Lúc này, tại nơi hai phe tụ tập.
Võ Hoàng đang dung thân thể đạo bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người đang nói chuyện phiếm, lão bỗng nhíu mày lên tiếng: "Nói ít thôi, tu luyện đi, một đám yếu kém mà vẫn có thời gian nói chuyện phiếm ư? Võ Cực, có gì không hiểu thì ngươi có thể hỏi ta, ngươi đi võ đạo, cùng loại với ta"
Tất cả đều ngây dại.
Điên rồi à?
Võ Cực lộ vẻ hoảng sợ, Võ Hoàng làm sao vậy?
Võ Hoàng lắc lắc đầu, trong lòng có dự cảm bất thường. Má nó, ta làm sao vậy?
Sao ta lại muốn hỗ trợ Võ Cực?
Ta quan tâm đến bọn họ làm gì?
Chỉ có tên ngốc mới quan tâm đến bọn người kia, thích chết thì chết đi, ta đi theo Tô Vũ là được, đến nhất đẳng rồi thì ta sẽ báo thù Thái Sơn... Không đúng, Thái Sơn cũng là Nhân tộc, sao phải giết hắn?
Lão lập tức hoảng sợ.
Thái Sơn là siêu cấp đại cừu nhân của ta, ta đương nhiên phải báo thù.
Cái quỷ gì vậy?
Lão vô cùng hoảng sợ, nội tâm lão vẫn tỉnh táo, tuy nghĩ vậy nhưng ngay sau đó trong lòng lại không nhịn được sinh ra ý tưởng khác: 'Mọi người đều là Nhân tộc, đừng như, Vậy...
"Cái quỹ gì đây?"
Võ Hoàng chửi nhỏ trong lòng một tiếng, lão cảm thấy thân thể đạo càng lúc càng mạnh.
Vì sao ta lại cảm thấy thân thể đạo này còn mạnh hơn đại đạo đã bị ta chặt đứt trước đó?
Cổ quái, Tô Vũ trâu bò đến vậy sao?
Hắn thật sự có thể biến thân thể đạo thành đại đạo nhất đẳng ư?
Vậy thì ta đây sẽ có hy vọng đột phá nhất đẳng.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Võ Cực thì vẫn không nhịn được, lão tức giận nói: "Nhìn cái gì? Đồ ngu xuẩn, lại đây, ta sẽ giảng giải võ đạo cho ngươi"
Võ Cực càng thêm hoảng sợ, bắn ánh mắt cầu cứu đến những người khác. Những người khác đều đáp lại gã bằng ánh mắt 'đi đi, lão sẽ không giết ngươi, cùng lắm thì tâm sự nhân sinh với ngươi mà thôi. Nếu ngươi không đi, chúng ta cũng không trêu chọc nổi Võ Hoàng:
Võ Cực bất đắc dĩ, quả thật đạo của gã tương tự đạo của Võ Hoàng, nhưng... Ta không muốn học với Võ Hoàng, Võ Hoàng cũng chưa chắc nguyện ý dạy ta thiệt tình, tính cách Võ Hoàng thế kia, lão dạy ta mới là lạ.
Gã vô cùng buồn bực.
Phía sau, có kẻ lộ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, kẻ này vừa bật cười thì Võ Hoàng đã trừng mắt quát: "Con khỉ kia, ngươi cũng tới nghe đi. Bổn hoàng am hiểu đạo các loại binh khí, ngươi nhanh tới đây"
Thiên Diệt ngây ra, ta... Ta không đi!
Hắn vừa định mở miệng, Võ Hoàng đã lộ vẻ mặt hung thần ác sát, phẫn nộ quát: "Ngươi đám cự tuyệt thì ta sẽ lập tức tát chết ngươi, con khỉ kia, ngươi nghĩ mình có thể địch nổi bổn hoàng ư?"
Mắng Thiên Diệt xong, Võ Hoàng lại không nhịn được thâm mắng bản thân, má nó, ta quản con khỉ này làm gì?
Ta điên à?
Nhưng hôm nay lão nhìn bọn họ thì chỉ cảm thấy hận rèn sắt không thành thép, một đám phế vật lãng phí thời gian.
Tiếp tục như thế thì bọn họ sẽ khiến mọi người thất vọng, cả chủng tộc thất vọng và Vũ Hoàng cũng sẽ thất vọng!
"Hả?"
? z% Võ Hoàng lắc đầu, trong lòng không rét mà run. Má nó, sau khi dung hợp đạo của Tô Vũ thì sẽ bị tẩy não, biến thành sùng bái hắn sao?
Chẳng trách ta lại kì quái như vậy, quá đáng sợ!
