Đối diện, đám Tiên Hoàng đều cảm thấy hơi xốn xang, trận hình quá cổ quái.
Tô Vũ thế mà lại không ở cùng đám nhất đẳng khác, bên cạnh hắn chỉ có mấy vị nhị đẳng, hắn không sợ bị người ta vây giết sao?
Đây là cảm thấy chúng ta không nhìn ra hắn chưởng khống hơn 30 vị chủ nhân quy tắc ư?
Ma Hoàng liếm môi: "Hình như có cơ hội!"
Trước đó, mấy vị nhất đẳng đều tụ tập cùng một chỗ!
Nhưng bây giờ họ lại phân tán, đây rõ là trời đang giúp bọn họ.
Tiên Hoàng và Thần Hoàng cũng liếc nhau, tâm tư ai cũng khẽ động, nhưng họ vẫn khuyết thiếu một cơ hội để vạn tộc tử chiến kéo dài thời cơ, chúng ta ra sức thì cũng vô dụng, cần có những người khác góp lực thì mới được!
Cơ hội này có thể xuất hiện không?
Thời cơ có hay không thì lúc này khó mà nói.
Nhưng vạn tộc cũng đã có một chút chuẩn bị, biết đâu sẽ xuất hiện cơ hội thì sao?
Thần Hoàng lao thẳng đến chỗ Tô Vũ, Tiên Hoàng tiếp tục không tham chiến, Ma Hoàng cũng nhắm thẳng Tô Vũ, bởi vì gã muốn đối phó với mấy vị nhị đẳng bên cạnh hắn.
Bốn vị Long Phượng Minh Linh tạo thành một nhóm, lần này Minh Vương không một đấu hai nữa mà vạn tộc cũng cải biến sách lược, Linh Hoàng am hiểu đạo thuật sẽ đối mặt với Minh Vương.
Long Hoàng và Phượng Hoàng phân biệt ứng đối với Trấn Võ Vương cùng Minh Vương Phi.
Minh Hoàng bị thương rất nặng, lúc này chỉ dây dưa với mấy vị nhị đẳng.
Mà bên phía vạn tộc, Tiên Hoàng vẫn không xuất thủ, ở lại hậu phương chữa thương cho mọi người.
Trong mắt vạn tộc thì lần tiến công này không khác biệt lắm so với trước đó, xem ra lại sẽ có thêm một đám người thụ thương, sau đó Tô Vũ thối lui, hôm nay cảnh tượng như vậy đã lặp lại rất nhiều lần rồi, không có gì đặc thù hết.
"Tô Vũ!"
Thần Hoàng lạnh lùng nhìn về phía Tô Vũ, lão đánh ra một quyền, lực lượng thần thánh bộc phát, chiến đấu như vậy đã dây dưa rất nhiều lần, thực lực song phương sai biệt không lớn, nhất đẳng cảnh kỳ thật cũng khó phải chịu tổn thương.
"Ngươi quá cuồng vọng!"
Thần Hoàng lạnh lùng nhìn bốn phía, lúc này những người còn lại hơn phân nửa đều là người của Tô Vũ. Một khi Tô Vũ chết thì trận chiến này Nhân tộc sẽ tan tác tức thì, kẻ phải chết không chỉ đám người của Tô Vũ mà những kẻ dư lại cũng đều sẽ xong đời.
Thần Hoàng cũng không nghĩ tới hhạch tâm của trận chiến này, hoặc là nói hạch tâm của cuộc chiến giằng co nhiều năm giữa Nhân tộc cùng vạn tộc lại triệt để chuyển dời lên người Tô Vũ.
Phần lớn người của Nhân Hoàng đã trọng thương, còn chiến lực hơn phân nửa đều là người của Tô Vũ.
Càng thấy rõ ràng cục diện, lòng Thần Hoàng lại càng rục rịch.
Cách đó không xa, Ma Hoàng cũng vô cùng cường đại, một người độc chiến với nhiều vị cường giả. Nhạc Vương, Thư Linh, Đại Chu Vương, Võ Hoàng, nhiều vị nhị đẳng liên thủ mới có thể đối chiến ngang ngửa với vị cường giả đỉnh cấp này.
