Tiên Hoàng chắp tay với Thần Hoàng, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Nhân Hoàng đang đánh tới từ xa xa, thở dài một tiếng: "Đấu vô số năm... Thế mà không chết trên tay ngươi... Ta vẫn có phần không cam tâm... Tô Vũ... Chết trên tay hậu bối thì thật sự không thể cam lòng... Nhân Hoàng... Đưa ta đoạn đường cuối, được không?"
Nhân Hoàng cấp tốc lao tới, rất nhanh, y đã bước vào trận doanh của Tô Vũ, trông dáng vẻ có hơi mỏi mệt. Y thở hỏng hộc, thực lực cũng chưa tăng lên bao nhiêu, thậm chí còn hơi rung chuyển, thực sự là vì y quá gấp.
Hiện tại cũng chỉ một mình Nhân Hoàng đến đây, những người khác còn chưa kịp chạy tới.
Nhìn thấy sóng lớn như muốn chia cắt thời không trường hà, sắc mặt Nhân Hoàng biến hóa, lại nhìn thấy hư ảnh của Tiên Hoàng, ánh mắt y khẽ lóe lên, rất nhanh y gật đầu nhìn về phía Tô Vũ: "Ta tiễn Tiên Hoàng một đoạn, ta và y đã đấu quá nhiều năm... Mặc dù một mực bị ta đùa bốn trong lòng bàn tay, nhưng những người này chỉ là quân đối địch, không phải kề hèn nhát!"
Tô Vũ khẽ gật đâu.
Nhân Hoàng đạp không tiến lên, cấp tốc bay về phía hư ảnh của Tiên Hoàng, mà hư ảnh kia cũng cười sảng khoái, tung quyền đánh tới y.
Nhân Hoàng bạo hống, đốc toàn lực ứng phó đánh ra một quyền.
Âm!
Tiếng nổ vang dội truyền ra, hư ảnh Tiên Hoàng hoàn toàn tán loạn, từng sợi sinh mệnh tràn lan khắp thiên địa, tràn lan ra cả trường hà. Y thoải mái cất tiếng: "Cuối cùng vẫn bại bởi ngươi... ân oán từ Thái Cổ đến nay... Dừng ở đây thôi! Tinh Vũ... Đa tạ... Nói cho ngươi một bí mật nhỏ..."
Bây giờ trông Tiên Hoàng có vẻ vô cùng thoải mái, thân thể sớm đã biến mất, chỉ còn lại chút ý chí lực phiêu tán trong thiên địa, thanh âm hơi hơi hư ảo: "Nhân Môn thực sự có tồn tại, trong ba cổng thì Nhân Môn mới là thứ hiểm ác nhất."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng chỉ còn chút thanh âm mờ mịt chứa đựng ý cười truyền đến: "Sinh là Tiên, Tiên vốn trường sinh bất tử! Ở trên núi cao, quan sát phàm trần, siêu thoát hơn người, chính là Tiên..."
Âm ảm!
Thiên địa rúng động, vị cường giả này cuối cùng đã hy sinh để giúp đám Thần Hoàng tranh thủ thời gian chạy trốn.
Ý chí của Tiên Hoàng triệt để tiêu tán giữa thiên địa.
Tiên Hoàng vẫn lạc!
Sau một trận chiến, trong ba vị cường giả đỉnh cấp thì Ma Hoàng và Tiên Hoàng đã chết, Thần Hoàng trốn thoát.
Chỉ có Linh Hoàng bị Minh Vương giết chết một cách im hơi lặng tiếng, chút dư âm sót lại cuối cùng cũng đem đi làm vững chắc cho thiên địa của Tô Vũ.
Âm âm!
Bọt nước ngập trời!
Ở vạn giới.
Tiên giới rung chuyển, thiên băng địa liệt, Tiên Hoàng thượng cổ vẫn lạc, Tiên tộc vốn là chủng tộc không cam lòng làm kẻ tầm thường, không hề muốn ở dưới Nhân tộc.
