Tô Vũ cười ha hả: "Đại Chu Vương, hỏi ngươi một vấn đề...
"Bệ hạ xin cứ nói!" Đại Chu Vương lập tức đáp lời, y muốn nói sang chuyện khác, không muốn nói về đề tài lúc nãy.
"Nhân Hoàng và Văn Vương có sư phụ không?"
Khu...
Đại Chu Vương đáp ngay: "Có!"
"Còn sống không, sao không nghe ai nhắc đến, lợi hại lắm không?" Tô Vũ nghi hoặc, Đại Chu Vương suy tính một chút, nửa ngày sau mới nói: "Bạch Phong còn sống không?
Anh ta có lợi hại không? Rất nhiều người chưa từng nghe tới cái tên này!"
Ngươi chớ hỏi nhảm!
Thiên tài chính là thiên tài, tuyệt thế thiên tài thì có ai mà chẳng vượt qua sư phụ, ngươi cũng không nghĩ về bản thân mình xem, cái này thì có gì hay mà hỏi.
Tô Vũ sững sờ, hình như đúng là như thế.
Nhưng ngươi nói chuyện thì cứ nói, còn sặc lại ta làm gì?
Tô Vũ liếc mắt nhìn y, cảm thấy tinh thần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tô Vũ cười ha hả nhìn Đại Chu Vương một cái mà người sau cũng không lên tiếng, xem đi xem đi, ngươi còn có thể giết chết ta sao?
Làm khó dễ gì chứ, ta đã quen rồi!
Hàn huyên một hồi, Tô Vũ và mọi người lên đường.
Cùng lúc đó ở trong Thiên Môn, thanh âm của Quy truyền đến: "Tô Vũ, bằng hữu của ta đều đến rồi, ta muốn đi chiêu đãi một phen, mấy ngày tới tốt nhất ngươi đừng chiến đấu...
Tô Vũ thầm thấy vui mừng, đây là chuyện tốt!
Ta cũng chờ sốt ruột lắm rồi.
Rất tốt!
"Được, ngươi đi đi, không vội!"
Quy hơi cạn lời, gia hỏa này càng như thế thì y lại càng lo lắng.
Quá hào phóng!
Cảm giác như ta gọi bao nhiêu bằng hữu đến thì hắn cũng không bận tâm vậy.
Còn may phân thân ta đang ở vạn giới, kỳ thật y chỉ sợ Tô Vũ thiết lập bẫy rập... Nhưng vạn giới lớn như vậy, y không tin Tô Vũ có thể an bài tất cả mọi người, dù sao bây giờ còn có đại địch trước mắt.
Mấy ngày nay, Quy đã gặp rất nhiều người, chạy bôn ba khắp nơi, hỏi thăm đủ chỗ!
Tô Vũ chắc chắn không có cách nào ứng đối với mình!
Nhất là khi đám bằng hữu của mình đã đến, phải biết rằng bằng hữu của ta cũng có nhất đẳng.
Ý nghĩ trong lòng vô hạn, Quy thử dò xét: "Tô Vũ, nghe nói ngươi chuẩn bị dẫn người đi tìm Tinh Vũ, thật sao?"
Tô Vũ cười đáp: "Không rõ nữa, ngươi hỏi cái này làm gì?"
Quy không hỏi lại, trong lòng thì thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì đi gặp Nhân Hoàng cho nên Tô Vũ không sợ mình giáng lâm sao?
Thế nhưng lạc ấn của mình không ở trên thời không trường hà, không phải là Tô Vũ nghĩ rằng ta sẽ giáng lâm tới đó đấy chứ?
Vậy thì sai rồi!
Ta sẽ giáng lâm tại khu vực lạc ấn.
Dù Tô Vũ ở thượng du thì ta cũng sẽ giáng lâm tại vạn giới.
Tô Vũ không biết ý nghĩ này của Quy và hắn cũng không thèm để ý, lạc ấn ư?
Lạc ấn gì cơ?
