Tô Vũ nói thẳng: "Có lời đồn nói là trong Thiên Môn có vô số cường giả có thể trợ giúp chúng ta, kê khai Thiên Môn đều có thể mượn lực lượng. Gần đây bổn hoàng gặp phải cường địch nên mới câu thông Thiên Môn, gia hỏa trong cửa, ngươi có thể cho ta mượn lực không?"
"Hừ, tiểu bối càn rõ, muốn mượn lực mà ngươi còn kiêu ngạo như thế.."
Tô Vũ lại ngắt lời lão, hắn khinh thường trào phúng: "Ngươi nghĩ ta chỉ có cái danh Nhân Chủ thôi sao? Đôi bên cùng có lợi thôi, nếu không đám người trong Thiên Môn các ngươi sẽ tốt bụng vô tư phụng hiến, cho ta mượn lực như vậy sao? Sao ta phải khách khí với ngươi? Tô Vũ ta tung hoành vạn giới, chút đạo lý này sao lại không hiểu được. Cho nên muốn lực không phải ý nguyện đơn phương, hai bên đều phải có ý nguyện này mới được. Ngươi đã tiếp nhận sự triệu hoán của ta thì chắc chắn là cũng có ý định rồi, vậy mà còn muốn tự cao tự đại trước mặt ta sao?"
Tô Vũ không khách khí chút nào: "Hiện giờ bổn hoàng không có đủ thời gian và không còn biện pháp khác nên mới tìm các ngươi mượn lực, nếu không thì ngươi sẽ chẳng có tư cách giao lưu với bổn hoàng đâu"
Kê phía sau Thiên Môn trầm mặc.
Đây có thể là kẻ mượn lực đầu tiên kiêu ngạo như thế. Đương nhiên hắn cũng là một người thông minh.
Lão đoán rằng Tô Vũ là một Nhân Chủ trẻ tuổi, khó trách thái độ lại kiêu ngạo không ai bì nổi như thế.
Phía sau cửa lại vang lên giọng nói: "Tiểu bối, ngươi quá kiêu ngạo! Ngươi phải hiểu rằng ngươi đang muốn mượn lực lượng của ta, vì sao cần mượn lực? Đương nhiên là vì gặp phải vấn đề hoặc đối thủ ngươi không giải quyết được. Giờ phút này cho dù ta có mục đích của mình nhưng ngươi cường thế như thế có thích hợp không? Ngươi không lo lắng ta sẽ rút lực lượng của ta về khi ngươi gặp cường địch sao?"
Thái độ Tô Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ: "Ta chết thì có ích gì với ngươi? Trong vạn giới hiện nay chỉ có một mình ta khai Thiên Môn, nếu ta chết thì ngươi được gì? Không có ngươi thì ta vẫn có thể tìm kẻ khác trong Thiên Môn, còn ta mới là duy nhất"
Kê duy nhất khai Thiên Môn sao?
Lúc này người phía sau cửa đã hiểu tâm tư Tô Vũ.
Vật hi hữu thì quý giá.
Bởi vì hắn cảm thấy chỉ mình hắn mới có thể khai Thiên Môn.
Nhưng giọng nói già nua mang theo ý cười lại vang lên: "Ngươi sai rồi, có lẽ ngươi không biết, khi ngươi triệu hoán và ta đáp lại sự triệu hoán của ngươi, nếu ta không chết thì ngươi sẽ không thể triệu hoán người thứ hai, vậy nên chúng ta đã trói chặt với nhau rồi"
Tô Vũ khẽ biến sắc, thái độ hơi thay đổi: "Xem ra chúng ta chỉ có thể hợp tác với nhau thôi ư? Lão già nhà ngươi đừng hy vọng được làm ân nhân hay chúa cứu thế, bổn hoàng chỉ quan tâm đến ích lợi. Ngươi muốn mượn ta để đạt được mục đích của ngươi.
Còn ta cũng chỉ đang hy sinh để lấy được hồi báo mà thôi"
Tô Vũ nói rất trực tiếp, kẻ kia than nhẹ: "Ngươi quá thẳng thắn. Trẻ tuổi khí thịnh, không ai bì nổi chưa chắc đã là tốt. Chút khách sáo mặt ngoài mà cũng không muốn cho thì Nhân tộc mà ngươi dẫn dắt có thể sống tốt được sao?"
Tô Vũ cười lạnh: "Không cần ngươi lo, chờ ta giải quyết đại địch lần này xong, ta sẽ dẫn dắt Nhân tộc nhất thống vạn giới, ta cũng sẽ nhanh chóng trổ thành vị Nhân Hoàng thứ hai, thậm chí là vượt qua Nhân Hoàng, hoàn toàn nhất thống vạn tộc"
"Khẩu khí không nhỏ"
Kê kia bật cười. Vị tân nhân chủ này quá càn rỡ.
"Năm xưa, Nhân Chủ đời thứ 6 của Nhân tộc ngươi cũng từng câu thông Thiên Môn nhưng hắn cũng không ngạo mạn như thế"
Tô Vũ âm thầm kinh ngạc.
