Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3510 - Chương 3510: Văn Vương Không Bằng Ta!.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3510: Văn Vương Không Bằng Ta!.
 

Tô Vũ giãn mày, tỏ vẻ bình tĩnh cười nói: "Nhân Hoàng bệ hạ cũng rất lợi hại, tuy chiến quả kém chúng ta một chút nhưng phe ngài phải chống lại nhiều cường giả hơn, xem như hòa đi"

Nhân Hoàng đáp: "Sao lại nói vậy, chẳng lẽ ta không thua nổi sao?"

Sau đó y bật cười nói: "Không sai, ta không thua nổi. Vậy tính là ngang tay đi"

"co Tô Vũ mỉm cười, hắn nhìn bốn phía, nhìn về phía đám hãn tướng dưới trướng Nhân Hoàng, quả thật bọn họ vô cùng dũng mãnh.

Thế cục gần như là 1 đấu 2 mà bọn họ không e ngại sợ hãi chút nào.

So với phe Tô Vũ, những lão nhân này có khí tức hung hãn hơn.

Tô Vũ tác chiến thì thích chắc chắn rồi mới khai chiến.

Nhưng những người kia không có cơ hội như vậy, mỗi lần tác chiến đều liều chết chiến đấu, người sống sót đều rất dũng mãnh.

Lúc này, bọn họ kiểm nén lòng bi thương, không đề cập tới vấn đề của Nhân Hoàng, tất cả đều nhìn về phía đám người Tô Vũ.

Nhân Hoàng lên tiếng: "Đã quên giới thiệu với chư vị. Tô Vũ - Nhân Chủ đời thứ 10, hơn 20 tuổi, khai thiên giả. Hiện tại đại khái là... nhất đẳng. Hắn đã bình định họa loạn vạn giới, tru sát phản nghịch Nhân tộc, đuổi cường giả vạn tộc tiến vào Địa Ngục Môn, đánh chiếm thượng giới, vạn giới và Tử Linh Giới vực, nhất thống vạn giới, lần này hắn mang theo thuộc hạ tới cứu viện chúng ta. Ha ha ha, mất mặt chưa, chúng ta mà phải để tiểu bối tới cứu viện"

Nhân Hoàng cười sảng khoái không có chút vẻ bi thương nào.

Y giới thiệu về công huân của Tô Vũ xong rồi lại nói tiếp: "Mọi người cũng đã biết về hắn. Tinh Nguyệt hỏi sinh là nhờ hắn, hắn là một kẻ rất lợi hại. Lần này khai chiến cũng do hắn đề nghị, hắn mới tới, nhân lúc vạn tộc chưa phát hiện thì đặt bẫy diệt vạn tộc một phen. Tiểu tử này giỏi lắm đấy, ta chỉ nghĩ sẽ thả 30 vị cường giả qua để xem hắn có thể giết được bao nhiêu, thế mà tiểu tử này xử lý gần hết. Tên ngốc Minh Hoàng còn giúp hắn mở rộng thiên địa để trốn thoát. Ha ha ha"

Nhân Hoàng tiếp tục tán dương: "Giôi lắm! Ngươi ngụy trang thành Văn lão nhị mà khiến ta suýt nữa không nhận ra. Tiểu tử ngươi quả là người gian trá... Khụ khụ, là người có trí có mưu. Ta từng nghĩ nếu phe ngươi muốn giải quyết 30 vị chủ nhân quy tắc thì ít nhất phải tổn thất 20 người. Thế mà phe ngươi lại không tổn hao gì, bản thân còn mạnh thêm một chút. Ta thật sự bội phục ngươi rồi"

"Tuy rằng ngươi yếu hơn ta một chút, không dũng mãnh có thể một mình địch Tam Hoàng như ta, nhưng người làm soái thì chỉ có đũng mãnh là không đủ, ta đủ mạnh, nhưng đến bây giờ thân thể đã xong đời rồi"

Nhân Hoàng vẫn luôn thoải mái cười nói.

Tô Vũ bỗng ngắt lời: "Đừng dát vàng cho ta! Đám lão huynh đệ của ngài đều hiểu cả, nếu ngài cảm thấy mình chết đi rồi, bọn họ sẽ phục ta vì mấy câu nói này thì ngài nghĩ quá đơn giản rỏi đấy. Biện pháp tốt nhất chính là sống sót.tồn tại thì mới có hy vọng"

Nhân Hoàng muốn lót đường cho hắn nhưng Tô Vũ không cần.