Tô Vũ xem xét thế cục, lập tức liền nhận ra vạn tộc có ý đô.
Bên phía Minh Vương thế mà chúng lại an bài Linh Hoàng đi đối phó.
Rất kì lạ!
Trước đó đối phó với Minh Vương đều là hai vị nhất đẳng Long Phượng, vạn tộc cũng có không ít nhị đẳng, thế nên lúc trước đều là một nhóm nhị đẳng phối hợp với Minh Hoàng đã thụ thương đi đối phó với Trấn Võ Vương hoặc là Minh Vương Phi.
Từ đó, vạn tộc mới không xuất hiện sai lầm, các phương đều có thể ngăn cản Nhân tộc, còn có thể chiếm cứ một chút ưu thế, nếu Tiên Hoàng xuất động thì ưu thế này lại càng lớn.
Nhưng bây giờ chúng lại đang mạo hiểm!
Linh Hoàng đối phó với Minh Vương, hiển nhiên là không địch nổi.
Nhưng dưới loại trường hợp này thì vẫn có thể chống đỡ một hai.
Dạng trận doanh như vậy khiến Tô Vũ hiểu rõ ngay rằng vạn tộc thật sự đã mắc câu rồi, bọn chúng muốn giết hắn, ba đại cường giả Thần, Ma, Tiên đều có ý đồ hợp lực giết hắn.
Mười phần là đã để mắt đến Tô Vũ.
Ba vị mạnh nhất, Ma Hoàng ở phụ cận, Tiên Hoàng không xuất thủ nhưng nhất định đã chuẩn bị kỹ càng.
Mà làm như thế thì mới kích thích, không phải sao?
Tô Vũ không nói gì, chỉ lạnh lùng tung quyền tung cước, không ngừng đánh về phía Thần Hoàng.
Thực lực cường đại chấn động thiên địa, càn quét tứ phương.
Hắn đang phán đoán xem khi vạn tộc nhận ra Nhân Hoàng đoạn đạo thì sẽ có ý nghĩ gì?
Kỳ thật, biện pháp tốt nhất là trong khoảnh khắc đó nghĩ cách cắt ra kết nối của Tô Vũ và thiên địa của hắn.
Chỉ cân cắt rời kết nối thì Tô Vũ sẽ càng dễ giết, chiến lực của những người khác đều sẽ tụt giảm rất mạnh.
Chiến đấu! Không ngừng chiến đấu!
Kỳ thật song phương đều rất mệt mỏi, nhưng lần này Tô Vũ không vội rút lui, vạn tộc cũng hệt như thế, bọn chúng cũng đang rèn luyện, không ngừng tìm kiếm cơ hội.
Ở hậu phương.
Tiên Hoàng liên tục lan tỏa sinh mệnh lực đến một vài chủ nhân quy tắc thụ thương, ánh mắt y lóe lên một cái.
Y đang chuẩn bị!
Nếu có thể đánh giết Tô Vũ thì trận chiến này, vạn tộc tất thắng, không những thế còn là đại thắng.
Khi đó mặc dù chết rất nhiều người nhưng những người khác sẽ không cần phải để ý.
Có thể đánh hạ Nhân tộc thì ai sẽ để ý tới người đã chết?
Chỉ khi không cách nào đánh tan Nhân tộc, xuất hiện sai lầm, không thể đánh giết Tô Vũ... như vậy khi giết chết cường giả vạn tộc thì e rằng y khó mà trốn tránh trách nhiệm.
Bất quá, Tiên Hoàng cũng không thèm bận tâm.
Nếu phải bắt buộc mạo hiểm mà vẫn thất bại, điều này chứng tỏ kết cục là vạn tộc sẽ chiến bại, như vậy thì gánh chịu trách nhiệm hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Y không ngừng tràn lan quang huy, tiến vào thân thể những người kia.
Có người hơi không quá tự tại, cảm giác thương thế sắp lành rồi, có người thì vội vàng nói: "Tiên Hoàng, không cần chữa thương cho ta, đừng lãng phí quy tắc chỉ lực, ta tĩnh dưỡng một hỏi là được...