Nơi xa, Nhân Hoàng đang bế quan chữa thương đột nhiên mở mắt nhìn về phía Võ Hoàng, y mơ hồ nhìn thấy một tia lực lượng dật tán, ngay sau đó y kinh ngạc há hốc miệng.
Tên nhóc Tô Vũ kia rút lực lượng trong thiên địa của ta ra ư?
Rõ ràng là Võ Hoàng đã bị lực lượng thiên địa của ta ảnh hưởng.
"Cũng tốt"
Nhân Hoàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Không tệ chút nào, Võ Hoàng là người không phân rõ thiện ác, không phân thị phi, chỉ thích làm theo ý mình, hiện tại để đại đạo của ta hun đúc lão cũng không tôi.
Nhân Hoàng khẽ gật đầu.
Người bình thường còn chẳng được ta giảng đạo truyền đạo cho, vậy mà Võ Hoàng lại được nhận thần vận đại đạo của ta, lời cho ngươi rồi.
Nhưng Tô Vũ rút lực lượng thiên địa của ta ra là để tẩy não... Khụ khu, giáo hóa Võ Hoàng sao?
Nhân Hoàng không thừa nhận đại đạo của mình có thể tẩy não, phải nói là giáo hóa mới đúng.
Võ Hoàng là người thô man, không hiểu lễ nghỉ, bị giáo hóa một chút cũng không tôi.
Lực lượng đại đạo của y sẽ không khiến người ta đánh mất bản chất, tính cách vốn thế nào thì vẫn thế ấy, nhưng nhìn thấy người một nhà hoặc là Nhân tộc thì đều sẽ có cảm giác trách nhiệm, cảm thấy mình cần cứu vớt mọi người.
"Không ngờ gia hỏa này lại rút ra lực lượng thiên địa của ta. Hy vọng là không rút quá nhiều, nếu không người thừa kế khó có thể kế thừa lực lượng nhất đẳng"
Y nghĩ vậy nhưng vẫn bức bối trong lòng.
Tô Vũ thật quá đáng, chưa hỏi ý ta mà đã rút lực lượng của ta, nếu lão tử ở trạng thái toàn thịnh thì đã đánh chết ngươi rồi.
Thôi, ta già rồi, tính cách cũng tốt hơn, hơn nữa ta đã sắp chết, cứ lấy đi, lấy hết cho vào thiên địa của ngươi cũng được, dù sao ta cũng không dùng được.
Tô Vũ không biết những chuyện này.
Nhiều năm trôi qua, thiên địa của Nhân Hoàng hấp thu rất nhiều lực lượng đại đạo, lực lượng cũng rất tỉnh thuần.
Nơi xa, thiên địa của Tô Vũ đang khuếch trương.
Hắn đã hấp thu không ít lực lượng thiên địa.
Trách nhiệm đại đạo không ảnh hưởng lớn đến Tô Vũ, một phương diện là vì hắn rất mạnh, một phương diện khác là ai cũng có trách nhiệm, chỉ là nhiều hay ít mà thôi, tâm lý trách nhiệm đối với Nhân tộc của Tô Vũ không yếu chút nào, một chút ảnh hưởng từ đại đạo có thể bỏ qua.
Ẩm một tiếng, lúc này, lỗ hổng hoàn toàn bị bịt kín.
Thiên địa Nhân Hoàng rung động, tách ra khỏi thời không trường hà, thiên địa này không ổn định, nó nhanh chóng có xu thế tán loạn, nhìn từ bên ngoài, trường hà hình vòm dường như đang sụp đổ. Đại lượng lực lượng quy tắc dật tán.
Thiên địa của Tô Vũ chấn động nhanh chóng vây quanh thiên địa Nhân Hoàng nén nó lại, phạm vi Đạo Nguyên Chi Địa nhanh chóng thu nhỏ, trong chớp mắt chỉ còn kích cỡ như một tòa thành.
Tô Vũ vẫn tiếp tục áp súc.
Sau khi thiên địa của Nhân Hoàng tách ra, nó trở nên rất phù phiếm.
Đúng lúc ấy, một cỗ lực lượng sinh tử tràn đến, thanh âm Tinh Nguyệt vang lên: "Ca ta nói, ngươi điên à? Đang êm đẹp ngươi phát điên cái gì? Đừng nghịch nữa!"
"Kệ đi, ngươi lập tức trở về, đừng lan tràn đến đây ảnh hưởng đến tốc độ chảy của thời gian"
Tinh Nguyệt nhắn xong thì nhanh chóng biến mất.
Tô Vũ tiếp tục áp súc thiên địa của Nhân Hoàng, sau khi chỉ còn kích cỡ như một trấn nhỏ thì mới dừng lại.
