Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3568 - Chương 3568: Tình Thế Lúng Túng.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3568: Tình Thế Lúng Túng.
 

Vạn giới.

Nhân Hoàng và mọi người đã trở về.

Tốc độ của Nhân Hoàng cực nhanh, ngay khi y bước vào thượng giới, thân ảnh của nhiều vị cường giả cũng hiện lên tức thì.

Lam Thiên, Vân Tiêu, Trà Thụ, Hỏa Vân Hầu, bao gồm cả Giám Thiên Hầu cũng không dám chậm trễ.

Nhân Hoàng hơi ngạc nhiên, còn tận năm vị cường giả?

Gia hỏa Tô Vũ này thực sự có không ít thủ đoạn.

Mang đi nhiều người như vậy, thế mà ở vạn giới vẫn còn tới năm vị cường giả lưu thủ.

Thời khắc này Nhân Hoàng không có thời gian để nhìn ngắm vạn giới nữa, y cũng không có thời gian để hoài niệm cố thổ. Khi y mang mọi người về đến, người bên cạnh y cũng đều kinh ngạc, những vị trước mặt đây cũng là người của Tô Vũ sao?

Nơi xa, Vân Tiêu nhìn về phía Nhân Hoàng, cười vui về hô: "Mạt tướng Vân Tiêu tham kiến Nhân Hoàng!"

Dứt lời, nàng chỉ về thôn trang nhỏ nơi xa: "Nhân Hoàng bệ hạ, thiên địa của ngài ở đó!

Trước khi Vũ Hoàng bệ hạ đi đã có lệnh, khi ngài trở về thì cấp tốc dung nhập thiên địa là được, hết thảy việc chuẩn bị thì bệ hạ đều đã hoàn thành giúp ngài"

Nàng vừa nói xong, Lam Thiên đã cười khẽ: "Văn bối Lam Thiên tham kiến Nhân Hoàng bệ hạ! Trước khi Vũ Hoàng bệ hạ đi có lệnh, nếu ngài đoạn đạo thì nhất định phải sớm nói cho ta trước, ta sẽ nhanh chóng chuyển đạt cho bệ hạ để chờ bệ hạ truyền chỉ lệnh, khi đó mới xin Nhân Hoàng bệ hạ bắt đầu đoạn đạo, không thể sớm, không thể muộn, bởi vì chuyện này liên quan tới sinh tử của bệ hạt"

Ánh mắt Nhân Hoàng khẽ nhúc nhích: "Ta hiểu"

Nói rồi y nhìn về phía Lam Thiên, hơi hơi nhíu mày, rất nhanh lại thở dài một tiếng, "Thật có lỗi!"

Lam Thiên bật cười: "Nhân Hoàng bệ hạ đang nói với ta sao?"

Người bên cạnh Nhân Hoàng cũng đều ngạc nhiên không ngớt.

Vì sao bệ hạ lại phải xin lỗi người này?

Nhân Hoàng không nói gì mà chỉ trầm mặc.

Người của thời đại này đều điên rồi sao?

Y liếc mắt một cái liền nhìn ra tên tinh thần của Lam Thiên phân liệt cực kỳ nghiêm trọng, mà tên điên trước mặt chắc chắn không thể thua kém Tô Vũ bao nhiêu.

Nhân Hoàng đột nhiên bật cười thành tiếng, năm đó ta quyết định như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?

Lúc này, y cũng hiếm có mà tự chất vấn chính mình.

Người của Nhân tộc triều tịch thứ mười hình như đều đã bị ép điên, đây là lỗi của ai?

Ta sao?

Có lẽ đúng là thế!

Một tiếng xin lỗi nói ra cũng vô ích nhưng y không biết mình nên nói gì khác.

Y chưa gặp được nhiều người của Nhân tộc trong triều tịch này.

Nhưng y biết Tô Vũ điên rồi.

Bây giờ, y thấy được Lam Thiên cũng lâm vào trạng thái rất nghiêm trọng, loại phương pháp phân thân ngàn vạn này không phải chỉ là thuật phân thân bình thường. Đây là tinh thần ý chí phân liệt, người này sớm đã thành ma, không phải ma đầu mà là thật sự nhập ma!

Nhân Hoàng nhắm mắt, y gián tiếp bức điên từng vị thiên tài, đột nhiên y chợt cảm thấy những gì mà mình giữ vững trong nhiều năm qua bỗng có chút dao động.

Trách nhiệm của ta rốt cuộc là cái gì?

Một lát sau, Nhân Hoàng mở mắt ra, trong mắt nhiều thêm một chút tia sáng, ai cũng nói không rõ được đó là cái gì, y nhìn về phía Lam Thiên, mỉm cười: "Nếu ngươi có thể chuyển lời cho Tô Vũ vậy thì nói cho hắn biết, thời đại này không chỉ có một mình hắn!

Gánh nặng như núi này không phải chỉ do một mình hắn phải chống đỡ! Ta... mới là Nhân Hoàng!"

Y bật cười: "Nhớ kỹ, dù Tô Vũ xưng hoàng thì hắn cũng không phải Nhân Hoàng! Hoàng của Nhân tộc chỉ có ta, dù Tô Vũ thành Hoàng của vạn tộc thì Nhân tộc này vẫn luôn là trách nhiệm của ta chứ không phải hắn!"

Ta mới là Nhân Hoàng!

Mà ngươi là Nhân tộc.

Ta là Nhân Hoàng đầu tiên, dù ngươi thành Hoàng của vạn tộc thì có sao?