Ngươi mà chữa thương nữa sẽ khiến ta khỏi hẳn, như thế thì rất không thích hợp!
Tiên Hoàng bình tĩnh nói: "Không ngại! Mọi người có thể khôi phục thì chúng ta sẽ chiếm cứ ưu thế, thừa dịp này cho địch nhân một kích trở tay không kịp!"
Y biết tâm tư mọi người nên khẽ truyền âm: "Tiếp tục như thế không phải biện pháp, dù thụ thương thì tên điên Tô Vũ cũng sẽ một mực dây dưa tiếp. Biện pháp tốt nhất vẫn là đánh chết Tô Vũ!"
Lòng mọi người khẽ động, chúng ta biết thế nhưng... việc này quá khó.
Tiên Hoàng lại nói: "Ta sẽ trả giá đắt để thương thế của mọi người nhanh khỏi. Thừa dịp Tô Vũ không đề phòng, chư vị có nguyện ý tung ra một kích ở thời khắc mấu chốt để giết chết Tô Vũ hay không? Hắn mà chết, trận chiến này chúng ta ắt sẽ thắng!"
Một đám cường giả thụ thương lộ ra ánh mắt sáng rực, có người truyền âm hỏi: "Chúng ta có thể khỏi hẳn ngay ư?"
"Có thể!"
Tiên Hoàng đáp: "Chỉ cần đánh đổi một số thứ, cùng lắm thì ta sẽ học theo Minh Hoàng, lấy cái giá tiếp cận đoạn đạo để giúp chư vị khôi phục"
Thật sự là y có thể làm được.
Đương nhiên cái giá phải trả là rất lớn.
Nhưng nếu những cường giả thụ thương này thật sự có thể khôi phục thì không cần giết chết bọn họ cũng có thể đánh giết Tô Vũ, vận dụng ám thủ chính là thủ đoạn sau cùng.
Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời ai nấy đều hơi dao động.
"Vậy có hậu quả gì không?"
Khôi hẳn ngay lập tức, liệu chúng ta có cần bỏ ra cái giá gì không?
"Các ngươi ư? Các ngươi không cân nỗ lực quá lớn, đương nhiên nhất định phải mở ra một lỗ hổng trong đại đạo để cho ta trực tiếp rót sinh mệnh lực vào, như thế mới có cơ hội khỏi hẳn"
Mọi người suy tư một chút, đây là chuyện quá bình thường, quan trọng là trị liệu vết thương của đại đạo, còn thương thế ngoài thân thể thì chẳng nhằm nhò gì.
Bọn hắn liếc nhau, nơi đây có hơn mấy chục người lận, nhất thời không ai suy nghĩ quá nhiều.
Dù đề phòng lẫn nhau nhưng Tiên Hoàng là một trong lãnh tụ của vạn tộc, huống chỉ hình như cũng chẳng cần thiết phải hại bọn họ.
Đám người suy tính một phen, sau đó tất cả đều đáp ứng.
"Có thể giết Tô Vũ là tốt nhất! Từ khi gia hỏa này tới đây đã giết nhiều vị đạo hữu của chúng ta, mà hắn thật sự cũng quá phiền toái!"
Mọi người rất chán ghét Tô Vũ, dù sao Nhân Hoàng nhiều năm rồi đều chẳng bạo phát chiến tranh toàn diện.
Tô Vũ thì ngược lại, một ngày đánh liên miên, ngươi còn để cho người ta chút yên tĩnh không hả?
Đám người bắt đầu thả ra một lỗ hổng lớn, mà Tiên Hoàng cũng bắt đầu lan tràn đại đạo, tựa như đại thụ vươn ra từng nhánh cây, chậm rãi rót sinh mệnh lực vào, y truyền âm nói: "Chư vị cẩn thận một chút, đợi tới lúc cần thì hãy ra tay, hiện tại mọi người tiếp tục ngụy trang, đừng biểu lộ ra cái gì cả"
Mọi người hiểu rõ, nhao nhao thu liễm khí tức, tiếp tục bảo trì nguyên dạng.