Nhạc Vương mở mắt ra, sát ý vô cùng nồng đậm quát lên một tiếng lớn: "Giết!"
Đột nhiên, trường thương giữa không trung bị ông cầm vào trong tay, tiếp đó đâm thẳng về phía Tô Vũ.
Trường thương chất chứa sát ý và sự điên cuồng vô tận, cũng mang theo lực lượng cực kỳ cường đại như muốn xuyên thủng tất cả, chặn đánh Tô Vũ.
Đúng lúc ấy Tô Vũ mỉm cười, gọi lớn: "Thư Linh!"
Thư Linh hiểu ý của hắn ngay, lão áp chế Nhạc Vương, gia tăng cho Tô Vũ, quanh thân thể Tô Vũ trong nháy mắt bắn ra 18 đạo kim long.
Nơi này mặc dù không phải thiên địa của ta nhưng ta lại là khách thân thiết, ta đây còn muốn đảo khách thành chủ, không phải thiên địa của mình thì ta cũng có thể là lão đại.
Lúc này, lực lượng thiên địa của Tô Vũ, của Nhân Hoàng và cả Văn Vương đồng thời áp chế về phía Nhạc Vương.
Chỉ trong chớp mắt, khí tức của Nhạc Vương bị áp chế đến cực hạn.
Mà Tô Vũ cũng cường đại đến cực hạn.
Hắn đánh ra một quyền.
Bịch!
Một quyền này đánh cho Nhạc Vương bay ngược ngàn mét, trong chớp mắt, ông lại lần nữa hiện lên ở trước mặt Tô Vũ, Tô Vũ thì vẫn đánh ra vô số quyền liên tiếp. Nơi xa, Hỏa Vân Hầu há to miệng, y muốn hô cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không kêu lên.
Hiển nhiên, Tô Vũ cảm thấy Nhạc Vương vừa phục sinh lại bỗng nhiên đâm hắn thì rất không hữu hảo, mà Tô Vũ thích nhất là đi giáo huấn kẻ kiệt ngạo bất tuần thế này.
Năm đó Văn Vương thu phục ngài, ta cũng có thể!
Âm ảm!
Tiếng nổ vang truyền ra, Tô Vũ điên cuồng oanh kích, Nhạc Vương bị áp chế cực kỳ thê thảm, bị ép đến nhị đẳng. Tô Vũ lại điên cuồng đả kích thêm một hỏi, đại khái cũng phải qua ba phút.
Khuôn mặt Nhạc Vương sưng đỏ, cả cái đầu sưng to như đầu heo, ông bị Tô Vũ đè xuống đất mà nên điên cuồng.
Một lát sau, Tô Vũ đứng dậy, vỗ vỗ trường bào, cười khẽ: "Người đọc sách đánh nhau thì cũng phải nhã nhặn"
Hắn hất trường bảo, thản nhiên nói: "Trò chuyện với Hỏa Vân Hầu trước, sau đó đến chỗ ta nghe ta hiệu lệnh! Được rồi, mọi người đi trước đi, cho họ chút thời gian tâm sự, ta tin tưởng Nhạc Vương sẽ biết phải làm gì"
Tô Vũ nhẹ nhàng lướt đi, Nhạc Vương đau nhức toàn thân, mở miệng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Không cần Tô Vũ trả lời, Thông Thiên Hầu đã cười ha hả đáp: "Đây là Vũ Hoàng bệ hạ, công lao vượt cả Nhân Hoàng, Văn Vương! Nhân Hoàng và Văn Vương cũng được Vũ Hoàng giúp đỡ, Nhạc Vương, dưỡng thương cho tốt đi"
Dứt lời, mấy người biến mất lập tức.
Sắc mặt Nhạc Vương càng thêm tím xanh, ông nhìn về phía Hỏa Vân Hầu đang rất kích động bên cạnh, nửa ngày sau mới nói: "Ta... sống lại rồi sao?"
Hỏa Vân Hầu vội vàng gật đâu.
Lúc này, cả người y đều vô cùng sung sướng, Nhạc Vương phục sinh rồi!
Không những thế ông còn rất cường đại.
Mặc dù thời khắc này trông bộ dáng của ông hơi thê thảm, thế nhưng ông ra tay với Tô Vũ trước, không bị đánh chết mà chỉ bị đánh cho mặt mũi bầm dập... Hỏa Vân Hầu cảm thấy đây là chuyện hoàn toàn có thể tiếp nhận.