Nhân Hoàng nở nụ cười rạng rỡ: "Nói cho hắn biết, ta sẽ đoạn đạo ngay, ta chờ tin tức từ hắn, hắn cần thì tùy thời có thể lấy đi!"

"Ngài không cần nghỉ ngơi chốc lát à?" Lam Thiên cười hồi.

Nhân Hoàng lườm y: "Coi ta là kẻ ăn không ngôi rồi chắc? Nghỉ ngơi? Cần phải thế sao?

Ngươi đang châm chọc ta đúng không? Ta là người không để ý gì hết mà chỉ cần mỗi thể diện, ngươi châm chọc ta thì đã tính tới hậu quả chưa?"

Lam Thiên sợ rồi, vội ho một tiếng: "Không có, Nhân Hoàng bệ hạ đừng hiểu lầm, ta không có ý châm chọc đâu!"

Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt!

Nhân Hoàng chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Rất nhanh, bên cạnh Lam Thiên xuất hiện thêm một đám người, Định Quân Hầu xấu hổ cười khan một tiếng: "Tham kiến bệ hạ, tham kiến Bình Vương đại nhân..."

Trong đám người, Bình Vương nhìn Định Quân bằng ánh mắt quái dị.

Đệt!

Ngươi thật sự còn sống!

Định Quân Hầu càng thêm xấu hổ: "Chuyện này... chư vị đại nhân, ta là Định Quân"

Bình Vương mắng: "Nói nhảm, ngươi hóa thành tro thì ta cũng nhận ra, ngươi chưa chết sao?"

Định Quân Hầu muốn sụp đổ ngay lập tức, gã rũ mắt bất đắc dĩ nói: "Ngô Vương, dù sao ta cũng là môn khách của ngài. Đừng nói như vậy được không?"

Bình Vương hơi ngượng ngùng: "Không phải ý kia. Thế nhưng năm đó ngươi cũng hiểu mà, ta là môn hạ của Võ Vương, cũng coi như gặp may mới dung Thân thể đạo rồi được phong Vương, thủ hạ của ta cũng chẳng có mấy người. Ngươi... khụ khu, ngươi biết thủ hạ của ta chẳng có bao nhiêu Hợp Đạo, suýt chút nữa ngay cả Vĩnh Hằng đều an bài Hầu vị luôn rồi! Ngươi cũng không tính là đỉnh cấp thế mà lại có thể sống đến nay, ta thực sự rất kinh ngạc"

Bình Vương cũng vô cùng xấu hổ.

Y được phong Vương thật sự đều là do may mắn.

Y là cường giả Thân thể đạo, vốn là chiến tướng dưới trướng Võ Vương, về sau độc lập tách ra nên được phong Vương, thế nhưng dưới tay y lại không có vị nào nổi trội.

Người của y trước kia cơ hỏ đều lưu lại Võ Vương Phủ.

Định Quân là người của y nhưng cũng không tính là loại đỉnh cấp, năm đó Hợp Đạo phong Hầu nhưng rất nhiều Hợp Đạo tam đẳng đều không thể phong Hầu, dựa theo thực lực năm đó thì Tô Vũ phân chia Định Quân hết cỡ lắm cũng chỉ là Hợp Đạo tứ đẳng, có khi là còn chưa đạt tới.

Căng lắm chỉ hơn Hợp Đạo tam thân pháp mà thôi, thực lực chẳng thể coi là gì.

Loại người này ở dưới trướng Võ Vương thì đừng mong phong Hầu gì hết.

Kết quả, Định Quân sống dai không chết, bây giờ còn có thực lực Thiên Vương.

Đúng là gặp quỷ!

Định Quân Hầu cũng rất cạn lời, các vị chư vương khác đang thụ thương đều giữ im lặng, họ muốn cười nhưng lại cười không nổi.

Họ lưu lại không ít thuộc hạ nhưng cơ hồ đều đã chết sạch.

Thượng cổ Hầu đi theo Tô Vũ không nhiều.

Kết quả, Định Quân Hầu còn sống, điều này khiến Bình Vương thực sự rất kinh ngạc.

Bình Vương cười khan một tiếng: "Không có gì, không có gì, ngươi còn sống thì tốt, tốt xấu gì cũng là người trong nhà.."

Định Quân càng thêm xấu hổ: "Chuyện này... Ngô Vương, ta đã gia nhập Vũ Hoàng Phủ!

Bất quá... Bất quá ta còn muốn gia nhập Nhân Hoàng phủ. Khụ khu, ta không phải gián điệp đâu, trước khi đi bệ hạ đã nói, ngài ấy sẽ nói với Nhân Hoàng để chúng ta gia nhập vào trong thiên địa của Nhân Hoàng"

Nói xong gã khẽ cười: "Ngô Vương, nếu ta thành Chủ Quy Tắc... thực lực của hai ta, hừm, Ngô Vương, những năm qua ngài có tiến bộ gì không? Không phải vẫn cứ là ngũ đẳng đó chứ? Vũ Hoàng bệ hạ nói ngũ đẳng chỉ có thể coi là Thiên Tôn cường đại, cũng không tính là Chủ Quy Tắc.."

Sắc mặt Bình Vương đều tái luôn rồi, ngươi đang châm chọc ai đấy?

Y trừng mắt liếc Định Quân, tức giận nói: "Bản vương sớm đã đột phá rồi!"

"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi!"

Định Quân Hầu nhẹ nhàng thở ra: "Bằng không, ta thật sự lo lắng ngài vẫn là ngũ đẳng, ta lại một bước thành tứ đẳng trước thì sau này gặp mặt sẽ quá lúng túng"

mu Bình Vương cảm thấy tâm thực sự quá mệt.

Bình Luận (0)
Comment