Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3511 - Chương 3511: Không Băng Số Lẻ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3511: Không Băng Số Lẻ.
 

Tô Vũ bình tĩnh tổng kết: "Trận chiến này xem như một chiến thắng nhỏ, chưa giết được cường giả nhất đẳng nào, thực lực vạn tộc hao tổn nhưng giờ vẫn còn 84 vị chủ nhân quy tắc, hơn nữa lần này có nhiều chủ nhân quy tắc chết trận, trong đám Thiên Tôn còn sống có lẽ sẽ có người đột phá, biết đâu không lâu nữa đối phương sẽ có 90 vị chủ nhân quy tắc. Mà chúng ta thì sao... phe Nhân Hoàng chỉ còn 48 cường giả"

Tô Vũ lắc đâu: "Bên ta còn ít hơn, tính cả Tinh Nguyệt mà cũng chỉ có 37 vị"

Nhân Hoàng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Tinh Nguyệt là muội muội ta"

Đó là người của ta!

Tô Vũ bật cười: "Làm sao vậy? Sinh tử đại đạo Tinh Nguyệt đang nắm giữ là của ta.

Nàng sống lại được là nhờ ta. Nhân Hoàng định cướp người của ta ư?"

Hai đám người cộng lại chỉ có 85 vị cường giả, thực ra còn có 4 vị cường giả vạn tộc đang xấu hổ đứng ở phía xa. Tính tất cả là có 89 vị chủ nhân quy tắc. Lần này Nhân tộc có 4 vị cường giả chết trận, không biết có ai có thể đột phá hay không.

Dù có người đột phá thì cũng chỉ là một vài người, như vậy số lượng cường giả sẽ duy trì cân bằng với phe vạn tộc.

Xét về chất lượng, Nhân Hoàng coi như phế, chưa chắc đã địch nổi cường giả phe kia, nhưng ít nhất chiến lực tổng thể đã không còn chênh lệch lớn như trước.

Vài vị cường giả nhất đẳng phe vạn tộc cũng đang trọng thương, đặc biệt là Minh Hoàng, ông ta muốn khôi phục thì cũng không dễ dàng, ba người Thần Hoàng cũng bị thương không nhẹ.

Tô Vũ đang trò chuyện cùng Nhân Hoàng, bỗng nhiên một người bên phía Nhân Hoàng khí tức cường hãn, hung thần ác sát cảm khẩm đao đứng ra, nàng nhìn về phía Võ Hoàng, lạnh lùng hô: "Võ Hoàng?"

Sắc mặt Võ Hoàng rất khó coi.

Lão đã nhận ra người đó là ai.

Lúc này có 9 vị cường giả đều là nữ tướng đồng thời đứng ra trước.

Võ Hoàng tái mặt, giờ lão chỉ là tam đẳng.

Lão không thể đấu với cường giả nhất đẳng hay nhị đẳng, những người này đều là gia quyến của Thái Sơn ư?

Lão cắn răng, sắc mặt rất tệ.

Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: "Chuyện của nam nhân thì để nam nhân giải quyết. Nếu Võ Vương cần gia quyến giải quyết hộ thì ông ấy là phế vật, dù rằng bản thân ông ấy vốn đã vô dụng rồi"

"Khốn kiếp!"

Trấn Võ Vương gầm lên.

Ánh mắt Tô Vũ trở nên lạnh lùng: "Làm càn! Võ Vương liên lụy bao nhiêu người? Bản thân ông ấy biết, các ngươi cũng biết. Vậy mà các ngươi dám làm càn trước mặt ta, định không tha cho người của ta sao? Nếu vậy, dù Nhân Hoàng ở đây thì ta cũng chém ngươi"

Tô Vũ vô cùng uy nghiêm, Trấn Võ Vương hơi kinh sợ, sắc mặt nàng khó coi, lẩm bẩm một câu, hừ một tiếng rồi lui về.

