Nhân!
Tô Vũ trầm mặc.
Thủ lĩnh của những người này thế mà lại tên là Nhân, đây là điều Tô Vũ hoàn toàn không ngờ tới.
Các tộc đều có tổ tiên mở tộc, tổ tiên của Nhân tộc là Tuần, nhưng vị này cũng không phải cường giả mở tộc, bởi vì thông thường tên của chủng tộc sẽ dùng chính danh hào của cường giả sáng lập ra nó, Tô Vũ còn tưởng rằng Nhân tộc khác với những chủng tộc khác.
Bây giờ mới biết hóa ra tất cả đều như nhau.
Nhân tộc thật sự có Nhân Tổ, không phải Tuần mà là Nhân.
Tin tức này chẳng lẽ mấy vị Nhân Hoàng cũng không biết ư?
Tô Vũ thở dài: "Nhân tộc thế mà còn có một vị tiên tổ mở tộc, ta còn tưởng rằng đó là Thời Gian Chi Chủ cơ đấy!"
Hóa ra không phải Thời Gian Chi Chủ!
Chuyện này thì Nhật Nguyệt biết rõ, gã bèn giải thích: "Thời Gian Chi Chủ là Nhân tộc hay là gì khác thì không ai biết rõ, đại khái có lẽ cũng là Nhân tộc, nhưng hắn khai thiên xong liền biến mất, hẳn cũng chẳng phân rạch ròi chủng tộc gì đó... Hắn giống như thời không trường hà bây giờ, khai thiên xong thì chẳng quản chuyện øì nữa. Vị này mới thật sự là đại đạo vô tình, chỉ lo khai thiên, những chuyện khác thì thờ ơ chẳng bận tâm chút nào!"
"Tỉ như bây giờ, ngươi khai thiên xong lại mặc kệ hết thảy mọi chuyện phát sinh trong thiên địa, tự nhiên là sẽ sản sinh ra một chút cường giả, rồi những cường giả này kéo bè kết phái... Có lẽ một số năm sau, ngươi sẽ thành Thời Gian Chi Chủ kế tiếp còn người mở ra Nhân tộc sẽ không phải là ngươi!"
Tô Vũ khẽ gật đâu, đạo lý này dĩ nhiên hắn hiểu nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái: "Vì sao ta chưa từng nghe ai đề cập tới Nhân.... thôi được rồi, ta gọi vị này là Nhân Thụy đi"
Nhật Nguyệt muốn nói lại thôi, ngươi đừng có đổi tên người ta lung tung thế chứ!
"Vì sao ta chưa từng nghe ai đề cập tới sự tồn tại của Nhân Thụy?" Tô Vũ thắc mắc, "Dựa theo lời ngươi nói, vị này tồn tại ở sơ kỳ Khai Thiên, có thể là cùng thế hệ với Tiên Tổ, thậm chí còn lớn hơn cả một bậc... Đúng không?"
"Đúng thết"
Nhật Nguyệt giải thích: "Chưa từng nghe tới là điều rất bình thường, bởi vì sự tồn tại của vị này sớm đã bị thời gian mài mòn! Rất nhiều người ngó lơ ngài ấy, bao gồm cả các vị như Nhân Tổ Tuần đều làm phai đi cảm giác tồn tại của ngài! Nếu không Nhân Tổ cũng sẽ chẳng được người đời xưng là Nhân Tổ! Sợ rằng thực chất chúng ta cũng là về sau mới biết tới sự tồn tại của Nhân..."
"Vì sao vậy?" Tô Vũ hiếu kì hỏi.
Nhật Nguyệt đáp: "Bởi vì làm thủ lĩnh phải một mực tận lực giúp Nhân tộc nhất thống, đơn giản mà nói thì năm đó thủ lĩnh một mực hi vọng các vị tổ tiên có thể trở về Nhân tộc, để Nhân tộc thống nhất chứ không phải phân biệt chia cách, nhưng mà việc này lại không thể được mọi người tán thành..."
Tô Vũ trợn trắng mắt: "Thật ư?"
Ta không tin!
Nhất định cứ phải hợp nhất làm gì?
Ngươi nhìn thử xem, Ngục Vương tạo ra Thánh tộc, kẻ khác cũng chẳng muốn hợp nhất, nếu đã muốn phân vậy thì cứ phân tách cho rồi.
"Thật mà!"
Nhật Nguyệt gật đầu: "Về sau, những cường giả này đều độc lập, nhưng nghiêm chỉnh mà nói thì thủ lĩnh vẫn là lãnh tụ của bọn họ, vì tiêu trừ loại ảnh hưởng này, từ rất sớm trước kia, bọn chúng đã liên thủ để đối phó với thủ lĩnh, dẫn đến thủ lĩnh bị trọng thương... về sau phải một mực dưỡng thương! Tiếp đó, đám phản đồ này không ngừng làm suy yếu sức ảnh hưởng của thủ lĩnh, thậm chí sau khi Nhân tộc hợp nhất còn nhận định Tuần là Nhân Tổ, tước đoạt xưng hào của thủ lĩnh..."
Có vẻ như vấn đề rất lớn!