Đều ở trong thiên địa của ta, ta muốn chuyển đến đâu thì cứ chuyển đến đó.
Quy muốn giáng lâm thì chỉ có thể giáng lâm ở trước mặt Tô Vũ.
Quy cũng không dây dưa nữa, y mau chóng rời đi, y phải đi tìm bằng hữu để thương thảo một chút. Đây chính là đại sự, cũng là cơ duyên hiếm có, mấy ngày nay, y cảm thấy mình thật sự sắp có thể giáng lâm.
Mà y hiểu biết về vạn giới vốn cũng rất sâu!
Biết người biết ta, thực lực cường đại, Tô Vũ sơ ý như thế, y tin tưởng mình vừa xuất hiện thì nhất định có thể cấp tốc trấn áp vạn giới, thừa dịp trước khi Nhân Hoàng trở về, y phải hoàn thành một lần thuế biến.
Thân thể đạo của Nhân tộc rất tốt, y phải nghĩ biện pháp chiếm thành của mình mới được!
Y cũng là cường giả Thân thể đạo, nghe nói hiện tại Thân thể đạo Nhân tộc bây giờ không ai chưởng khống, vậy ta sẽ thử một chút, có lẽ rất nhanh thôi ta liền có thể trở thành cường giả đỉnh cấp.
Đối với Quy, Tô Vũ giữ vững trạng thái nuôi thả.
Ngươi vui vẻ là được rồi, muốn làm gì thì cứ làm, gần đây Lam Thiên lại nổi hứng, không chừng còn sẽ có nghịch duyên với Quy cũng nên.
Lúc này Tô Vũ lại đi ngược dòng nước, Thông Thiên Hầu phụ trách truyền tống, tốc độ của bọn hắn đều rất nhanh.
Không đến nửa ngày, Tô Vũ lại xuất hiện.
Mà cách đó không xa, Nhân Hoàng đang bế quan đột nhiên mở mắt, kỳ thật y đã sớm không còn bế quan nữa, chỉ là y đang chờ đợi, không nghĩ tới Tô Vũ trở về rất nhanh, trước sau không đến một ngày.
Có vẻ còn không tệ lắm!
Ở trong mắt Nhân Hoàng bọn họ, đại chiến kỳ thật còn ð ngay hôm qua, Tô Vũ mới rời đi mà đã đã trở về ngay rồi.
Bên kia, Minh Vương và mọi người đang trò chuyện, lúc này nhìn thấy Tô Vũ trở về thì ai nấy đều ngây ngốc.
Cái quỷ gì thế?
Kia là Nhạc Vương sao?
Thôi được rồi, dĩ nhiên họ nhận ra Nhạc Vương, mấu chốt là, Tô Vũ trở về một chuyến, chỉ trong chốc lát mà sao lại có cảm giác hắn đã mạnh lên, mà mấy người mới được hắn mang tới cũng có thực lực rất cường đại.
Chiến Vương càng thêm ngơ ngác, cái quỷ gì vậy?
Nhị đẳng đỉnh phong như ta không đáng giá sao?
Nhạc Vương có về như không khác Chiến Vương là mấy, còn cả Thư Linh và Đại Chu Vương cảm giác chênh lệch cũng chẳng quá lớn.
Lúc này mới chỉ trôi qua chút thời gian, Tô Vũ lại đi đâu mà tìm về cường giả vậy?
Còn nữa, Nhạc Vương chưa chết sao?
Ngược lại thì ánh mắt Nhân Hoàng khẽ nhúc nhích, y biết được sao Nhạc Vương có thể phục sinh, đây hẳn là nhét vào trong thiên địa của Văn lão nhị đi?
Nhân Hoàng cũng không ngồi yên nữa, đột nhiên đứng dậy đi về phía Tô Vũ.
