Hỏa Vân Hầu khó nhọc lên tiếng: "Bệ hạ... có ý gì?"
Tô Vũ tươi cười: "Nhạc Vương! Trước đó ta đã quan sát rồi, ngài ấy còn lưu lại một cỗ ý chí tiếp tục thủ hộ, hoàn thành nhiệm vụ! Ta muốn thử xem có thể phục sinh vị này hay không. Một khi Nhạc Vương phục sinh thì sẽ là nguồn trợ lực rất lớn"
"Thật... Thật ư?"
Hỏa Vân Hầu kích động khủng khiếp, Tô Vũ cười cười gật đầu: "Đương nhiên cũng cần trợ giúp của ngươi... Điều kiện tiên quyết là ngươi phải nói cho ta biết liệu Nhạc Vương có tín nhiệm ngươi hay không?"
"Đương nhiên!" Hỏa Vân Hầu vội vàng khẳng định: "Vương của ta tín nhiệm nhất dĩ nhiên chính là ta"
Ở kế bên, Đại Chu Vương khẽ bĩu môi, Hỏa Vân Hầu lập tức nổi giận: "Không tin sao?
Năm đó chỉ bởi vì thực lực ta hơi yếu nên không có cách nào đi theo Vương của ta, nếu không ngài chắc chắn sẽ mang ta tham gia trận chiến ở tiền tuyến"
Tô Vũ nói: "Cái này thì ta không rõ ràng, nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, nếu Nhạc Vương không tín nhiệm ngươi, một khi ngươi xê dịch thân thể của ông ấy thì ông ấy sẽ cho ngươi một kích lôi đình, ngươi sẽ phải chết ngay tức khắc. Đừng tưởng bây giờ ngươi đã trở thành Chủ nhân quy tắc, ngươi miễn cưỡng cũng chỉ là tứ đẳng mà thôi!
Một kích của ông ấy không nói Chủ nhân quy tắc nhất đẳng nhưng nhị đẳng không chết thì cũng phải trọng thương"
Đây chính là kẻ hung ác, dám nuốt toàn bộ đại đạo.
Hỏa Vân Hầu cắn răng: "Vương tuyệt đối sẽ tín nhiệm ta, năm đó ta theo ngài ấy chinh chiến thiên hạ, Vương đã cứu ta nhiều lần, ta cũng từng hộ giá hộ tống ngài nhiều lần...
Chỉ cần bệ hạ có thể phục sinh cho Nhạc Vương, muốn ta làm cái gì cũng được!"
Tô Vũ nói: "Thử một chút xem sao! Ngươi hãy đi xê dịch Nhạc Vương tiến vào thiên địa của Văn Vương, trong đó có khí tức của Văn Vương, quan hệ giữa hai vị này thế nào?"
Hỏa Vân Hầu suy nghĩ một chút bèn đáp: "Bội phục, bởi vì năm đó Vương là do Văn Vương chơi... Khụ khụ, do Văn Vương thu phục, sau đó mới gia nhập dưới trướng Nhân Hoàng, cho nên quan hệ giữa hai vị ấy cũng không tệ- Tô Vũ gật đâu: "Vậy là tốt rồi, Thư Linh, ngươi phụ trách chải vuốt Thương đạo trong thiên địa của Văn Vương, ta phụ trách nối tiếp đại đạo của Nhạc Vương với thiên địa, mà Đại Chu Vương, ngươi cũng có nhiệm vụ đấy"
Đại Chu Vương nghỉ hoặc: "Ta không hiểu mấy về việc này...
"Ngươi phụ trách giữ gìn ý chí lực của Nhạc Vương, miễn cho ông ấy đột nhiên bộc phát rồi nổ chết chính mình"
Được rồi, ta đã hiểu!
Tô Vũ lại nói: "Văn Vương không có ở đây, một khi Nhạc Vương phục sinh trong thiên địa của y và nối tiếp Thương đạo thì khi đó ông ấy có thể điều khiến rất nhiều lực lượng của thiên địa, như vậy cũng có thể gia tăng một vị nhất đẳng đỉnh cấp cho bên ta"
"Nếu Nhạc Vương không chết thì cũng coi như nhân họa đắc phúc, Thương đạo đã được ông ấy uẩn dưỡng trọn vẹn mười vạn năm"
Nhạc Vương nuốt sạch đại đạo rồi sau đó uẩn dưỡng mười vạn năm, năm xưa họ chia tách thành ba nhóm cường giả, giờ lại nối tiếp Thương đạo vào trong thiên địa của Văn Vương, Tô Vũ nhẩm tính chắc chắn vị này ít nhất cũng phải là nhị đẳng, mà còn không phải nhị đẳng thông thường.
