Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3704 - Chương 3704: Liều Mạng Một Lần.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3704: Liều Mạng Một Lần.
 

Võ Vương thấy Tô Vũ hiếu kỳ nhìn mình thì hơi cạn lời: "Ngươi và Văn lão nhị giống hệt nhau, cái chuyện rắm gì đều thích truy tận gốc rễ, chẳng lẽ ngươi và lão tiểu tử kia còn có quan hệ gì à?"

Tô Vũ gật đâu: "Thủ hạ của ta!"

Võ Vương im lặng, hồi lâu mới hừ khẽ: "Năm đó không phải càn rỡ, chết không nhận sợ sao? Bây giờ lão cũng không khá khẩm hơn tí nào"

Khinh bỉ một tiếng, lúc này Võ Vương mới giải thích: "Lão muốn tìm ta báo thù, tùy thời chờ lão, một bàn tay cũng đủ chụp chết lão!"

Tô Vũ vẫn còn tò mò vì sao lại phải sỉ nhục Võ Hoàng?

Võ Vương bị Tô Vũ nhìn mà bực bội, không nhịn được nói: "Nhìn lão khó chịu liền làm nhục lão, không được sao?"

Thôi được, xem ra không muốn nói.

Tô Vũ cũng không hỏi nữa, tiếp tục phi hành, Võ Vương thấy hắn không hỏi thì cũng không nhắc lại, chỉ nghi ngờ nói: "Bây giờ đi đâu? Tìm Lạc Hỏn Cốc à?"

"Không vội!" Tô Vũ cười đáp: "Chờ một lát, an bài thêm một chút!"

An bài cái gì?

Không ai biết rõ!

Tô Vũ cũng không cần mấy người này hiểu, rất nhanh, hắn cấp tốc bay đến Quang Minh thành.

Trong Quang Minh thành, tán tu tiến đến rất nhanh đều sẽ bị tóm gọn.

Khi Tô Vũ trở về, mấy người Võ Vương đều biến mất.

Không để cho họ hiện thân.

Đám người Khúc cấp tốc đuổi tới, Thường vội vàng nói: "Kiếp Chủ, Tu La Sử e rằng sắp tới, Kiếp Chủ mà không đến, chúng ta cũng chuẩn bị thông tri gọi Kiếp Chủ về rồi!"

Tô Vũ khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Kiếm Không, suy nghĩ một chút mới nói: "Có thể liên hệ với phụ thân ngươi không?"

Kiếm Không hơi biến sắc.

Kiếp Chủ vẫn muốn đối phó với cha mình?

Chính lão đầu hàng thì không có gì, nhưng phụ thân đại khái sẽ không đầu hàng.

"Kiếp Chủ, ta... không có cách nào liên hệ với phụ thân.."

Tô Vũ cười hiền lành: "Không muốn giết ông ta! Không cần phải vậy!"

Suy nghĩ một chút hắn lại nói: "Ngươi nói với phụ thân ngươi rằng Lục Phương Sơn ta muốn tiến đánh Lạc Hồn Cốc"

Ai nấy đều ngây ngẩn cả người.

Kiếm Không mờ mịt, lão hiểu tâm tư của Tô Vũ.

Thế nhưng đang êm đẹp lại nói cho phụ thân ta làm gì?

Tô Vũ cười giải thích: "Thủ đoạn để phòng ngừa vạn nhất. Nếu chúng ta tiến đánh Lạc Hồn Cốc, tuy xác suất Thiên Khung Sơn nhúng tay không lớn, nhưng vẫn phải đề phòng, vị Thiên Khung Sơn Chủ bỗng nhiên có hứng mà đến đây thì sẽ cực kỳ phiền phức"

"Ngươi nói với phụ thân ngươi, một khi thật sự bạo phát xung đột, giúp chúng ta ngăn chặn Thiên Khung Sơn Chủ!"

Kiếm Không mờ mịt: "Kiếp Chủ, dù Sơn Chủ tới hẳn là tới giúp chúng ta mới đúng..."

Tại sao phải ngăn cản?

Tô Vũ cười: "Không nói cái này nữa, ta hỏi ngươi, phụ thân ngươi có biện pháp hoặc là nguyện ý giúp đỡ ngăn cản không?"

Kiếm Không suy tư chốc lát rồi đáp: "Khả năng Sơn Chủ xuất thủ không lớn! Đương nhiên, có thể bởi vì hứng thú mà đến xem... Bất quá nếu phụ thân ta khuyên can, Thiên Khung Sơn không có uy hiếp... như vậy Sơn Chủ chưa chắc đã xuất thủ! Hoặc là nhắc tới Thiên Môn Nhân Hoàng, phụ thân chỉ cần nói ông ấy ngăn không được, đại khái Sơn Chủ cũng sẽ không rời đi!"

Đây là dùng Nhân Hoàng để dụ sao?

Tô Vũ đã hiểu rồi, hắn hỏi: "Vậy phụ thân ngươi có đồng ý giúp đỡ không?"

Kiếm Không trầm mặc một hỏi mới nói: "Tu giả đến mức độ này cơ hồ không có ràng buộc, nhưng huyết mạch đích hệ vẫn rất được xem trọng! Điều kiện tiên quyết là ta không có nguy hiểm, sẽ không chết..."

Lão liếc về phía Tô Vũ, trằm mặc một hồi mới tiếp tục: "Là kiểu... dù tiến vào vạn giới thì ta cũng sẽ không chết!"

Tô Vũ nhìn về phía lão, hơi hơi nhướng mày.

Kiếm Không cúi đầu: "Điều chúng ta theo đuổi chẳng qua chỉ là một cơ hội sống sót!

