Một lát sau, Tô Vũ đi ra khỏi thiên địa.
Hắn đã có thêm lĩnh ngộ, nhưng thực lực cũng không tăng trưởng, giờ phút này, tứ đại Đế Tôn đều đi theo hắn, cùng nhau nhìn về phía Tử Linh Chi Chủ. Sau đó họ thở dài một tiếng, nhao nhao đi theo Tô Vũ.
Tử Linh Chi Chủ sững sờ: "Các ngươi làm gì thế?"
Minh Thổ cũng sững sở: "Hắc Mộ đại nhân nói chủ thượng để chúng ta đi theo hắn cùng đánh Lạc Hồn Cốc.."
Tử Linh Chi Chủ nhíu mày: "Bản tọa còn chưa lên tiếng, các ngươi đã đi theo hắn rồi?"
Minh Thổ càng thêm ngốc trệ: "Hắc Mộ đại nhân nói tướng sĩ cáo biệt thì nên nói ít lời thôi, đây là quy củ vạn giới, nếu không sẽ có chuyện không tốt phát sinh..."
Tử Linh Chi Chủ thực sự đau đầu.
Ngớ ngẩn!
Sao ta lại có đám thuộc hạ ngớ ngẩn này nhỉ, nếu ta không mở miệng, chẳng phải là bị Tô Vũ đem người đi luôn à?
Hắn ta tức giận nhìn thoáng qua Tô Vũ, Tô Vũ mỉm cười, bắn tới một đạo quang mang.
Tử Linh Chi Chủ tóm được, vui vẻ cảm ngộ chốc lát rồi khẽ nhíu mày nhìn về phía Tô Vũ, truyền âm nói: "Đơn giản như vậy ư?"
"Không hề đơn giản!"
Tô Vũ truyền âm đáp: "Đây là toàn bộ quá trình ta dung hợp sinh tử, kinh lịch tử vong chân chính... Nhưng cần có sinh mệnh lực cường đại khôi phục... Cho nên ắt phải đánh Trường Sinh Thiên, nếu không cả đời ngài sẽ không có khả năng thành công!"
Tử Linh Chi Chủ rơi vào trầm tư.
Dựa theo ý của Tô Vũ thì nhất định phải thật sự tiếp xúc tử vong, nhưng cần có sinh mệnh lực cường đại để duy trì, khôi phục, nếu không sẽ chết thật.
Trường Sinh Thiên!
Hắn ta nhìn về phía Tô Vũ, người sau khẽ cười: "Chuyện này về sau có thể hợp tác.
Đương nhiên, không phải là hiện tại, bây giờ ta vẫn còn quá yếu"
Tử Linh Chi Chủ cân nhắc một phen, nhìn về phía hắn: "Có thể cân nhắc... Ta cũng tin tưởng ngươi không có gan gạt ta... Có qua có lại, nói cho ngươi một chuyện không tính là bí mật, Lạc Hồn Cốc Chủ và Hồn Vực Vực Chủ là hai huynh đệ, ngươi đánh một thì khả năng kẻ thứ hai sẽ đến... Huyết mạch na di, cản cũng cản không nổi. Nhưng Hồn Vực Vực Chủ không phải 32 đạo, bất quá tên đó lại có thể phụ thân bất luận kẻ nào...
Tự ngươi suy nghĩ kỹ càng đi"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ nhúc nhích, hóa ra còn có chuyện này nữa, ta thật đúng là không biết.
Hiểu rồi!
"Đa tạt"
Tử Linh Chi Chủ không nói gì, nhìn thoáng qua đám Minh Thổ: "Đi theo hắn một tháng, một tháng này làm cái gì đều nghe hắn, một tháng sau hãy trở lại!"
Mấy người đồng thời ứng thanh, bên tai chợt truyền đến giọng Tô Vũ: "Ta sớm bảo sư phụ sẽ nói như vậy, các ngươi còn không tin, hiện tại đã tin chưa?"
Mấy người không nói gì, rốt cuộc chuyện này là thật hay giả?
Hiện tại họ hồ đồ luôn rồi.
Trong nhất thời, mấy vị Đế Tôn đều rất bất đắc dĩ, thôi được, chúng ta theo lời chủ thượng, nghe hắn ra lệnh một tháng là được.