Đám người cũng nhao nhao đuổi theo, Nhân Hoàng không nói nhảm, đầu tiên y nhìn về phía Nhạc Vương, cảm khái một tiếng: "Năm đó để ngươi lưu lại, vốn cứ tưởng rằng ngươi sẽ phải... Bây giờ ngược lại là nhân họa đắc phúc, ngươi nuốt đạo đoạn hậu, ta đều biết rõ, cũng chỉ có thể đứng nhìn... Bây giờ ngươi nghe lệnh Tô Vũ mà làm việc đi, hắn thiện mưu hơn ta, giống như Văn lão nhị vậy, đi theo hắn thì tính mệnh được đảm bảo hơn một chút... Ngươi đã chết một lần, đừng đi theo ta rồi chết lần thứ hai!"
Nhạc Vương ngập ngừng, Nhân Hoàng cười nói trước: "Không cần nhiều lời, ngươi dũng mãnh ra sao mọi người đều thấy rõ! Ta nghe nói, ngươi nuốt đạo trấn thủ lỗ hổng mười vạn năm... Ai, là ta hổ thẹn với ngươi, ngươi đi theo ta ngược lại càng khiến ta thấy hổ thẹn!"
Nhạc Vương khẽ nói: "Ta không phải chiến vì ngài... chúng ta là chiến hữu, trong chiến tranh tất có người phải đoạn hậu... đó là chuyện thuộc bổn phận mà thôi!"
Nhân Hoàng cũng không nói thêm gì, tình huống của Nhạc Vương ra sao dĩ nhiên là y biết rõ.
Huống chỉ, y cũng không muốn vì việc này mà cần phải so đo tính toán gì với Tô Vũ.
Nhân Hoàng không nói nữa, y nhìn thoáng qua Thư Linh, ánh mắt hơi khác thường nhưng cũng chỉ khẽ quét mà qua chứ không nhiều lời, cuối cùng y mới nhìn về phía Đại Chu Vương, mà Đại Chu Vương lại cúi đầu xấu hổ.
Y không hoàn thành nhiệm vụ mà Nhân Hoàng giao phó.
Nhân Hoàng nhìn về phía Đại Chu Vương, hồi lâu sau mới thở dài: "Chuyện của ngươi ta cũng đã hỏi thăm, dù không có thành tích lớn nhưng ngươi có thế giúp Nhân tộc thủ vững mười vạn năm. Mười vạn năm qua, Nhân tộc bất diệt, cuối cùng chờ được Tô Vũ, ngươi cũng đã xem như thành công! Ngươi vất vả rồi, những năm này trông coi nhục thể của ta, bỏ ra rất nhiều..."
Đại Chu Vương cúi đầu, xấu hổ nói: "Ta hổ then với bệ hạ! Nhất mạch người truyền lửa cuối cùng vẫn bị ta hủy diệt"
Dứt lời, y lại thở dài một tiếng: "Nếu không phải Vũ Hoàng bệ hạ quật khởi, ta cũng không còn mặt mũi nào tới gặp bệ hạ được nữa"
Ở bên cạnh, Tô Vũ ôm cánh tay cười ha hả đứng nhìn.
Nhân Hoàng không nói thêm gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Đại Chu Vương, nhất thời tâm tình y cũng rất phức tạp, vị thống lĩnh ám vệ này của mình rốt cuộc là như thế nào thì điểm này cũng rất khó nói.
Nếu bảo y thành công, mười vạn năm y đều không thể giải phong, hoàn thành giao phó của Nhân Hoàng rồi mang người đến chỉ viện.
Nói y thất bại, cuối cùng, y giúp Nhân tộc giữ vững được mười vạn năm, chờ đến khi Tô Vũ xuất hiện, nhất mạch người truyền lửa truyền thừa ngọn lửa Văn Minh, truyền thừa ngọn lửa của Nhân tộc, kỳ thật Đại Chu Vương đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn.
Nhân sinh có thể có bao nhiêu lần mười vạn năm?
Mười vạn năm đều có thể thủ vững... Y nói cái gì thì bây giờ đều không thích hợp.