Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3595 - Chương 3595: Ta Không Muốn Trở Thành Người Như Ngài, Nhân Hoàng!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3595: Ta Không Muốn Trở Thành Người Như Ngài, Nhân Hoàng!
 

Ánh mắt Tô Vũ trở nên kì quái nhìn về phía Nhân Hoàng, sau đó hắn khẽ nói: "Ô ngoài thiên địa, phải chăng cũng có người đang quan sát chúng ta như vậy?"

Nhân Hoàng trầm mặc.

Hồi lâu sau y khẽ cười: "Ý ngươi là Thời Gian Chi Chủ sao?"

Người duy nhất có khả năng làm được việc này ở vạn giới chính là vị kia.

Lúc này, Lam Thiên hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ vạn giới, khuôn mặt to quan sát chúng sinh, chúng sinh lại không hề hay biết trên trời có hai con mắt đang quan sát bọn họ.

Rốt cuộc thì Thời Gian Chi Chủ vô cùng thần bí, biến mất không còn tăm tích kia đã đi đâu?

Mục đích của hắn là gì?

Phải chăng cũng giống như Lam Thiên bây giờ, chỉ là hắn ở tầng cao hơn so với Lam Thiên, yên lặng dõi theo chúng sinh?

Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng cũng nhìn về phía Tô Vũ.

Có khả năng này sao?

Nếu có thì mục đích của vị này là gì?

Bây giờ, hết thảy mọi thứ của Chư Thiên Vạn Giới đều xây dựng trên cơ sở của thời không trường hà, bao gồm cả ba cổng đều là như thế.

Vị này mới là người mạnh nhất.

Hắn hệt như là thiên đạo, mặc kệ không hỏi, không nghe không để ý, mặc cho kẻ khác rút ra lực lượng từ thời không trường hà, tựa hồ chỉ cần ngươi có năng lực thì dù cho ngươi đoạn mất thời không trường hà, hắn ta cũng sẽ chẳng bận lòng.

Tô Vũ không suy nghĩ thêm nữa, quay đầu nhìn về phía Lam Thiên đang hóa thân thành tấm lưới vạn đạo, trên mặt hắn dần dần lộ ra ý cười.

Nụ cười này có về hơi biến thái...

Nhân Hoàng thấy hắn cười như thế thì không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài một tiếng, không biết lại có người nào sắp phải gặp tai ương nữa đây?

Thiên địa chứng giám, Tinh Vũ ta là kẻ thiện lương số một!

Tô Vũ tạo nghiệp gì thì cũng không liên quan đến ta.

Hắn muốn làm gì cũng đừng tính lên đầu ta, ta chỉ phụ một tay mà thôi.

Bấy giờ, thân ảnh Lam Thiên hiển hiện, y cầm Vạn Pháp Đỏ Thư trong tay.

Nhất thời, Tô Vũ nhịn không được khẽ cười.

Hắn lấy Văn Minh Chí làm cơ sở, Văn Vương dùng Vạn Đạo Kinh còn Lam Thiên thì là Vạn Pháp Đồ Thư làm căn cơ, thế còn Nhân Hoàng thì sao?

Hạch tâm trong thiên địa của Nhân Hoàng hiện tại là Nhân Hoàng Ấn, nhưng trước đó khi thiên địa được khai phá cũng có thể sẽ tồn tại vật hạch tâm khác, phải chăng đó cũng là một quyển sách?

Tô Vũ nhìn qua chỗ Nhân Hoàng, đầu tiên Nhân Hoàng hơi mờ mịt, tiếp đó y khẽ cười:

"Nhìn ta làm gì? Ngươi muốn hồi hạch tâm trong thiên địa của ta là cái gì đúng không?"

"Đúng vậy!"

Nhân Hoàng cười đáp: "Hoàng Đạo Kinh!"

"Thật ư?"

Nhân Hoàng cười mà như không phải cười: "Mặc kệ thật hay giả, hiện tại đều là thật rồi!"

Tô Vũ nhướng mày, bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, ngài nói xem vì sao người khai thiên đều thích dùng một quyển sách để biểu lộ mình là người khai thiên nhỉ?"

Tỉ như Thời Gian Sư, nếu nàng khai thiên thì Thời Gian Sách sẽ là hạch tâm của nàng.

Đây là chuyện mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn, hay thật ra là một loại tất nhiên?

Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, nữa ngày sau mới nói: "Trong thời không trường hà phải chăng cũng tồn tại một quyển sách hoặc một bản kinh văn?"

Hắn thâm lẩm bẩm: "Có thể là một bản kinh văn khắc hoạ vạn đạo, hiển lộ rõ ràng thân phận khai thiên thì sao? Thần văn hóa đạo, đạo hóa thần văn, quy tắc làm chữ, vì sao ta cứ cảm thấy đây thật ra là một loại quy tắc tiềm ẩn của thời không trường hà nhĩ?"

Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Ý của ngươi là, mọi người đều chịu ảnh hưởng của quy tắc đó?"

