Hỏa Vân Hầu không nói gì chỉ vội vã cúi người cõng Nhạc Vương lên, cảm giác hệt như y đang gánh vác một tòa núi lớn, bởi vì y không dám sử dụng quy tắc đại đạo, sợ kích thích Nhạc Vương khôi phục rồi phát ra một kích cuối cùng.
Lập tức, y bị đâm khiến toàn thân đổ máu, nhưng lòng y lại hưng phấn dị thường, vui sướng cõng Nhạc Vương chạy về phía Tinh Thần Hải, y cũng chẳng dám để cho Thông Thiên Hầu truyền tống để tránh chuyện không may xuất hiện.
Cứ như vậy, một đoàn người mất một lúc lâu mới tới được điểm đến.
Rất nhanh, mọi người đi theo Tô Vũ chui vào trong thiên địa của Văn Vương.
Thư Linh cũng cấp tốc hiển hiện ra một đầu đại đạo.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, khẽ hít sâu một hơi, nếu thành công thì Nhạc Vương sẽ khôi phục, nếu thất bại Nhạc Vương sẽ nổ thịt nát xương tan.
Về phần kết quả như thế nào thì cứ xem vận khí đi.
Vận khí của hắn từ trước đến nay đều không tôi.
Sau một khắc, Tô Vũ quát khẽ, giương tay vỏ một cái, một đầu lực lượng đại đạo hiện ra, đó chính là Thương đạo trong thiên địa của Văn Vương, giờ đây nó bị hắn bắt lấy, hệt như là vật sống.
Đây không phải điểm then chốt, mấu chốt ở chỗ hắn còn dẫn xuất Thương đạo trong thân thể Nhạc Vương, nối tiếp hai đầu lực lượng đại đạo.
Tô Vũ nhìn về phía Đại Chu Vương xa xa, khẽ nói: "Ta kích thích Nhạc Vương bộc phát đại đạo, ngươi phải khiến ông ấy im lặng nhẫn nại ở thời khắc ông ấy muốn bộc phát mà chưa đạt tới đỉnh phong. Nhạc Vương có thể sống hay không thì phải xem trong chớp nhoáng này, ngươi nắm bắt cơ hội như thế nào"
Hỏa Vân Hầu nhìn về hướng Đại Chu Vương, lộ ra ánh mắt khẩn cầu.
Đại Chu Vương cực kỳ bất đắc dĩ, mẹ nó, ngươi nhìn ta làm gì?
Làm cứ như ta mới là người chủ sự ấy!
Dù cho rất phiền muộn, y vẫn gật đầu, khẽ nói: "Ta biết, bệ hạ yên tâm, người trung nghĩa như Nhạc Vương thì dĩ nhiên ta cũng hi vọng ông ấy có thể phục sinh"
"Tốt, ta bắt đầu đây!"
Tô Vũ quát khẽ một tiếng, sau một khắc, ý chí cường đại phủ về phía Nhạc Vương.
Vào thời khắc này, sát khí kèm theo địch ý bao trùm lên trên thân thể Nhạc Vương, ông đột nhiên mở mắt, trong mắt chất chứa sự điên cuồng vô cùng, ông gầm thét một tiếng vang vọng đất trời!
"Giết!"
Một cây trường thương từ trong thân thể bắn ra, thậm chí còn đánh ra trọn vẹn 16 đạo hư ảnh, một thương này thế mà thật sự bạo phát ra chiến lực nhất đẳng khó gặp.
Nhạc Vương chỉ là một vị tam đẳng, nuốt đạo rồi uẩn dưỡng mười vạn năm, bây giờ có lẽ là thời khắc mà ông ấy mạnh nhất, hao tổn hết tất cả chỉ vì một thương này.
Nhất thời, sắc mặt Đại Chu Vương trắng bệch.
Nhất đẳng! Đáng chết!
Ta có thể ngăn chặn được sao?
Y gầm lên: "Im lặng!"
Âm!
Lực lượng đại đạo bộc phát, nhanh chóng phủ về phía Nhạc Vương, nhưng mà có vẻ như không thể trấn áp được. Lực lượng đại đạo sụp đổ ngay tức thì, Đại Chu Vương nổi giận bạo hống thêm một tiếng, 10 đầu lực lượng đại đạo đồng thời bộc phát.
Oanh!
Áp chết Nhưng vẫn còn chưa đủ, y áp chế không nổi.
Nhạc Vương nuốt đạo mười vạn năm, một thương này quá mạnh, sát khi điên cuồng xung kích khiến cho Đại Chu Vương không ngừng thổ huyết.
Mắt thấy không có biện pháp nào nữa, Đại Chu Vương chỉ đành rống giận gào thét, "Yên tĩnh! Trầm ổn! Trấn định!"
Âm âm!
Phút chốc trên người y tiếp tục bộc phát ra 6 đầu lực lượng đại đạo, thế nhưng 6 đầu lực lượng đại đạo ấy vẫn chưa đủ, bởi vì không phải đại đạo tự nắm giữ nên có vê như chỉ đạt tới cấp độ Thiên Vương.
Đây là đại đạo không đứt rời của y, bởi vì đều chưa thể đạt tới Chủ nhân quy tắc.
Đại Chu Vương nắm giữ rất nhiều đại đạo, đáng tiếc là đa số đều không đạt tới cấp bậc kia.
Y tiếp tục gào thét điên cuồng, trên thân hiện ra bảy tám đầu tiểu đạo, tuy yếu ớt nhưng số lượng lại nhiều lắm. Y phải ngăn chặn Nhạc Vương!
