưng Tô Vũ không để ý lắm: "Nói chuyện này sau đi. Còn hậu chiêu của Nhân Hoàng bệ hạ thì bị Đại Chu Vương Chu Thiên hoang phí hết rồi, đây không phải trách nhiệm của ta, ta chẳng nhận được bao nhiêu chỗ tốt cả. Chu Thiên còn suốt ngày che che giấu giấu. Bệ hạ chọn sai người rồi"
Nhân Hoàng câm nín, ngươi đang cáo trạng đấy ư?
Y cười khổ: "Chu Thiên là năng thần. Ta muốn y phụ tá một vị Nhân Chủ cường đại, giờ xem ra đã có vấn đề"
Tô Vũ lại nói: "Y là chí cường giả 15 đạo, vì sao không trực tiếp diệt vạn tộc từ đầu luôn đi?"
"15 đạo?"
Nhân Hoàng ngạc nhiên: "Y đến 15 đạo rồi sao? Khi ta đi, y mới 7 đạo, y tiến bộ nhanh như vậy à? Nhưng năm xưa ta phong ấn một đoạn thời không trường hà, y muốn tăng lên cũng khó. Năm đó ta muốn hạn chế vạn tộc nên đã phong ấn tất cả để tránh xảy ra sai lầm"
Ồ, năm đó thật sự là 7 đạo.
Nhưng gần đây mới tăng thêm 2 đạo rồi, mấu chốt ở chỗ tên khốn đó còn chưa chặt đứt 7 đạo kia.
Như vậy lão già Đại Chu Vương này đang có 2 đạo ở trong thiên địa của Tô Vũ, 7 đạo trong thời không trường hà, đây là ăn thông hai đầu rồi.
Giỏi lắm!
Nhân Hoàng quả nhiên là người thành thật, ta hỏi thì y liền đáp.
Tô Vũ lại hỏi: "Trước đó y cũng bị phong ấn ư?"
"Đúng vậy, nhưng y có thể giải phong ở thời điểm khẩn cấp, làm vậy cũng đồng thời giải phong toàn bộ vạn giới"
Nhân Hoàng gật đầu.
Tô Vũ câm nín, ta hiểu rồi. Kỳ thật Đại Chu Vương cũng là yếu tố có thể giải phong, lão già này nhẫn nhịn giỏi thật.
Y không giải phong, luôn nhẫn nhịn tới thời khắc cuối cùng.