"Xin hồi đạo hữu, thực lực đâu lĩnh Phệ Hoàng gần Thiên Mộ lĩnh kia như thế nào?"
"15 đạo lực lượng trở lên!"
Nam tử trung niên hít khí, thực lực thế này không hề yếu, khẳng định là y không có cách nào ứng đối được, nếu nhỏ yếu thì y còn có thể theo người trước mắt đi giải quyết trong tình huống không liên lạc được với Quy.
Nhưng sự tình đã vượt quá phạm vi năng lực của y.
Thực ra Tô Vũ cũng đang phán đoán thực lực của người này, cường giả không xuất thủ rất khó phán đoán cụ thể, nhưng không ẩn tàng khí tức thì có thể thông qua đó để phán đoán một chút. Sau khi cẩn thận phán đoán kĩ, đại khái vị này có thực lực từ 8 đến 10 đạo lực lượng, không tính là quá yếu.
Tại lãnh địa của tán tu, đưới tình huống bình thường sẽ có một vị chủ nhân, Quy là nhân vật tầm cỡ, bên cạnh sẽ có một vị Tuần Sát Sứ cũng là sự tồn tại cường đại để tuần tra toàn bộ an nguy của lãnh địa.
Quá yếu thì sẽ không có thực lực để tuần tra.
Về phần Thiên Mộ lĩnh Tuần Sát Sứ, dựa theo lời Mộ nói thì vị này đã bất hạnh vẫn lạc, mà Thiên Mộ lĩnh ít người, lại cách quá xa Quy Nguyên Sơn cho nên trừ cường giả đỉnh cấp có giao lưu thì những người khác khả năng là cả một đời cũng sẽ không đến Thiên Mộ lĩnh.
Nam tử trung niên đối diện cũng đang phán đoán cân nhắc gì đó, rất nhanh y nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Đạo hữu... Nếu không tiến vào Quy Nguyên Sơn nghỉ ngơi một lát đã, đường xa bôn ba, ta thấy có vẻ đạo hữu cũng thụ chút tổn thương..."
Bấy giờ trên cổ bào màu đen của Tô Vũ còn dính vết máu và vết cắt, khí tức cũng hơi có vẻ hỗn loạn.
Tô Vũ nhíu mày: "Sao thế, không có cách nào cấp tốc liên hệ được đại nhân nhà ta và đại nhân nhà ngươi sao? Nếu có thể cấp tốc chạy về, ta phải lập tức trở lại mới được, mặc dù người ở Thiên Mộ lĩnh không nhiều nhưng cũng là tâm huyết nhiều năm của đại nhân, một khi bị công phá thôn phệ.."
"Đạo hữu, dù cho có thể liên hệ thì cũng không biết chắc khi nào các vị ấy mới có thể trở về, xin chớ vội.." Nam tử trung niên khuyên nhủ.
Sắc mặt Tô Vũ thay đổi, hơi có vẻ căm tức, hồi lâu sau hắn cắn răng, thở dài một tiếng:
"Được rồi, cứ chờ chút đã, nếu đại nhân thật sự không trở lại... Ta... Ta cũng sẽ không trở về!"
Nam tử trung niên không nói gì, bất quá y cũng có thể lý giải.
Nếu như Mộ thật sự không trở lại, người trước mắt này hiển nhiên chẳng có cách nào ứng đối với nguy cơ, làm tán tu, một khi lãnh địa bị hủy thì cũng chỉ có thể tiếp tục lang thang trong hư không. Đối phương lưu lại đây chờ Mộ trở về đúng là lựa chọn đúng đắn.
Y phán đoán một chút, trước kia đại nhân ra ngoài cũng sẽ không quá lâu, lần này xem như thời gian hơi dài hơn chút, nếu như muốn trở về thì hẳn là cũng sắp về rồi.
Nếu không thể trở vẻ...
Y không dám suy nghĩ tiếp, cường giả 16 đạo đi tới đâu thì cũng là cường giả, huống chi lần này có tới 3 vị cùng đi, mà 3 vị đó cũng đều là 12 đạo trở lên.