Mà nơi xa, Văn Vương nhìn về phía Tô Vũ, cười nói: "Ta không thể đi quá lâu, nếu Pháp không cảm giác được áp lực thì sẽ xảy ra chuyện!"
Tô Vũ gật đầu: "Hẳn là thế, ngài về sớm một chút!"
Văn Vương nhìn về phía Võ Vương rồi lại nhìn qua Tô Vũ: "Ta giao hắn cho ngươi! Ngươi trẻ tuổi nhưng là ngươi có năng lực, chớ để xảy ra chuyện đi cùng ta vô số năm không có vấn đề gì mà ở chỗ ngươi lại xảy ra chuyện, như vậy ta sẽ không bỏ qua!"
Tô Vũ cười, lần này thật sự hắn cười rất tươi: "Yên tâm!"
Sắc mặt Võ Vương rất khó coi, cười xán lạn thế kia ta càng không yên lòng!
Văn Vương không nói gì, xoay người rời đi, Võ Vương lưu luyến không nõ: "Lão Văn, ngươi đi thật à?"
Văn Vương khoát khoát tay, trực tiếp biến mất.
Võ Vương sắp khóc luôn rồi, biểu tình kia không biết thì còn tưởng rằng hắn là khuê phòng oán phụ.
Tô Vũ thiếu chút nữa đã phì cười, hắn híp mắt nhìn Võ Vương, Võ Vương phiền muộn bay đến bên cạnh Tô Vũ, giọng đầy ưu sâu: "Y vốn muốn vứt bô ta lâu rồi, thật không phải người tốt!"
Tô Vũ dỗ dành: "Thôi được rồi, đi theo ta. Thúc thúc của ta, ta sẽ chiếu cố ngài thật tốt!"
Sắc mặt Võ Vương cứng ngắc, bỗng nhiên hắn thấy hơi sợ.
Đừng gọi ta như vậy!
Mà tứ đại Đế Tôn đều bày ra vẻ mặt cổ quái, Võ Vương?
Tên Hắc Mộ này rốt cuộc là aï?
Còn nữa, sao chủ thượng lại có dính líu tới Văn Vương và Võ Vương?
Đây là hợp tác làm đại sự sao?
Mấy người hưng phấn, quả là bí mật kinh thiên động địa, chủ thượng muốn mưu đồ làm đại sự với mấy vị này!
Tô Vũ không giao lưu quá lâu với Văn Vương.
Y là mục tiêu chủ yếu bị người ta ngó chừng, y không ở gần Vĩnh Sinh Sơn, Pháp không có cảm giác uy hiếp thì chẳng mấy chốc sẽ phát hiện y đã rời đi.
Giờ phút này, Tô Vũ mang Võ Vương cùng bốn vị Đại Đế bay về phía trước.
Võ Vương vẫn rất thất vọng.
Tô Vũ cũng không có an ủi, vị này không cần an ủi.
Hắn không chủ động tìm Võ Vương nói gì, Võ Vương lại bay lên chủ động nhìn về phía Tô Vũ, mở miệng nói: "Tiểu tử, ngươi không an ủi lão phu chút à?"
"Có cần sao?" Tô Vũ quay đầu, cười hỏi: "Cần phải thế sao?"
"Ta là một vị chí cường, nếu dung thiên địa, ta sẽ rớt cảnh!" Võ Vương sâu não uất ức.
Tô Vũ cười khẽ: "Thế thì có thể không dung"
"Không dung ta sẽ tấn cấp!"
"Vậy ngài cứ tấn cấp!" Tô Vũ thờ ơ nói.
Võ Vương càng thêm phiền muộn: "Không phải các ngươi nói ta tấn cấp sẽ gây ra phiền phức rất lớn sao?"
"Ngài không đi theo Văn Vương thì phiền phức sẽ không lớn!" Tô Vũ thản nhiên đáp:
"Một mình ngài tiến vào tỉnh không tìm chốn không người thì dù ngài đột phá, Văn Vương sẽ không kịp tới tìm ngài, cấm địa tới thì tới, liều chết thử xem có thể giết được tên nào hay không, coi như không lỗ!"
Không đi theo Văn Vương sẽ không liên luy đến Văn Vương, khi Võ Vương đột phá, dù mọi người giết hắn thì Văn Vương cũng chẳng có cơ hội tới cứu.
