Gần như ngay lập tức, khí tức của Thư Linh và Nhạc Vương một đường tăng vọt, đạt tới nhất đẳng.
Bốn vị nhất đẳng!
Sắc mặt Tiên Hoàng hoàn toàn thay đổi.
Tại thời khắc này, y cũng kinh hãi không thôi nhưng y vẫn đưa ra lựa chọn, rống to một tiếng: "Bạo, nhớ kỹ... chỉ có đánh giết Tô Vũ mới có đường sống.."
Âm âm!
Chỉ phút chốc, bốn vị cường giả điên cuồng đánh tới phía y, đánh cho Sinh mệnh đại đạo cũng phải nứt vỡ.
Mà đại đạo của đám người đang vây giết Tô Vũ bỗng nhiên rung lên, có người lộ ra vẻ hoảng sợ, sau một khắc ý thức được điều gì đó, thê lương thét gào: "Tiên Hoàng!"
Tiên Hoàng lừa bọn họ!
Bọn họ không muốn chết!
Đúng lúc này, Tô Vũ bật cười, hắn nắm lấy đám người Hạ Hầu gia rồi bỗng nhiên hiện lên ở trước mặt Thần Hoàng đang trốn chạy, cười ha ha nói: "Tại sao phải trốn?"
Hắn lập tức phong tỏa phiến thiên địa này, nhìn về phía các cường giả bị hắn phong tỏa cùng một chỗ xung quanh rồi cười nói: "Đến đây nào, Thần Hoàng và Tiên Hoàng bảo các ngươi chết, nhìn xem là nổ ta nhiều hơn hay là nổ bọn chúng nhiều hơn... Để ta xem thử rốt cuộc ta hay Thần Hoàng sẽ chết trước"
Thần Hoàng tung quyền đánh vỡ phong ấn, tiếp tục muốn thoát đi, Tô Vũ lại ôm lấy lão, yếu ớt cười nói: "Cùng chết đi, bằng không, đừng mộng tưởng! Cùng nhau ngăn cản lực lượng tự bạo thì có lẽ đều có thể sống... Nếu không, chúng ta cùng chết thôi!"
"Tô Vũ!"
Thần Hoàng giận dữ quát một tiếng, tung quyền đánh cho đầu Tô Vũ vỡ ra.
Tô Vũ lại mặc kệ chuyện này, hắn cười rất xán lạn, cái đầu nứt toác khép lại trong nháy mắt, khẽ cười nói: "Ngốc hay không vậy, ở đây ta đã hóa thân thành linh, thiên địa không hủy thì ta bất diệt, ngươi muốn giết ta... nghĩ quá đơn giản rồi!"
Âm!
Một tiếng nổ đùng vang vọng đất trời, có người đại đạo rung động, không còn cách nào duy trì thêm nữa. Lực lượng cường đại cuốn tới, giọng nói của Tô Vũ lại đè xuống hết thảy âm thanh tự bạo, trong giọng nói còn chất chứa vẻ điên cuồng và tiếng cười rét lạnh: "Giết, giết sạch bọn chúng, giết không hết chúng mà ta chưa chết thì ta sẽ tìm các ngươi tính sổ!"
Âm âm!
Tiếng nổ lớn không ngừng!
Ở bên ngoài, đám Minh Vương nhao nhao biến sắc, sắc mặt Minh Vương triệt để thay đổi, hai mắt huyết hồng: "Là các ngươi bức ta!"
Vốn ông không muốn như thế, nhưng giờ đây ông đã bị bức vào đường cùng!
Một đại đạo to lớn lập tức hiển hiện, Minh Vương nghiến răng nghiến lợi, giết nhất đẳng không hề dễ dàng, dù là ông mạnh hơn Linh Hoàng rất nhiều, thế nhưng muốn giết đối phương thì cũng phải ác chiến.
Nhưng bây giờ... không có thời gian!
"Lão đại... Ta không theo ngài lăn lộn nổi nữa rồi..."
Minh Vương tỏ ra thê lương, lão đại, ta... có lẽ ta phải đổi nhà rồi!
Minh Vương hiện ra đại đạo của bản thân, đại đạo trực tiếp hóa thành đại trận, vừa khóa Linh Hoàng ở trong đó, vừa nổ vang đè xuống hết thảy, vượt lên trên cả tiếng động bên chỗ Tô Vũ.
Một đầu đại đạo nhất đẳng trực tiếp chia năm xẻ bảy!
Thiên địa rũng động như cường giả vẫn lạc.
Minh Vương phun máu tươi không ngừng, ông lại nhe răng trợn mắt, vô một cái về phía hư không, biển ý chí tàn tạ bị ông chộp lấy, đó chính là Linh Hoàng.
Minh Vương mặc kệ hết thảy, bắt lấy biển ý chí của đối phương rồi ngay lập tức hiện lên trước mặt Đại Minh Vương. Đại Minh Vương vừa đánh chết đối thủ, còn chưa kịp nói chuyện thì Minh Vương đã thê lương quát: "Nhường đạo!"
Đại Minh Vương sững sở, sau một khắc dường như đã hiểu ra gì đó, ông khẽ cắn răng, vội vàng cắt đứt liên hệ của mình với Trận pháp đại đạo.
Minh Vương thì giận đữ quát một tiếng, nhanh chóng kết nối với đại đạo trong thiên địa trên đầu mình, khí tức của ông lập tức tăng vọt, thiên địa của Tô Vũ đang bị tạc cho không ngừng rung động.