Nhiều cường giả như vậy, trừ phi bị Cấm Địa Chi Chủ bắt gặp, nếu không sẽ chẳng có nguy hiểm gì.
"Đạo hữu cứ ở đây nghỉ ngơi một thời gian, ta sẽ mau chóng thông truyền cho đại nhân!"
Nói rồi nam tử trung niên nọ khẽ mỉm cười: "Không biết tôn hiệu của đạo hữu là gì?"
"Hắc Mộ!"
Tô Vũ cũng hỏi: "Tôn hiệu của đạo hữu thì sao?"
"Lạc Vân!"
"Vậy xin làm phiền Lạc Vân đạo hữu!"
Tô Vũ hành lễ: "Ta thấy có lẽ chẳng mấy ngày nữa đám Phệ Hoàng sẽ đến Thiên Mộ lĩnh, nếu đại nhân vẫn không có cách nào trở về thì chỉ có thể chờ mong bọn chúng sẽ thay đổi lộ tuyến, nếu không... Thiên Mộ lĩnh ắt sẽ biến mất trong hư không!"
Hắn thở dài một tiếng.
Lạc Vân cũng khẽ thở dài: "Hi vọng mấy vị đại nhân có thể nhanh chóng trở về, đáng tiếc, chúng ta không phải cấm địa, không chống cự được năng lực cường đại của Phệ Hoàng. Đám Phệ Hoàng này càng ngày càng nghiêm trọng, ăn bữa hôm lo bữa mai, càng ngày càng nhiều lãnh địa của tán tu bị thôn phệ, cũng may nghe nói Thiên Môn sắp sửa mở ra, nếu không cứ tiếp tục như thế, chúng ta đều sẽ gần như không còn không gian sinh tồn. Kiến tạo lãnh địa cho tán tu cần trả đại giới quá lớn, thật vất vả có chỗ nghỉ chân mà lại bị nuốt sạch..."
Nhất thời, Lạc Vân cũng âu sầu lo lắng, nhưng ngay sau đó y lại vừa cười vừa nói: "Bất quá, Mộ đại nhân và Quy đại nhân đều là chí cường 16 đạo, kỳ thật nếu các vị đại nhân có mặt ở đây thì Phệ Hoàng 15 đạo sẽ bị giải quyết ngay, dù sẽ hơi phiền phức nhưng cũng không phải không được, chúng ta so với đám tán tu khác thì vẫn mạnh hơn nhiều!"
Đến cảnh giới này dù bị phá hủy thì cũng không có vấn đề gì lớn, cùng lắm thì tiếp tục thay lãnh địa khác, thậm chí tự mình cũng có thể khai sáng, tốt xấu gì đều đã bước vào chủ nhân quy tắc nhị đẳng, ai cũng đều là cường giả.
Chỉ là người bình thường không muốn phí tỉnh lực mà thôi.
Tô Vũ không nói gì, đưa mắt nhìn ra toàn bộ đại sơn, nói thật thì đại sơn hình dáng như mứt quả này vẫn rất rộng lớn. Tuy gọi là núi, nhưng đối những người sinh hoạt ở trong đó thì chính là toàn bộ thế giới của bọn họ.
Một tầng lại một tầng, mỗi một viên mứt quả đều là một thế giới, một lãnh địa, mà Lạc Vân như là thần linh bên ngoài, cung cấp sự che chở cho những người bên trong.
Đương nhiên, tán tu cũng không phải là có lòng hảo tâm như vậy, nhất định cứ phải mở ra lãnh địa che chở người khác, quá tốn thời gian phí sức.
Sở đĩ họ mở lãnh địa thật ra là để làm lớn mạnh lực lượng đại đạo của chính mình.
Quy đã mổ ra một đâu Thân thể đạo, như vậy người trong lãnh địa của y đều phải tu luyện Thân thể đạo, dung nhập vào đại đạo của Quy và giúp Quy mạnh lên.
Cũng giống như Phù Thổ Linh, bây giờ Ngũ Hành tộc đều đang tu luyện Ngũ Hành đại đạo, kỳ thật cũng là vì để Phù Thổ Linh cấp tốc mạnh lên.