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không cần ngài lót đường cho ta, ta cũng không muốn tiếp nhận đám thuộc hạ của ngài, bọn họ theo ngài đã nhiều năm, chưa chắc đã hòa hợp được với ta, để bọn họ tiếp tục đi theo ngài thì tốt hơn. Chỉ là thân thể hỏng rồi mà thôi, ngài là Nhân Hoàng, không đến mức bị việc nhỏ như vậy đánh bại chứ"

Việc nhỏ?

Nhân Hoàng chua xót trong lòng. Đây không phải việc nhỏ, ngươi biết cái rắm. Nếu là việc nhỏ thì ta cần gì phải thế.

Nếu ta có thể khôi phục thì ta còn chẳng thèm để ý đến tên nhóc nhà ngươi.

Tô Vũ nhíu mày: "Không có gì ghê gớm cả, chết rất nhẹ nhàng, sống mới khó. Ngài đã khai thiên địa, cùng lắm thì ngài dung nhập vào thiên địa làm linh. Đâu phải là ngài không biết về tồn tại như Bánh Nhân Đậu và Bánh Hấp. Nếu ta là ngài, chỉ cần có thể sống thì thân thể có quan trọng gì, đường đường là Nhân Hoàng mà cần một người mới 22 tuổi như ta khuyên bảo sao?"

"co Nhân Hoàng ngây người nhìn Tô Vũ, bỗng nhiên y bật cười: "Tên nhóc nhà ngươi khi giáo huấn kẻ khác thực sự có vài phần khí độ của Văn lão nhị đấy.."

Tô Vũ bình thản phản bác: "Ông ấy không bằng ta. Đừng so sánh ta với Văn Vương. Ít nhất thì ta không để lại rắc rối cho ai cả, huynh đệ đi theo ta đều biết ta chỉ hãm hại địch nhân chứ không hại người một nhà. Ông ấy làm vậy để cứu muội muội nên ta có thể thông cảm. Nhưng trước khi đi ông ấy không thể diệt trừ mối họa, riêng về điểm này thì ông ấy không bằng ta"

Khẩu khí lớn thật!

Nhân Hoàng cười nói: "Văn lão nhị mà nghe được lời ngươi nói thì chắc sẽ không phục đâu"

Tô Vũ nhếch miệng: "Thế thì sao? Đâu phải là ta chưa từng gặp. Lúc trước ta từng tiến vào Thiên Môn một lần, gặp được Văn Vương và Võ Vương, ở trước mặt ông ấy ta nói rằng ông ấy hại người thì ông ấy làm được gì chứ? Ta nói sự thật, nếu ông ấy không thể thừa nhận sự thật này thì lại càng không xứng so sánh với ta. Ta kế thừa Bút đạo, xem như nữa truyền nhân của ông ấy, cũng có thể gọi là nửa truyền nhân của Thời Gian Sư. Quan hệ giữa ta, ông ấy và Thời Gian Sư rất phức tạp, ta vừa bội phục ông ấy vừa không bội phục, điểm này có vấn đề gì không?"

Hắn bội phục sự cường đại và tiêu sái của y nhưng không thông cảm được việc năm xưa y để lại cục diện rối rắm.

Nếu ngài biết vạn tộc sẽ phản bội sau khi ngài đi thì nên giải quyết phiền toái trước, chứ không phải cứ trực tiếp rời đi như vậy, khiến Nhân tộc và Nhân Hoàng gặp rắc rối.

Võ Vương... Võ Vương là tên ngốc, ngài biết mà. Trước khi đi thì ngài nên báo Võ Vương một tiếng, bảo ông ta đừng chạy loạn. Mà chắc ngài không nói gì cả nên Võ Vương mới đi tìm ngài, đây cũng là lỗi của ngài.

Vậy nên thái độ của Tô Vũ đối với Văn Vương là vừa bội phục vừa khó chịu.

Nhân Hoàng mỉm cười. Có người phe Nhân Hoàng không phục nhìn về phía Tô Vũ, Văn Vương cũng là tín ngưỡng của mọi người.

Tô Vũ hạ thấp Văn Vương khiến bọn họ không thoái mái.

Tô Vũ biết bọn họ khó chịu. Đây là chuyện bình thường, hắn không thân với những người này, còn Văn Vương thì là nhị ca đã cùng bọn họ chinh chiến chư thiên.

Tô Vũ không đợi những người này mở miệng, hắn nhanh chóng nói: "Thôi, đừng nói đến Văn Vương nữa. Nói nhiều cũng vô dụng, hai người đó còn đang chờ chúng ta đi cứu bọn họ đấy, không đợi được bọn họ tới cứu chúng ta đâu"

Bình Luận (0)
Comment