Nhân Chủ đời thứ 6 - một kẻ cường đại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Nhân Hoàng và Tô Vũ đều phỏng đoán là người trong tam môn gây ra, xem ra chuyện này có quan hệ đến Thiên Môn. Sau đó cũng là thời kỳ tam thân pháp bắt đầu chính thức lưu hành.
Tô Vũ lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Nhân Chủ đời thứ 6 đã bị tồn tại trong Thiên Môn giết chết. Kẻ đó đã chết chứ không phải bị chiếm cứ thân thể, chứng tỏ Nhân Chủ đời thứ 6 nhất định đã chết trong lúc phản kháng.
Đối phương rất mạnh, dù cách Thiên Môn nhưng vẫn có thể giết chết vị Nhân Chủ ấy.
Thậm chí kê đó đã ra ngoài thay đổi quy tắc, khiến kẻ không tu tam thân pháp sẽ bị quy tắc trừng phạt.
"Nhân Chủ đời thứ 6?"
Tô Vũ trào phúng: "Nhân Chủ đời thứ 6 thì sao? Tới thế hệ của ta Nhân tộc mới chính thức trấn áp được vạn tộc. Nay ta chỉ còn một trận chiến cuối cùng là có thể bình định vạn tộc, hoàn toàn nhất thống chư thiên. Nhân Chủ đời thứ 6 có thể so với ta ư?"
Thái độ Tô Vũ bá đạo không ai bì nổi.
Kê phía sau cửa thở dài một tiếng: "Thôi, ngươi quá mức ương ngạnh, chúng ta không nói chuyện này nữa"
Đúng là sống lâu thấy nhiều.
Đối mặt với một tồn tại khủng bố và ngươi còn muốn mượn lực người ta, thế mà ngươi không khách khí lại còn đòi chiếm thế chủ động, quả nhiên kẻ có thể làm đế vương thì không đơn giản.
Chiếm thượng phong miệng lưỡi cũng chẳng để làm øì, tồn tại già nua cổ xưa này bình thản lên tiếng: "Ngươi cũng biết rồi, ta cho ngươi mượn lực, ngươi sẽ phải trả giá"
Tô Vũ đáp lạ: "Nói đi, ngươi muốn cái gì? Trong chư thiên vạn giới này, không có bảo vật nào mà Tô Vũ ta không lấy được"
tồn tại cổ xưa bật cười: "Không cần, ta chỉ cần vạn giới thường xuyên nhắc đến tên ta, Nhân tộc ngươi cung phụng ta là được"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, hắn trầm giọng nói: "Dấu vết ý chí ư? Tính toán hay lắm.
Thường xuyên nhắc đến tên ngươi, tạo ra ý chí kim thân cho ngươi, sau đó để ý chí ngươi tiến vào vạn giới, đúng không?"
Quả là người thông minh.
Lão nhân cảm khái: "Có về giao tiếp với người quá thông minh không phải ý kiến hay"
Tô Vũ cười nhạo: "Vớ vẩn, kẻ ngốc có thể khai Thiên Môn ư? Ngươi nghĩ ta là tên Võ Hoàng ngu ngốc kia sao?"
"Võ Hoàng?"
Lão nhân tự hỏi, sau một lúc lâu, tiếng cười của lão truyền ra: "Võ Hoàng là kẻ bị Võ Vương trấn áp ư?"
"Ngươi cũng biết sao?"
Tô Vũ kinh ngạc, lão nhân cười đáp: "Biết một chút, từ sau khi Văn Võ nhị vương của vạn giới tiến vào Thiên Môn, rất nhiều tin tức không còn là bí mật nữa. Huống chỉ cũng có vài kẻ như ta và tồn tại như ngươi, trong mấy năm nay, cũng từng có ý chí du đãng trong vạn giới"
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên. Điều này có nghĩa là những năm qua cũng có người khai Thiên Môn. Điển hình là Nhân Chủ đời thứ 6, nhưng đây là bí mật gần như không ai biết, cũng không biết vì sao phải giấu giếm, chẳng lẽ là muốn ẩn giấu chờ đợi thời cơ ư?
Tiếc là người này đã bị tồn tại trong Thiên Môn giết chết.
Lão nhân không nhiều lời, lão nói: "Tiểu bối, ngươi phải đối phó với ai? Mạnh thế nào?
Ta thấy thực lực ngươi không yếu"
"Nhị đẳng đỉnh cấp"
"Nhị đẳng?"
Lão nghỉ hoặc, Tô Vũ khinh bỉ: "Không biết mà cũng xứng nói là biết về vạn giới ư? Mà cũng đúng thôi, dựa theo một vài ghi chép cổ xưa, các ngươi không phân chia như vậy, đại khái là 15 đạo lực lượng"
Hắn nói xong, phía bên kia trầm mặc một hôi, một lát sau lão mới nghi hoặc hỏi: "Nghe nói vạn giới không có cường giả, sao ngươi trêu chọc địch nhân cường đại như thế được?"
Cường đại như thế...
Vừa nghe lão nói vậy, Tô Vũ lập tức không còn hứng thú.
Chết tiệt, tên này cùng lắm chỉ là nhị đẳng.
Phế vật!
Làm ta mất cả hứng giết ngươi!