Võ Vương càng thêm phiền muộn.
"Không có biện pháp nào vẹn toàn sao?"
"Có chứ!"
Tô Vũ cười nói: "Cấm địa đại chiến, hoặc là Thiên Môn mở ra, mọi người không có thời gian để ý đến ngài, ngài sẽ có thể an tâm đột phá"
Tối thiểu thì hiện tại không được.
Võ Vương thở dài bất đắc dĩ.
Hắn lại nhìn Tô Vũ, phát hiện tiểu tử này đối với chuyện mình đến chỉ như mây trôi nước chảy: "Ta dù sao cũng là chí cường, ngươi không khách khí một chút à?"
Đối đãi với ta như thế sao?
"Khách khí thế nào cơ?" Tô Vũ bật cười: "Tiền bối đối với ta bất quá là thêm một thủ đoạn mà thôi, không có tiền bối, ta vẫn có thể nghĩ những biện pháp khác, huống chỉ tiền bối dung nhập thiên địa của ta... Ai thua thiệt ai kiếm lời thì còn chưa nhất định đâu!"
"Ngươi tự tin y hệt như Văn lão nhị"
Võ Vương phiền muộn.
Tô Vũ thấy hắn nói nhiều bèn hỏi: "Những năm qua Võ Vương tiền bối tiến bộ không chậm, đối với tiền bối, cái khác thì ta không hiếu kỳ, ta chỉ muốn hỏi một chuyện, năm đó tiền bối và Võ Hoàng nảy sinh xung đột thế nào mà lại muốn làm nhục lão?"
Nhìn tính cách thì Võ Vương cũng là người khẳng khái, dù có "mối hận đoạt vợ" thì cần gì phải nhục nhã một vị cường giả.
"Võ Hoàng?"
Võ Vương thoáng lâm vào hồi ức, đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Thấy Tô Vũ đột nhiên nhắc tới thì hắn mới nhớ đến vị này, nửa ngày sau mới mở miệng:
"Lão giải phong rồi?"
"Đúng vậy, lão còn muốn tìm ngài báo thù"
"Tùy tiện!"
Võ Vương không để tâm lắm, Tô Vũ lại vẫn hiếu kì: "Vì sao tiền bối muốn nhục nhã lão?"
Giữa cường giả với nhau, cùng lắm thì giết chết, cần gì phải làm thế chứ.
Võ Vương trầm mặc một hỏi mới đáp: "Báo thù!"
"Thanh mai trúc mã của tiền bối?" Tô Vũ nhướng mày: "Đó cũng là do thời đại kia tạo thành, huống chỉ..."
"Ngươi thì biết cái gì!" Võ Vương trừng mắt xem thường: "Ngươi không hiểu gì cả, mới được mấy tuổi đầu đâu, còn dám nói lung tung?"
Lần này Võ Vương không cho Tô Vũ mặt mũi, thản nhiên nói: "Đích thật là thời đại kia bồi dưỡng hết thầy, nữ nhân ấy mà, thật sự đi theo một vị cường giả trong niên đại hỗn loạn rung chuyển đó cũng chưa chắc không phải chuyện tốt!"
Bây giờ Tô Vũ thực sự rất tò mò, nghe ý tứ trong lời này thì có vẻ như Võ Vương chẳng cảm thấy "mối hận cướp vợ" có gì to tát, dù sao thời đại kia quá hỗn loạn, có thể đi theo một vị cường giả cũng là cơ hội bảo mệnh.
Vậy thì vì sao?
Chuyện Võ Vương đối phó với Võ Hoàng chẳng hề kỳ quái, đủ loại nhân tố tổng hợp cùng một chỗ thì đối phó là chuyện tất nhiên, mấu chốt ở chỗ thủ đoạn quá độc ác.
Đối với Võ Hoàng mà nói, thua Võ Vương cũng không tính là gì. Bại mà không chết, cái mông nở hoa, cắm ngược ở tam giới, nhục thân đúc phủ... những thứ này mới là nhục nhã lớn.
Cho nên, lão nghe tên của Võ Vương bèn nổi giận.
Từ một số sự tích mà Tô Vũ đã biết, Võ Vương cũng không giống kê cố ý đi nhục nhã người khác.
Nếu đó là Văn Vương... thì lại chẳng hề kỳ quái.