Lập tức, lại có thêm mấy đầu đại đạo bộc phát, mà ngay một khắc này, Thư Linh cũng xuất thủ, lão vung tay lên, bảy tám đầu lực lượng đại đạo áp chế ùa ra, lão khẽ thì thảm:
"Đây là thiên địa của Văn Vương, bệ hạ... còn thăm dò y làm gì, hẳn là không ẩn giấu gì đâu, đã đến lúc nào rồi chứ?"
Lòng Đại Chu Vương nao nao, đột nhiên y nhìn về phía Tô Vũ, bên kia, Tô Vũ cực kỳ bình tĩnh, chờ Thư Linh áp chế Nhạc Vương cong thì hắn mới nhe răng cười với Đại Chu Vương: "Quên mất!"
"Ta.." Đại Chu Vương phun ra một búng máu, đệt mợ nhà ngươi!
Ngươi chơi ta à?
Tô Vũ nhún nhún vai, ta không chơi ngươi, chỉ là ta muốn nhìn xem lão gia hỏa nhà ngươi có đại đạo nào hoàn chỉnh nữa mà chưa dung nhập hay không.m, không tồi, không có thì cũng hơi đáng tiếc.
Hóa ra ngươi thật sự chỉ có 10 đạo.
Các đại đạo khác đều chưa đạt tới cấp độ này, ta rất thất vọng, ngươi muốn thành nhất đẳng xem ra rất khó.
Không để ý đến Đại Chu Vương nữa, vê mặt Tô Vũ đây ngưng trọng, thừa dịp Nhạc Vương bị áp chế, hắn một phát bắt được Thương đạo của ông, khẽ quát một tiếng rồi cưỡng ép kết nối hai đầu Thương đạo lại.
Thư Linh tiếp tục áp chế hỗ trợ.
Mà ngay một khắc này, một cỗ ý chí lực nhàn nhạt hiển hiện từ chỗ Thiên Môn của Tô Vũ, vị kia tô ra nghỉ hoặc: "Làm gì..."
"Ngậm miệng, ta cần mượn dùng một đạo!"
Đó là thanh âm của Văn Vương, bấy giờ Văn Vương vừa mới lấy được giày nên định làm chút gì đó, bỗng nhiên y lại cảm giác được thiên địa của mình hơi dị động, trước đó y chưa hẳn đã có thể nhận ra, nhưng lấy được giày rồi thì y hiển nhiên có thể cảm nhận được một chút.
Thừa dịp thiên địa rung chuyển, y truyền chút xíu ý chí tới, kết quả... y lại bị quát.
Bị quát? ? ? ?
Văn Vương sợ ngây người.
Ta vừa bị quát ư?
Đây hẳn là Tô Vũ đi!
Đậu má!
Ta bị hắn quát sao?
Tình huống gì thế này?
Đây là thiên địa của ta, hình như ngươi đang làm chuyện xấu trong đó, ta chỉ muốn hỏi một chút, kết quả... ngươi lại lớn tiếng quát ta?
Y không phải Nhân Hoàng, Nhân Hoàng vốn là người thành thật, còn y thì tương đối cuồng vọng, y thực sự muốn nổi bão nhưng suy nghĩ một chút thì... thôi, bỏ qua vậy.
Mẹ nó, thiên địa đang ở bên ngoài, còn ta ở bên trong, nổi bão thì cũng không có tác dụng gì, mấu chốt là hình như Thư Linh không định phản kháng... Xem ra là tên cháu trai Tô Vũ đã dụ dỗ Thư Linh của ta!
Ý chí lực nhàn nhạt của Văn Vương nhanh chóng thối lui, nếu không phải phát giác được thiên địa xảy ra dị thường thì y sẽ chẳng lan tràn mà đến, hành vi này quá nguy hiểm bởi vì rất dễ bị người khác phát giác.
Thứ đồ chơi này ở thời khắc mấu chốt mới có thể sử dụng.
Rất nhanh, ý chí của Văn Vương cấp tốc thối lui, bởi vì y biết loại người điên cuồng như Tô Vũ có lẽ cũng giống y, nếu mình không lùi thì tên cháu trai này có thể sẽ đánh ý chí lực của y nổ bung bét.
Điểm này chính là khác biệt lớn nhất giữa Văn Vương và Nhân Hoàng, Nhân Hoàng từng bị Tô Vũ đánh nổ mấy lần, mà Văn Vương thì gian hoạt hơn nhiều, bởi vì y cũng thích làm loại chuyện tương tự.
Quả nhiên, đúng vào lúc này, Tô Vũ vừa định chấn võ ý chí lực của kẻ tới quấy rối, bỗng nhiên hắn khẽ giật mình... Đệch, chạy rồi sao?
Thật là nhanh!
Hóa ra ngài thật sự chỉ đến hỏi một câu thôi sao?
Sau đó liền chẳng còn sau đó nữa?
Không để ý tới nhiều chuyện như vậy, vào thời khắc hiện tại, Tô Vũ gầm nhẹ, hai đầu Thương đạo bị hắn cưỡng ép dung hợp, lực lượng đại đạo khép lại lập tức bộc phát rồi dung hợp lại cùng với nhau.
Oanh!
Một cây trường thương vắt ngang toàn bộ thiên địa.
Phía dưới, Nhạc Vương mở mắt ra, sát ý vô cùng nồng đậm quát lên một tiếng lớn, "Giết!"