Tô Vũ đi ra khôi đại đạo.
Hắn nhìn lại, hiện nay thiên địa của Nhân Hoàng bị áp súc trở nên cực kỳ nhỏ.
Tô Vũ cười một tiếng.
không tồi, nhưng lực lượng bên trong vẫn rất mạnh.
"Tiếp tục rút đi"
Thiên địa của hắn nhanh chóng rút ra lực lượng trong thiên địa Nhân Hoàng.
Thiên địa của Nhân Hoàng khuyết thiếu căn cơ. Giờ phút này, Tô Vũ bỗng lấy ra một thứ, đó là bìa của Văn Minh Chí, cũng là Đại Đạo Đồ của Nhân Hoàng.
Tô Vũ thở hắt ra, giờ thì vật sẽ về chủ cũ.
"Dung"
Sau một tiếng quát khẽ, bìa sách bay đến dung hợp vào thiên địa, Đại Đạo Đồ trở về bộ dáng cũ, nhanh chóng củng cố thiên địa của Nhân Hoàng.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Tô Vũ quát: "Giám Thiên"
Giám Thiên Hầu lập tức hiện lên, khí tức y không yếu, Tô Vũ trầm giọng ra lệnh: "Lấy 1⁄5 khí vận trong thiên địa của ta dung nhập vào đây"
Giám Thiên Hầu khẽ biến sắc.
Nơi xa, Đại Chu Vương cũng hơi biến sắc, Tô Vũ muốn làm gì?
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Nhanh lên"
Khí vận của hắn cực kỳ hưng thịnh nhưng phần lớn là kế thừa Thượng Cổ, trước khi Giám Thiên Hầu dung nhập, hắn cũng đã cướp lấy rất nhiều khí vận Thượng Cổ, nếu không thì Nhân Hoàng đã không xui xẻo như vậy.
Trong trận chiến vừa rồi, Nhân Hoàng rất xui xẻo, nếu khí vận hưng thịnh thì thân thể y chưa chắc đã hoàn toàn hồng mất như thế.
Trước đây Tô Vũ không để ý việc mình cướp lấy khí vận Thượng Cổ.
Hiện giờ hắn đã đoán ra được việc Nhân Hoàng mặc kệ hắn cướp lấy khí vận Thượng Cổ, nếu không hắn không thể dễ dàng cướp đi như vậy.
Nhưng hiện tại Nhân Hoàng khí vận không tốt, tiếp tục xui xẻo như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Tô Vũ cũng không cho nhiều, chỉ cho 1/5.
Khí vận của hắn cực kỳ hưng thịnh, có của Cự Nhân tộc, của bản thân, của Thượng Cổ và cả Nhân tộc hiện tại, ngoài ra còn có của những cường giả ủng hộ hắn và thậm chí là tước đoạt khí vận vạn tộc, mỗi lần đại thắng đều là một lần cướp đoạt khí vận.
Dù chỉ là 1⁄5 thì cũng không ít.
Giờ phút này, khí tức Giám Thiên Hầu rất mạnh, mơ hồ đạt tới nhị đẳng, y là khí vận thiên địa của Tô Vũ hội tụ, khí vận càng mạnh thì y càng mạnh.
Nghe thấy Tô Vũ nói muốn chia khí vận, y thấp giọng khuyên: "Vũ Hoàng bệ hạ, chuyện này.."
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Nhanh lên, ta là chủ nhân thiên địa, ngươi nghe lệnh là được"
Giám Thiên Hầu thở dài một tiếng, không nhiều lời nữa, y nhanh chóng tách ra một phần khí vận. Lực lượng khí vận tựa như kim long, nó rít gào một tiếng rồi bay vào thiên địa của Nhân Hoàng rồi lập tức dung nhập.
Thiên địa của Nhân Hoàng chấn động, lực lượng phù phiếm nhanh chóng cô đọng.
Một cỗ khí vận tựa trường long rít gào trong thiên địa.
Tô Vũ thờ ơ lạnh nhạt, hắn bỗng nhướng mày một chút, lực lượng thiên địa lan ra, hư ảnh Tinh Nguyệt vừa rời đi không lâu lại hiện lên: "Làm sao?"
Bảo ta đi rồi lại gọi ta về làm cái gì?
"Bảo Nhân Hoàng ném Nhân Hoàng Ấn và Tinh Vũ Ấn ra, nhanh lên"
"Để làm gì?"
"Quan tâm nhiều làm gì. Ta thiếu cái ghế, muốn dùng nó để ngồi, được chưa?"
Tỉnh Nguyệt cạn lời.
Nàng biết Tô Vũ có suy tính của mình nên không hỏi nữa, nàng nhanh chóng biến mất.