Nhạc Vương nhìn y rồi lại nhìn về hướng mà Tô Vũ rời đi, sau đó quan sát vị trí của thiên địa trước mặt, nhất thời vô số nghi hoặc xông thẳng lên đầu.
"Vũ Hoàng?"
Ông thì thào một tiếng, tình huống gì thế này, Nhân Hoàng và Văn Vương bị đối phương đánh bại ư?
Không có khả năng!
"Hỏa Vân, nói rõ ràng cho ta nghe!"
Nhạc Vương thấp giọng ra lệnh, Hỏa Vân Hầu vội vàng ngồi xuống, kích động đến mức nhất thời à không biết nên bắt đầu nói từ đâu, hỏi lâu sau y mới thốt lên câu đầu tiên:
"Kẻ không nên trêu chọc đệ nhất vạn giới chính là Vũ Hoàng... Hắn rất đáng sợ... Ngô Vương, chúng ta đừng báo thù hắn, nếu không sẽ bị hắn đánh rất thảm, hơn nữa ngài còn bị lưu lại lịch sử đen tối, trước đó ta thấy Thông Thiên thu hết hình ảnh vào rồi..."
Nhạc Vương mờ mịt, cái quỷ gì thế?
Hỏa Vân Hầu nhanh chóng kìm nén những thứ này, được rồi, Ngô Vương không hiểu, lịch sử đen thì coi như lịch sử đen đi, ai mà chẳng có cơ chứ?
Rất nhanh, y bắt đầu kể lại hết thảy sự tình trong mười vạn năm qua cho Nhạc Vương.
Phía trước hầu hết đều chỉ là tóm tắt, chờ khi nói đến mấy năm gần đây, cái tên của Tô Vũ không ngừng vang lên, Nhạc Vương càng nghe càng thấy cổ quái, tà môn như vậy ư?
Mấy năm thôi mà đã có thể trấn áp vạn tộc rồi?
Có vẻ thật sự rất đáng sợ!
Nửa ngày sau ở thượng giới, trong thiên địa của Tô Vũ.
Nhạc Vương bước đi như rồng như hổ, đầu ngẩng cao, sắc mặt lạnh lùng, áo giáp đã mặc chỉn chu, nhìn thấy Tô Vũ, ông bèn chấp tay ôm quyền: "Nhạc Truyền bái tạ Vũ Hoàng cứu giúp!"
Ông thi lễ một cái, ngẩng đầu lên thì vẫn là dáng vẻ kiệt ngạo: "Xin hỏi Vũ Hoàng ngày nào đi thượng du khai chiến?"
Tô Vũ nhìn ông rồi khẽ cười: "Nhạc Vương không tu dưỡng thêm sao?"
Nhạc Vương đáp vô cùng lạnh lùng: "Chưa bình vạn tộc, dùng cái gì để tu dưỡng? Năm xưa Nhân Hoàng một mực đối chiến với vạn tộc, nhiều năm trôi qua, Nhạc mỗ không hề chiến, hôm nay đã khôi phục thì đương nhiên phải tái chiến cường địch, giương danh thần uy của ta!"
Tô Vũ cười nhìn ông, vẻ mặt Nhạc Vương vẫn bất biến nhưng có chút xíu không quá tự tại, ông nhìn Tô Vũ có cảm giác như nhìn thấy Văn Vương, nhưng Văn Vương là nhân vật quen thuộc mà người này đối với ông lại rất lạ lãm.
Từ trong miệng Hỏa Vân Hầu, Tô Vũ là kẻ bá đạo, hẹp hòi, hung tàn, độc ác, đương nhiên, ưu điểm cũng rất nhiều, nhưng không thể nghi ngờ rằng nam tử trẻ tuổi tóc trắng áo trắng trước mắt này nhìn như bình thản lương thiện, trên thực tế lại là kẻ ngoan độc hiếm có của vạn giới.
Trong lời kể của Hỏa Vân Hầu, Tô Vũ có sát tính cực nặng, thậm chí so với Nhạc Vương thì còn nặng hơn nhiều lắm, mấu chốt ở chỗ, văn nhân giết người sẽ cực kỳ âm tàn, thượng du thời không trường hà, nghe nói vài ngày trước hắn còn chém giết mấy chục Chủ nhân quy tắc của vạn tộc.