Có thể đạt tới nhất đẳng hay không thì còn phải xem bản thân Văn Vương.
Tô Vũ híp mắt cười nói: "Nếu Nhạc Vương có thể phục sinh và đạt tới nhất đẳng thì tức là lực lượng đại đạo của Văn Vương vượt qua 32 đạo, cũng không biết rốt cuộc y đã tới tình trạng kia hay chưa?"
Đạt tới rồi sao?
Không cần bên ngoài, chỉ cần nói ở trong thiên địa, Văn Vương có lực lượng 32 đạo sao?
Nếu là như vậy thì rất có hi vọng chế tạo ra nhất đẳng.
Điểm này Tô Vũ cũng không có cách nào xác định.
Đương nhiên, dựa theo cách nói của Nhân Hoàng, năm đó bởi vì bọn họ mạnh nhất nên mới lười phân chia, thế nhưng ai biết Nhân Hoàng có khoác lác hay không, nếu y không khoác lác thì rất có thể Văn Vương đã đạt đến cấp bậc kia.
Mọi người không khôi câm nín, hóa ra ngươi còn đang phông đoán chiến lực của Văn Vương ư?
Cần phải làm thế sao?
Tô Vũ phất tay: "Được rồi, không lãng phí thời gian nữa! Chuyện của Nhạc Vương xong xuôi thì ta phải lập tức rời đi. Ta về đây cũng được một thời gian rồi, không nhanh quay lại thì bên kia sẽ qua một ngày mất!"
Đám Đại Chu Vương đều nhe răng không nói gì.
Bên kia mới chỉ đi qua một ngày... có thể coi là nhiều không?
Dù cho Tô Vũ ở lại đây một năm thì có sao đâu chứ?
Không thể không nói, Tô Vũ tận dụng thời gian thực sự đã đạt đến cực hạn.
Chuyện này vừa làm xong là lập tức lại bắt đầu chuyện khác, hắn thực sự là coi một ngày thành một năm để mà dùng.
Tinh Vũ phủ đệ.
Tầng chín.
Thi thể Nhạc Vương vẫn lơ lửng trên không, ngạo nghễ giữa thiên địa, vẻ kiệt ngạo ấy dù có chết thì cũng không thể che giấu được.
Đây là một vị bá chủ của Nhân tộc bị Văn Vương thu phục, gia nhập Hoàng đình, hiệu trung với Nhân Hoàng.
Chưa hẳn ông ấy đã phục Nhân Hoàng, nhưng tại một khắc cuối cùng ông vẫn trung với sứ mệnh, trung với Nhân tộc, lựa chọn lưu thủ nơi đây, giết sạch cường giả vạn tộc muốn chạy trốn.
Mười vạn năm, thi thể của ông vẫn không phá, ông vẫn lưu lại một cỗ ý chí với tín niệm duy nhất đó là vạn tộc trở về, giết không tha!
Lần đầu tiên khi nhìn thấy thi thể Nhạc Vương, Hỏa Vân Hầu đã khóc lóc đau khổ.
Hôm nay, Hỏa Vân Hầu vẫn nước mắt tuôn đầy mặt, nhưng mà y không khóc lên tiếng, đòng lệ kia có chờ mong, có sung sướng, có khát vọng.
Có thể Nhạc Vương sẽ phục sinh.
Đối với y thì Tô Vũ hay là Nhân Hoàng đều như nhau, kỳ thật cuối cùng thì họ vẫn kém Nhạc Vương một bậc, bởi vì đây mới là chủ của y, còn y là gia tướng của Nhạc Vương, điểm này ở thời đại kia là hoàn toàn khác biệt.
"Ngô Vương, mạt tướng tới đón ngài!"
Hỏa Vân Hầu bước từng bước một về phía Nhạc Vương, Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Cẩn thận một chút, nếu Nhạc Vương cảm thấy ngươi muốn động đến ông ấy hoặc là phá hư sứ mạng của ông ấy thì có lẽ sẽ giết chết ngươi ngay tức khắc"
Tô Vũ cũng không biết có thể làm được hay không, nhưng mà hắn không tiện ra mặt bởi vì nếu là hắn thì ý chí cuối cùng của Nhạc Vương chắc chắn sẽ phán đoán hắn là địch nhân, một khi xuất thủ, Tô Vũ chẳng e sợ gì nhưng Nhạc Vương sẽ phải chết không cần nghi ngờ, khi đó không ai có thể cứu văn được nữa.
Mà theo từng bước chân của Hỏa Vân Hầu, trên thân Nhạc Vương hiển hiện một cỗ ý chí nhàn nhạt, thương ý trùng thiên.