Tô Vũ nói tiếp: "Tất cả đều ngừng nghỉ đi. Nhân Hoàng đã trọng thương, các ngươi muốn Nhân Hoàng và bản thân mình sống sót thì yên phận cho ta. Ân oán giữa Võ Hoàng và Võ Vương thì để bọn họ tự giải quyết, những người khác đừng có xen vào.

Nếu không thì đừng trách Tô Vũ ta không nề mặt chư vị tiền bối"

Tô Vũ khí tức cường hãn uy hiếp tứ phương, ngạo nghễ đứng trên trường hà: "Ta kính trọng Nhân Hoàng, kính trọng chư vị, nhưng ta là bá chủ trời đất này, nếu ai cảm thấy mình ngang hàng với ta thì đi giết 30 vị chủ nhân quy tắc trước đi rồi hãng đến đây nói chuyện với ta"

Mọi người đều yên lặng.

Bấy giờ bọn họ mới nhớ rằng tuy người này còn trẻ nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn.

Trong đám người, Võ Hoàng cười nhe răng.

Má ơi, cảm giác hơi mất mặt nhưng cũng có chút sảng khoái.

Vừa rồi ta còn tưởng rằng mấy bà điên kia sẽ hạ độc thủ với mình, không ngờ tên điên Tô Vũ này lại quát một vị nhất đẳng, khiến đối phương không thể không lui lại.

Ở trước mặt Nhân Hoàng mà Tô Vũ vẫn bá đạo như thế, trước kia lão cảm thấy thái độ của Tô Vũ khiến lão khó chịu, nhưng hôm nay lão bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Nhân Hoàng cũng khuyên giải: "Trấn Võ Vương là người thẳng thắn bộc trực. Chuyện của Thái Sơn thì để hắn tự giải quyết với Võ Hoàng đi, còn không biết hắn có về được không, chúng ta không cần ầm ï vì chuyện này. Bản thân ta cũng muốn đánh chết lão già Võ Hoàng kia, nhưng nể tình trận chiến mới rồi lão lập công không nhỏ, ta tha cho lão"

Võ Hoàng ngượng ngùng, ta chọc gì đến ngươi mà ngươi muốn đánh chết ta?

Tô Vũ không nhắc lại chuyện đó nữa. Hắn tươi cười chỉnh lý trường bào rồi lên tiếng:

"Chỉ đùa chút thôi mà. Nếu chỉ đánh Võ Hoàng một trận thì ta không có ý kiến gì, ta cũng không thích lão. Nhưng từ từ đã, dù sao cũng phải đợi ta giúp lão khôi phục thực lực trước, ban nãy lão hi sinh Thiên Môn, đoạn đại đạo, ta không thể bỏ mặc được, ta là một người có nghĩa khí"

Hắn tươi cười xán lạn, Nhân Hoàng cũng cười một tiếng.

Vệc này coi như giải quyết xong.

Hai phe cùng nhìn về đại lục vạn tộc.

Lúc này nơi đó khí tức tung hoành, vô cùng cẩn thận.

Tô Vũ cất tiếng cười to: "Vạn tộc phản nghịch bó tay chịu trói đi, ta đã diệt trừ vạn tộc ở vạn giới rồi, tuy nhiên ta vẫn để lại chút căn cơ cho các ngươi, đừng ép ta hoàn toàn tiêu diệt vạn tộc"

Tô Vũ bá đạo quát lớn: "Đa tạ Minh Hoàng, nếu ngươi đầu phục ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Đa tạ đã trợ giúp ta thăng cấp nhất đẳng"

Phe vạn tộc yên lặng. Lát sau, một tồn tại cường đại lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa cơn tức giận truyền tới: "Ngươi là người phương nào?"

"Tô Vũ. Hãy nhớ kỹ cái tên này. Đám người Thiên Cổ nghe thấy tên ta thì đều sợ tới mức run rẩy. Thần Hoàng Phi nghe được tên ta thì sẽ cảnh báo các ngươi không được trêu chọc đến ta. Trong cuộc chiến bình định vạn giới, bọn họ giúp ta diệt sát cường địch, tiêu diệt quân phản nghịch, sau đó đã đi vào Địa Ngục Môn vì không muốn đối đầu với ta. Ta đoán rằng chắc bọn họ rất lo lắng cho các ngươi đấy, bởi vì Tô Vũ ta đã tới đây"

"Bọn họ đi vào Địa Ngục Môn ư?"