Dạng ngoan nhân như vậy, Nhạc Vương chưa từng nghe nói tới.
Đúng vậy, chưa hể!
Văn Vương tuy hung ác nhưng thực ra Văn Vương giết chóc không nhiều, năm đó khi thu phục vạn tộc, Văn Vương đã từng giết Chủ nhân quy tắc, không phải một hai người mà là không ít, nhưng so với việc một lần Tô Vũ giết mấy chục vị thì chẳng thể nào so nổi.
Nếu giết chóc như thế thì vạn tộc đã sớm tạo phản, còn có thể đợi được tới sau này sao?
Trong lúc Nhân Hoàng thống nhất chư thiên cũng từng giết Chủ nhân quy tắc, cộng lại đều chưa chắc đã nhiều bằng Tô Vũ, mà Tô Vũ không chỉ giết mỗi một lần, bao gồm cả khi xử lý Bách Chiến hắn cũng đã giết một nhóm, cổ thú đi ra từ cổng Địa Ngục cũng bị giết rất nhiều.
Tính ra thì Tô Vũ đã giết hơn 40 vị Chủ nhân quy tắc.
Năm đó khi chinh chiến chư thiên, Nhạc Vương không nhớ rõ bản thân đã giết bao nhiêu, nhưng song phương cộng lại thì số lượng Chủ nhân quy tắc đã chết cũng chẳng thể vượt qua 40.
Đối với dạng người hung tàn như Tô Vũ, dù cho hắn còn rất trẻ tuổi thì Nhạc Vương cũng không dám khinh thường mảy may.
Mà Tô Vũ lại im lặng mỉm cười nhìn Nhạc Vương, đối với vị này Tô Vũ cũng rất thưởng thức.
Khi còn sống ông chinh chiến một đời, sau khi chết vẫn nhớ kỹ sứ mệnh, nuốt đạo vào bụng chỉ vì một kích cuối cùng, người như thế đáng giá để hắn khâm phục.
"Nhạc Vương, ra khỏi thiên địa ngài còn chiến lực nhất đẳng nữa không?"
Nhạc Vương khẽ lắc đầu: "Không, nhưng miễn cưỡng cũng có thể là nhị đẳng đỉnh phong!"
Tô Vũ lập tức thở dài một tiếng, nói khẽ: "Ngài như thế, Thư Linh cũng thế, ra khỏi thiên địa đều chẳng thể duy trì nhất đẳng... Điều này cũng nằm trong dự đoán của, ta nhưng vẫn có chút ít thất vọng"
Bất quá, rất nhanh hắn lại cười nói: "Trong thiên địa miễn cưỡng có thể đạt tới nhất đẳng đúng không?"
"Phải!"
Nhạc Vương gật đầu, Tô Vũ cũng cười gật gật đầu theo: "Vậy cũng không tệ!"
Điều này chứng tỏ Văn Vương rất đáng sợ, thiên địa của y đủ để chèo chống cả một nhóm cường giả.
Ở thời khắc này thì Tô Vũ không làm được chuyện đó.
Tô Vũ rơi vào trầm tư, Nhạc Vương thì khẽ nhíu mày: "Vũ Hoàng còn có dự định gì sao?
Vậy ta sẽ lên tiền tuyến..."
"Gấp cái gì!" Tô Vũ ngắt lời: "An tâm chớ vội!"
Hắn nói: "Là vũ phu thì nghe lệnh làm việc, không phải vũ phu thì chờ ta nói xong mọi chuyện. Vội vã hấp tấp có đám vũ phu như Võ Vương và Võ Hoàng là đủ rồi, ai cũng giống như Võ Vương, Võ Hoàng thì ta nào có nhiều tỉnh lực như vậy để quản?"
Nhất thời Nhạc Vương không nói gì, ta... ta cũng đâu có nói gì đâu.
Quả nhiên, giống như Hỏa Vân nói, Tô Vũ bá đạo vô cùng, không chấp nhận nổi bất cứ hạt cát nào, ai hắn cũng không nể mặt, bởi vì ở chư thiên này mặt mũi của hắn là lớn nhất.
Quả là một kẻ phách lối!