Tô Vũ yên lặng lắng nghe, lời này có thể là chín giả một thật, hoặc dứt khoát toàn bộ là giả, nhưng hắn vẫn phải nghe.
Bởi vì có thể thông quá đó nắm bắt càng nhiều tin tức, người trong Thiên Môn không thể tin, Tô Vũ đương nhiên tin tưởng Nhân Hoàng hơn, bọn gia hỏa này chỉ nghe tham khảo là được.
Hắn cũng không chất vấn Nhật Nguyệt nữa, có một số việc hắn biết quá ít, nhưng có thể chậm rãi đi thu thập tình báo, nắm chắc chân tướng năm đó.
Chưa hẳn Nhân Thụy đã là người tốt.
Đương nhiên, có phải kề xấu hay không thì cũng chẳng dễ phán đoán, nhưng nghiêm túc mà nói thì lão và Nhân tộc bây giờ không có quan hệ gì quá lớn.
Từng suy nghĩ hiển hiện, Tô Vũ lại nhìn Nhật Nguyệt, khẽ cười hỏi: "Vĩnh Sinh Sơn có thám tử của các ngươi sao?"
"Không có..."
Ẩm!
Lực lượng đại đạo trên thân Nhật Nguyệt bị dập tắt, vô số lôi đình oanh kích, nước trường hà xung kích đữ đội.
Chỉ nháy mắt đã khiến Nhật Nguyệt biến thành một kẻ da tróc thịt bong.
Không chỉ như vậy, trong trường hà còn nhô ra vô số xiểng xích giam cầm Nhật Nguyệt, lập tức khóa gã vào trong trường hà. lôi đình lấp lóe, nước trường hà không ngừng đánh thẳng vào gã.
Tô Vũ đứng dậy, nghe tiếng hét thảm của Nhật Nguyệt thì khẽ cười: "Hưởng thụ đi! Lần đầu tiên ta nhìn thấy có kẻ vào thiên địa của ta mà không biết điều và mạnh miệng như thế"
"Hắc Mộ, ngươi... aaaaa!"
Nhật Nguyệt kêu thảm, sau đó gã không ngừng la hét.
"Ngươi hỏi ta... ta đều nói cả rồi... có vài chuyện... Aaaaaa... Ta cũng không rõ ràng..."
Tô Vũ lạnh lùng, trực tiếp biến mất tại chỗ, nơi đây chỉ còn lại tiếng kêu rên thảm thiết của Nhật Nguyệt.
Tô Vũ đi ra khỏi khiếu huyệt phong ấn, khẽ lắc đầu.
Không có cái gì đáng để thương hại.
Tên Nhật Nguyệt này quá cứng miệng, những lời gã nói đa số đều là giả, cơ hồ không cung cấp được bất luận tình báo gì hữu dụng.
Đã như vậy, Tô Vũ sẽ để gã nếm thử thủ đoạn của chính gã.
Không chết là được!
Nếu lỡ chết rồi, ở trong thiên địa của ta thì ta cũng có thể cứu sống ngươi.
Đáng tiếc!
Lúc này, Tô Vũ thở dài một tiếng, đáng tiếc rằng đến mức độ này rất khó rút ra ký ức, nếu là trước kia, Tô Vũ tung một bàn tay chụp chết loại người này rồi rút ra tỉnh huyết, rút ra ký ức là xong, đâu cần phải phiền toái như vậy.
Mà tới được cấp độ như họ bây giờ thì rất khó thực hiện, bởi vì tinh huyết không còn tồn lưu ký ức, thứ như ký ức đều lưu trong bản nguyên ở thời không trường hà. Hiện tại Tô Vũ chưa thể làm được chuyện đò xét bản nguyên.
Nếu không, loại thủ đoạn cấp thấp như nghiêm hình tra tấn thế này, Tô Vũ đều chẳng muốn áp dụng.
Hắn đi ra, rất nhanh đã có một đám người vây quanh, nhao nhao nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cười nói: "Nên hành động rồi, đều đã trôi qua nửa tháng, nửa tháng sau hội nghị cấm địa sẽ bắt đầu! Thời gian không đợi chúng ta!"
Mọi người vui mừng!
Bắt đầu rỏi!
Đúng vậy, Tô Vũ muốn hạ thủ với đám Kiếm Không, hắn cảm ứng được các phương lại có thêm một chút cường giả tới, mà trong thành còn có một số cường giả cấm địa hay tán tu ẩn tàng... Tính ra thì nhất đẳng chưa bị khống chế tối thiểu còn tới 10 vị.
Tuyệt đối đủ để hắn đạt tới 29 đạo lực lượng.
Về sau, phải xem có thể dẫn mấy vị Kiếm Tôn tới hay không, chờ bắt được chúng thì chuyện sẽ coi như ổn thỏa.
Tô Vũ hít vào một hơi, cười khẽ: "Trước tiên giải quyết hết tán tu đi!"
"Vâng!"
Đám người hưng phấn, cuối cùng cũng có chỗ tốt, nhất là đối với những cường giả đồng đạo, ai nấy đều cảm thấy rất hứng thú.