Thân thể đạo của Quy đã bị Võ Hoàng nuốt, âm dương hợp nhất, nhưng đạo này chưa đoạn mà vẫn còn tồn tại.
Cho nên, lúc này không một ai có cảm giác gì.
Bất quá, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề rồi bị người phát hiện mánh khóe.
Nhất là sau khi Ngọc bị giết, Thương pháp đại đạo bị Chiến Vương trực tiếp nuốt chững, đại đạo của Ngọc đứt gãy, nếu tên này có lãnh địa thì người trong lãnh địa đó có lẽ đã phát hiện vị này vẫn lạc, đương nhiên đây cũng không phải chuyện mà Tô Vũ quan tâm.
Lạc Vân không tu luyện Thân thể đại đạo, những cường giả nhị đẳng này đều có đại đạo của riêng mình, chỉ là bám vào danh nghĩa của Quy mà thôi, trong lãnh địa của Quy, một bộ phận người cũng sẽ tu luyện đại đạo của Lạc Vân, bất quá số lượng sẽ không quá nhiều.
Tại nơi này, kỳ thật nhân khẩu cũng là một điểm tốt.
Số lượng nhiều thì sẽ có càng nhiều chỗ tốt.
Nhưng mà lại không thể quá nhiều, nhiều quá thì tài nguyên và địa bàn không đủ, vậy thì chỉ có thể giống với cấm địa, khu trục một nhóm kẻ yếu, lưu lại cường giả, như thế mới có thể bảo đảm chất lượng không tụt giảm.
Tô Vũ quan sát sơ bộ rồi tỏ ra hâm mộ: "Lãnh địa của các ngươi có không ít sinh linh, chất lượng cũng không tệ! Ta thấy có một bộ phận sinh linh còn đang tu luyện đại đạo của Lạc Vân đạo hữu, đáng tiếc người của Thiên Mộ lĩnh quá ít.."
Lạc Vân bật cười: "Đây cũng là chuyện chẳng có cách nào khác, ta biết Thiên Mộ đại đạo của Mộ đại nhân, người bình thường không cách nào lĩnh ngộ được. Quy đại nhân tu Thân thể đạo, rất nhiều người có thể cảm ngộ cho nên sinh linh phụ thuộc đại nhân cũng nhiều hơn hẳn. Đạo hữu không tu luyện Thiên Mộ đại đạo sao?"
Tô Vũ lắc đầu: "Không phải, nếu thế thì ta cũng không tu được đến mức này, ta tu luyện Âm Tử đại đạo"
Lời này vừa nói ra, Lạc Vân khá bất ngờ: "Vậy mà đạo hữu không theo Tử Linh Địa Ngục?"
Tiếng tăm của Tử Linh Địa Ngục rất lớn.
Ngươi không theo bên đó mà lại chạy đến chỗ Mộ làm Tuần Sát Sứ ư?
Dù thế nào thì Tử Linh Chi Chủ cũng là bá chủ một trong những cấm địa!
Người bình thường khó tiến vào, nhưng ngươi tu luyện Âm Tử đại đạo, theo lý thuyết thì không có khó khăn gì.
Tô Vũ híp mắt khẽ nói: "Chỗ kia... cũng không bình thường, ngươi suy nghĩ thử xem, đều là đại đạo đồng loại, sau đó phải thôn phệ đại đạo tương tự... Ta nghe nói nơi đó có tỉ lệ tử vong cực cao! Tuy lãnh địa của Mộ đại nhân tiến bộ rất khó nhưng lại rất an toàn... Dù chúng ta muốn tăng lên nhưng không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng chẳng muốn đi chịu chết"
"Ta thấy thực lực Hắc Mộ đạo hữu không yếu, đi thì cũng chưa chắc sẽ phải chết!" Lạc Vân cười nói: "Ta liên lạc với Quy đại nhân trước, nếu không có cách nào liên hệ được...
Thiên Mộ lĩnh thật sự bị phá hủy thì đạo hữu cũng không phải không có chỗ để đi, ngươi không cần lo lắng"
Tô Vũ khẽ gật đâu, không nói thêm gì nữa.