Tựa hồ vị này đang muốn nói, còn dám tới gần một bước nữa, giết chết bất luận tội!
Hỏa Vân Hầu nằm rạp trên mặt đất, cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng thương ý xung kích, ý chí của y chấn động: "Ngô Vương, ta đến giúp ngài khôi phục... không phải là muốn từ bỏ ngài, mạt tướng phụng mệnh Nhân Hoàng, Vũ Hoàng, Văn Vương tiếp đón đại nhân trở về!"
Nhạc Vương không có bất kỳ phản ứng gì, Hỏa Vân Hầu tiếp tục bước từng bước một tới gần, chậm rãi dịch chuyển thân thể, khúm núm tiếp tục tới gần Nhạc Vương.
Tô Vũ yên lặng đứng nhìn.
Ý chí của Nhạc Vương sẽ tin tưởng Hỏa Vân Hầu chứ?
Hỏa Vân Hầu tiếp tục tới gần nhưng thương ý từ Nhạc Vương lại càng ngày càng thịnh.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, sau một khắc hắn khẽ đưa tay, Nhân Chủ Ấn lập tức hiển hiện.
Tiếp đó, lại có thêm một đại ấn hiện ra, Nhân Hoàng Ấn.
Lúc này Nhân Hoàng không ở đây nên quyền khống chế đại ấn thuộc về Tô Vũ.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ nhìn về phía Thư Linh, Thư Linh hiểu ý ngay lập tức, lão hóa thành một quyển sách mang theo ý chí và khí tức của Văn Vương. Hai ấn của Tô Vũ và một cuốn sách lơ lửng giữa không trung, hắn khẽ quát một tiếng: "Sắc lệnh, Nhạc Vương trở về trận doanh, dưỡng thương chờ lệnh, tiếp lệnh!"
Ẩm!
Hai sách một ấn bộc phát ra khí tức cường đại, bao trùm thiên địa.
Thương ý trên người Nhạc Vương lại càng ngày càng thịnh, tựa như đã sa vào trong hồi ức.
Cỗ ý chí kia rõ ràng đã cảm nhận được một vài thứ.
Mệnh lệnh đến từ cường giả quen thuộc.
Sắc lệnh ông trở về!
Nhiệm vụ của ông đã kết thúc.
Mà lúc này, ánh mắt Hỏa Vân Hầu sáng lên, y la lớn: "Ngô Vương, mạt tướng nghênh đón ngài trở về, xin Ngô Vương gỡ giáp!"
Gỡ giáp đại biểu chiến ý biến mất.
Hỏa Vân Hầu chẳng nhắc tới chuyện Nhạc Vương có tiếp thu được những tin tức này hay không đã nói: "Mạt tướng Hỏa Vân giúp Ngô Vương gỡ giáp!"
Y đột nhiên đứng lên, đi về hướng Nhạc Vương, Tô Vũ hơi sốt ruột, bởi vì hắn cũng không xác định được Nhạc Vương có tiếp thu được những điểm mấu chốt hay không.
Bây giờ Hỏa Vân Hầu đang mạo hiểm, Tô Vũ muốn ngăn cản nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn không làm gì.
Hỏa Vân Hầu từng bước tới gần, Tô Vũ chỉ yên lặng đứng nhìn.
Một lát sau, Hỏa Vân Hầu đi tới bên cạnh Nhạc Vương, thương ý lại càng ngày càng mạnh, mà Hỏa Vân Hầu chẳng phát ra chiến ý, cũng không bạo phát quy tắc đại đạo, y chỉ dựa vào thân thể để gượng chống, bị thương ý đâm cho toàn thân đều là vết thương.
Hỏa Vân Hầu lại mặc kệ hết thầy, y lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn.
Nhạc Vương cũng không ngăn cần y.
Chỉ là phát tán thương ý một cách tự nhiên mà thôi.
Y cắn răng tiến lên một bước, bắt đầu gõ giáp cho Nhạc Vương.
Chiến giáp sớm đã tàn tạ nhưng vẫn tràn lan ý chí hung lệ, hai tay Hôa Vân Hầu bị đâm cho máu me đầm đìa, y vẫn kiên trì chậm rãi gỡ từng mảnh giáp tàn tạ kia xuống.
Chờ gỡ áo giáp xong xuôi, có thể nhìn thấy thân thể của Nhạc Vương sớm đã mục nát không chịu nổi, vô số vệt máu hiện ra lại khôi phục rất nhanh, nhưng sau đó lại bị thương ý cường đại đâm rách.
Hỏa Vân Hầu mừng rõ nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ hài lòng: "Không tệ! Mang Nhạc Vương đến Tinh Thân Hải, đi theo ta, đừng lộn xộn!"