Tô Vũ gật gật đầu: "Muốn chứng minh điều này thì cũng đơn giản thôi, hỏi Tử Linh Chi Chủ là biết, lần trước ta dường như đã thấy được một quyển sách! Nếu căn cơ khai thiên của Tử Linh Chi Chủ cũng là sách thì điều này đại biểu không phải chúng ta ảnh hưởng lẫn nhau mà là toàn bộ thời không trường hà đang ảnh hưởng đến chúng ta. Có lẽ Thời Gian Chi Chủ vốn là người đọc sách, thích đọc sách, thích cầm một quyển sách giả vờ giả vịt gì đó!"

Tô Vũ bỗng nhiên bật cười: "Bằng không theo lý thuyết thì Tử Linh Chi Chủ và chúng ta không có nhiều liên hệ, gã sẽ không thể nào giống với chúng ta. Nếu như gã cũng là như vậy, Nhân Hoàng bệ hạ có cảm thấy thú vị không?"

Nhân Hoàng trầm ngâm một hỏi mới gật gật đầu: "Quả thực có khả năng đó, dù sao chúng ta đều sinh ra trong vạn giới, nhận ảnh hưởng từ thời không trường hà cũng là điều rất bình thường!"

Nói như vậy... Nhân Hoàng nhếch môi: "Chỉ người đọc sách mới có tư cách khai thiên sao?"

Hai người liếc nhau rồi đều mỉm cười.

Cười với thâm ý cực kỳ sâu xa!

Xem ra đám mãng phu như Võ Vương, Võ Hoàng không thể nào có cơ hội khai thiên được rồi, bọn hắn không xứng!

Vũ phu, ha ha!

Mà lúc này, khí tức Lam Thiên hơi rung chuyển, y cười chắp tay: "Tham kiến hai vị đạo hữu!"

"Đa tạ hai vị đạo hữu!"

Lam Thiên lơ lửng giữa không, quyển sách bay tới trước mặt y, y thâm cảm khái một tiếng: "Được hai vị tương trợ là may mắn suốt đời này! Bệ hạ giúp ta đắc đạo, Lam mỗ không thể báo đáp...

Tô Vũ đưa tay ngắt lời y.

Bởi vì hắn sợ câu tiếp theo sẽ là lấy thân báo đáp!

Thế thì mới khiến cho người ta kinh hãi.

Tô Vũ nhìn về phía y, khẽ cười.

"Không cần báo đáp, ta hi vọng có người mạnh lên chứ không phải chỉ một mình ta, ta...

rất mệt mỏi!"

Tô Vũ cười xán lạn: "Ta càng hi vọng có một ngày tự mình theo đuổi hết thảy những gì mình muốn chứ không phải giống như Nhân Hoàng bị cái lồng giam này giữ chân!"

Mặt Nhân Hoàng méo xệch.

Tô Vũ lại mặc kệ y nghĩ như thế nào, cười nói tiếp: "Khi các ngươi cường đại, có lẽ ta sẽ theo đuổi con đường của riêng mình, tìm kiếm thứ mình muốn, vạn giới này, Nhân tộc này đối với ta từ đầu đến cuối đều là một loại gông cùm xiểng xích"

Nhân Hoàng khẽ cảm thán: "Người có thất tình lục dục thì mới là người!"

Tô Vũ cười nói: "Có thất tình lục dục là người, có gông xiềng mới là thánh nhân! Ngài nguyện ý làm thánh nhân mà ta thì không muốn! Nhân Hoàng, chúng ta bội phục thánh nhân nhưng chúng ta không muốn trở thành thánh nhân!"

Nhân Hoàng trầm mặc một hỏi rồi thổ dài một tiếng: "Vì sao ngươi và Văn lão nhị đều có suy nghĩ này?"

Y cười khổ: "Ta không phải thánh nhân, chẳng qua là ta cảm thấy.."

"Ngài không cần cảm thấy gì hết!" Tô Vũ ngắt lời: "Ngài chính là thánh nhân, là thánh mẫu, dù sao ta không nguyện ý trở thành Nhân Hoàng thứ hai, nếu ta nguyện ý thì lúc trước ta đã kế thừa lực lượng đại đạo của ngài rỏi, cần gì phải đợi đến hôm nay?"

Nhân Hoàng không phản bác được.

Ta là thánh nhân sao?

Đây là tán dương ta sao?

Thế nhưng... thôi được rồi, kỳ thật y không cảm thấy như vậy, chỉ có thể nói Tô Vũ và Văn vương quá mức phóng khoáng.

Tô Vũ nhìn sang phía Lam Thiên: "Bây giờ ngươi cũng có cơ sở, đa khai thiên, quang đường còn lại... tự mình đi thôi! Ngươi và ta bây giờ đều là nhà thám hiểm, ta không mạnh hơn ngươi là bao, cũng không hiểu biết nhiều hơn ngươi! Lam đạo hữu, đạo ở dưới chân, chúng ta cứ bước tiếp đi!"

Lam Thiên khẽ gật đầu: "Bệ hạ đã đặt vững cơ sở tốt nhất cho ta, tiếp theo ta sẽ tìm ra con đường cho mình, bệ hạ cũng có thể yên tâm về vạn giới này, vạn giới đâu đâu cũng có ta, như vậy vạn giới cũng chính là thiên địa của bệ hạ, bất kỳ cái gì cũng chẳng thể giấu giếm!"

Cho đến hôm nay, Lam Thiên mới hoàn thành chuyện thẩm thấu triệt để vào vạn giới.

Ta ở khắp mọi nơi!

Bình Luận (0)
Comment