Bất quá sau khi Minh Vương dung nhập đại đạo thì nó lập tức vững chắc hơn rất nhiều.
Hết thầy những việc này xảy ra nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.
Sau đó, Minh Vương đánh ra một quyền khiến biển ý chí trong tay rạn nứt, tiếng nổ âm vang chấn động, vô số nguyên khí, vô số ý chí lực tỏa khắp toàn bộ thiên địa, thanh âm tuyệt vọng của Linh Hoàng truyền ra: "Ngươi điên rồi... Ngươi là nhất đẳng..."
Ngươi lại dám đoạn mất đại đạo của mình rồi dung nhập thiên địa của Tô Vũ.
Bây giờ sợ rằng ngươi sẽ chẳng còn hy vọng bước vào nhất đẳng được nữa, ngươi đã là cường giả hơn 20 đạo, thế mà ngươi lại tự đoạn đạo, ngươi điên rồi sao?
Minh Vương nghiến răng nghiến lợi, ta điên rồi ư?
Mẹ nó, ta là bị ép điên!
Một đám người điên đang bức ta!
Ta cũng không muốn làm như thế này, ta cũng muốn chở lão đại hoàn thiện, kết quả, tên điên Tô Vũ lại dám trông cậy vào việc Thần Hoàng liên thủ với hắn để làm vững chắc thiên địa, hắn thật sự không e ngại việc Thần Hoàng không sợ chết, một mực muốn cùng hắn đồng quy vu tận sao?
Ông không thể không chọn lựa như vậy!
Không chỉ thế, ông còn nổi giận gầm lên một tiếng: "Chiến Vương, nhìn con mẹ ngươi, đoạn đạo rồi dung đạo đi, mau lên!"
Phải nhanh chóng củng cố vững chắc thiên địa cho Tô Vũ.
Cái tên Chiến Vương ngu ngốc đang mở to hai mắt mà nhìn, nhìn tổ tông ngươi à?
Tổ tông ngươi sớm đã chết sạch rồi!
Chiến Vương không nói gì, lập tức ông cũng đoạn đạo, vô số quy tắc chỉ lực dung nhập vào thiên địa của Tô Vũ, giúp Tô Vũ củng cố thiên địa, bởi vì tên điên Tô Vũ này đang mang theo đám Thần Hoàng, giam câm chính cả bản thân, bên kia đang điên cuồng nổ tung không ngớt.
Thiên địa chấn động kịch liệt, người của Tô Vũ đều như phát cuồng mà bộc phát lực lượng cuối cùng giết chết cường địch.
Nhưng họ lại chẳng có cách nào ngăn cản thiên địa của Tô Vũ đứt đoạn. Cứ tiếp tục như thế, thậm chí sẽ dẫn đến thiên địa của Tô Vũ triệt để đổ sụp.
Chiến Vương nhanh chóng dung đạo, mà Minh Vương thì gào thét một tiếng, một đạo đại trận lập tức hiển hiện, một tay ông nhét hết hạch tâm còn sót lại của Linh Hoàng vào trong đó, sau đấy ông vô một cái về phía Đại Minh Vương vừa nhường ra Trận pháp đại đạo. Trước ánh mắt đờ đẫn của Đại Minh Vương, ông nhanh chóng lôi từ trong cơ thể Đại Minh Vương ra một cái trận pháp, đúng, đây chính là thứ mà lần trước ông đã đưa cho người này.
Nhưng bây giờ ông thản nhiên đoạt lại.
Thấy Đại Minh Vương nhìn mình, ông liền giận dữ hét: "Nhìn cái gì, nhìn tổ tông ngươi à? Đây là đồ của lão tử, lão tử còn không thể cầm đi sao?"
Dứt lời, đại trận hiển hiện.
Đây là đại trận làm vững chắc.
Cũng đúng lúc thích hợp với tình huống ở thời khắc này, ông cần làm vững chắc thiên địa, thế nên ông vội vã bố trí đại trận. Bấy giờ, sự cường đại của Tứ Cực Nhân Vương được thể hiện vô cùng tinh tế.
Minh Vương chỉ là không quá thích náo động mà thôi, không có nghĩa là ông thật sự nhỏ yếu.
Thôi được, trong Tứ Cực Nhân Vương, thực lực của ông quả thật là không phải nhất lưu.
Từ khi tự bạo đại đạo, đoạn đạo, đánh trọng thương Linh Hoàng, tiếp quản Trận pháp đại đạo từ Đại Minh Vương rồi bày ra đại trận vững chắc, lấy biển ý chí của Linh Hoàng làm hạch tâm, ông thực sự là một mạch mà hoàn thành, không hề chậm trễ chút nào.
Ngay một khắc ấy, lực lượng ngập trời bộc phát, dị tượng trời sụp như muốn hiện ra.
Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của Linh Hoàng ré lên, đại trận của Minh Vương hiển hiện thiêu đốt Linh Hoàng hoàn toàn, đại trận vững chắc hiện lên ở trong phạm vi thiên địa của Tô Vũ đã giúp thiên địa sắp sụp đổ được củng cố ngay tức thì.
Minh Vương thổ huyết liên hồi, nhục thân và đại đạo không ngừng rạn nứt nhưng ông lại mỉm cười, cười xong thì giận dữ mắng một tiếng.
Đệt!
Hố cha rồi!
Đúng lúc đó có một tiếng nổ vang rung trời.