Người trên núi cao mới là Tiên.
Cao cao tại thượng há có thể bị Nhân tộc ước thúc, trong cuộc chiến vạn tộc, Tiên tộc không ngừng châm ngòi, thậm chí còn là lực lượng hạch tâm, chủ lực để chống lại Nhân tộc.
Hôm nay, vị Tiên Hoàng chống lại Nhân tộc từ thượng cổ đến nay cuối cùng đã vẫn lạc tại thời không trường hà.
Ở trong Địa Môn.
Nhân Hoàng vừa tung tới một kích, bỗng nhiên, tim Thiên Cổ đập nhanh dữ dội, lão bất giác nhìn về phía những người khác. Thân thể Nguyên Thánh run rẩy kịch liệt, sau một khắc khí tức tăng vọt, mà Thiên Cổ lại chẳng thể nào cao hứng nổi, bờ môi lão rung động, ánh mắt đờ đẫn, lão sư của lão, vị cường giả tung hoành thiên hạ đã chết rồi!
Tô Vũ!
Sắc mặt Nguyên Thánh trắng bệch nhìn về phía Thiên Cổ, bỗng nhiên đau thương cười một tiếng, bắt lấy tay Thiên Cổ, lực lượng đại đạo không ngừng tràn vào thân thể của lão, Nguyên Thánh nhỏ tiếng khóc lóc: "Ta... không cách nào gánh vác trọng trách này...
Ngươi... Ngươi có thể... Sư đệ, trách nhiệm này quá lớn, quá nặng... Sư phụ... Đi rồi!"
Thiên Cổ đờ đẫn không nói gì, ta biết.
Dĩ nhiên ta biết!
Lão hệt như con rối, thân thể cứng ngắc không nói một lời. Lão từng nghĩ nếu không phải theo đạo của ngài thì có lẽ ta đã sớm có đạo của riêng mình... Ta nghĩ ngài hại ta, ta nghĩ vì sao ngài không nhắc nhở ta sớm hơn... Nhưng có lẽ bây giờ ta đã hiểu.
Ngài biết rằng sớm muộn gì sẽ có ngày hôm nay sao?
Lão lộ ra nụ cười vô cùng cứng ngắc.
"Tô Vũ..."
Thiên Cổ thì thào một tiếng đầy tuyệt vọng, thống khổ.
Sao ta có thể thắng ngươi?
Tiên tộc phải đi con đường nào đây?
Gánh nặng này ta biết chống đỡ thế nào?
Sư phụ, ngài đi rồi, ta chống không nổi thì làm sao bây giờ?
Lão nhìn những vị cường giả Tiên tộc chung quanh, Nguyên Thánh, Thánh Hầu, Hoang Thiên Tôn... còn có những vị trong Tiên tộc khác cũng bị đưa vào Địa Môn, ai nấy đều chán nản uể oải, bi thương tuyệt vọng. Ánh mắt họ nhìn lão có một loại tình cảm tên gọi là chờ đợi!
Thiên Cổ khẽ nhắm hai mắt.
Sau một khắc, lão đột nhiên mở mắt ra, tất cả bi thương, tất cả tuyệt vọng đều bị che lấp, lão bình tĩnh nói khẽ: "Từ hôm nay, ta là Tiên Hoàng, vị Hoàng duy nhất của Tiên tộc! Tiên ở trên cao, vĩnh viễn cũng không thần phục bất kỳ ai!"
Vĩnh viễn không thần phục!
Tô Vũ, ta sẽ dẫn dắt Tiên tộc chiến đấu đến cùng với ngươi, dù tộc ta diệt vong thì Tiên tộc vĩnh viễn cũng không thần phục Nhân tộc, chúng ta vốn là những kẻ cao cao tại thượng!
Thiên Cổ cười khùng khục.
Đúng vậy, Tiên chính là như thế, cao cao tại thượng, cao tới mức không thể chạm vào!