Giọng nói lộ về kinh hãi.

Tô Vũ cười lớn: "Không sai, bọn họ thay ta tra xét Địa Ngục Môn. Nếu ngươi cảm thấy có thể chống lại ta thì cứ thử xem, cuộc chiến này chỉ là tiểu thí ngưu đao mà thôi.

Trong vòng 3 tháng, ta chắc chắn sẽ bình định vạn tộc"

"Càn rỡ!"

Tiếng hét phẫn nộ truyền đến, ngay cả phe Nhân tộc cũng cảm thấy quái dị.

Tiểu tử này nói khoác giỏi thật!

Nhưng đám thuộc hạ của Tô Vũ lại vô cùng bình tĩnh, thái độ như thể muốn nói rằng 'không cần đến 3 tháng, các ngươi sẽ bị bình định nhanh thôi.

Biểu tình của mấy người này khiến kẻ khác rất chấn động.

Hơn nữa có vài cường giả còn nhìn thấy người mình quen thuộc. Tuyết Vương nhìn thấy nữ nhi của mình, Cung Vương nhận ra hậu nhân, mọi người đều chấn động.

Dường như những người thuộc phe Tô Vũ đều tin tưởng lời hắn nói giống như bọn họ cũng hết lòng tin tưởng Nhân Hoàng vậy.

Trong đám người, Thiên Diệt cười khẩy: "3 tháng ư? 1 tháng là đủ rồi"

Đây cũng là một kẻ ngông cuồng!

Nhân Hoàng chỉ cười mà không nói, y truyền âm cho Tô Vũ: "Ta sắp không trụ được nữa rồi"

Tô Vũ căng thẳng trong lòng nhưng mặt không đổi sắc, hắn truyền âm lại: "Không được thì cũng phải cố. Không còn thực lực cũng không sao, chết rồi thì mới phiền toái, ngài không chết thì người của ngài sẽ không loạn, có ngài ở đây thì có thể uy hiếp vạn tộc không dám lộn xộn"

Hắn truyền âm tiếp: "Nhân Hoàng liều mạng giết năm chủ nhân quy tắc rồi chết... Nếu ngài chết lúc này thì ta sẽ giúp ngài ghi lại sự tích ấy, nó sẽ được lưu giữ muôn đời trên lịch sử. Đường đường là Nhân Hoàng mà lại liều chết giết địch nhưng không bằng số lẻ của ta"

Nhân Hoàng nở nụ cười cứng đờ: "Ngươi nghiêm túc đấy à?"

"Ta đùa làm gì?"

Nhân Hoàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Tên nhóc trước mặt cũng theo hệ thích-ghi-hình, hắn nói muốn việc này lưu truyền muôn đời thì chắc chắn có thể làm được.

Nếu vậy thì quá mất mặt!

Nhân Hoàng thở dài, truyền âm nói: "Ta thích danh không thích lợi, ngươi đừng phá hỏng thanh danh của ta"

Đường đường là Nhân Hoàng, chiến một trận xong rồi chết mà chỉ giết được 5 tên chủ nhân quy tắc rác rưởi. Việc này truyền ra thì mọi người sẽ nghĩ rằng danh khí của ta là giả dối. Không thể được, việc ta đánh trọng thương 3 vị chí cường giả, chặn lại 10 vị chủ nhân quy tắc tự bạo thì sao ngươi không nói?

Dường như Tô Vũ hiểu suy nghĩ của y, hắn chỉ mỉm cười nhún vai.

Ta không nói đấy, không giết người thì không tính là chiến tích.

Hai người nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười trước ánh mắt khó hiểu của mọi người xung quanh. Đột nhiên bật cười mà không rõ nguyên do, hai người này vừa nói gì mà vui vẻ như vậy?

Bình Luận (0)
Comment