Về phần đi theo ai, sống sót bằng cách nào, đại nhân vật có ý tưởng của đại nhân vật, tiểu nhân vật có suy nghĩ của tiểu nhân vật. Đại nhân vật trong này và ngoài cổng tranh nhau quyền khống chế, quyền nói chuyện, còn đối với chúng ta thì những thứ đó cách quá xa, chúng ta chỉ muốn tiếp tục sống sót"

Lão cúi đầu không nhìn Tô Vũ.

Ý tứ trong lời nói lại cực kỳ cổ quái.

Tô Vũ nhìn lão rồi nhìn thoáng qua đám Đao Chủ chung quanh, mấy người kia hết nhìn đông tới nhìn tây, không có bất cứ ai nói chuyện.

Tô Vũ híp mắt lại.

Có ý gì?

Ta có nói tới sự tình trong ngoài cổng sao?

Kiếm Không tiếp tục cúi đầu, giống như không thể chờ đợi được Tô Vũ đáp lời bèn tiếp tục: "Kiếp Chủ, đối với chúng ta cầu sinh mới là thứ quan trọng nhất. Trong cổng chưa chắc đã đồng lòng, ngoài kia cũng chưa hẳn được như vậy. Đại nhân vật thì không dễ an bài, tiểu nhân vật vẫn có tư cách sống tiếp... Đối với những đại nhân vật như Kiếp Chủ, Sơn Chủ, Pháp mà nói, thứ các vị tranh đua là thời đại, đối với chúng ta... Thời đại là thứ quá mức to tát!"

Đã hiểu!

Tô Vũ không nói gì, hẳn là Kiếm Không hoài nghi thân phận của mình rồi.

Tô Vũ nhìn lão, nửa ngày sau mới nói: "Cho nên, đối với ngươi hoặc là phụ thân ngươi, thời đại thắng bại thế nào cũng không trọng yếu?"

"Không!"

Kiếm Không lắc đâu: "Đối với ta đúng là như thế, nhưng phụ thân ta sẽ chiến vì Thiên Khung Sơn, bởi vì ông ấy là hảo hữu của Sơn Chủ. Nhưng ông ấy cũng là phụ thân của ta! Dưới điều kiện không làm thương hại Thiên Khung Sơn, phụ thân ta vẫn hi vọng ta sống sót...

Bây giờ thì Tô Vũ đã hiểu rõ.

Dù Kiếm Tôn biết thân phận của Tô Vũ nhưng dưới tình huống Tô Vũ không đối chọi Thiên Khung Sơn, vẫn cho con của ông ta cơ hội sống sót và hi vọng, vậy thì ông ta đông ý giúp đỡ.

"Phát hiện khi nào?" Tô Vũ cười hỏi.

Kiếm Không cúi đầu: "Lời tán tu 24 đạo nói... có lẽ Kiếp Chủ quên nhưng rất nhiều người nghe được"

Lời của Nhật Nguyệt.

Không phải người bên ngoài thì không thể khai thiên.

Có lẽ mọi người không tin, nhưng không có khả năng không chút nghi ngờ.

Liên lạc với chuyện Hắc Mộ đột nhiên quật khởi, nói khai thiên liền khai thiên, tốc độ nhanh cực kỳ, cuối cùng họ vẫn sẽ có một số liên tưởng.

Mà ở kế bên, Đao Chủ mấy người đều bày ra vẻ mặt giãy giụa.

Hồi lâu, Đao Chủ cũng râu rĩ nói: "Kiếp Chủ, mấy người Quy, Mộ, Ngọc đều đã chết, Thiên Khung Sơn không làm, Lạc Hồn Cốc cũng không làm, Vĩnh Sinh Sơn không có thời gian để làm... Mà thủ đoạn khiến họ biến mất... năm đó đã từng xảy ra một lần"

Tô Vũ nhướng mày.

Đao Chủ rầu rĩ tiếp tục: "Năm đó, ở khu vực phía tây từng có án lệ biến mất phạm vi lớn thế này. Sau này đã chứng minh được có người ở bên kia mở hư ảnh Thiên Môn dụ hoặc mọi người giáng lâm vạn giới. Sau đó thì chẳng có sau đó nữa!"

Trước đó không ai nghĩ quá sâu.

Đợi đến lúc Nhật Nguyệt nói ra nghi vấn Hắc Mộ có lẽ không phải người trong cổng rồi suy nghĩ tiếp không biết đám Quy đã đi đâu?

Cứ biến mất vô thanh vô tức như vậy ư?

Dù sao cũng là ba vị nhất đẳng cơ mà!

Vậy thì họ biến mất thế nào?

Kỳ thật, suy nghĩ sâu xa hơn chút, có lẽ mọi người bèn hiểu ra được gì đó.

"Chúng ta chỉ muốn tiếp tục sống... làm người, còn sống!"

Thanh âm của Đao Chủ khá ngột ngạt: "Chúng ta không muốn làm chó trong loạn thế, dù làm chó thì cũng muốn làm một con chó ở thái bình thịnh thế... Dương gian dù sao hơn âm phủ"

Tô Vũ cười: "Thú vị đấy!"

Hắn tưởng rằng lời Nhật Nguyệt nói, mọi người nghe một chút là thôi, ngày đó đám tán tu ở đây đều không biểu lộ điều gì, ngược lại còn tỏ về chẳng thèm ngó ngàng tới, thế nên Tô Vũ mới không có quản. Không nghĩ tới vẫn sẽ có người lưu tâm.

Có lẽ, khi đó đã có người đoán được gì đó.

Quả nhiên, đến mức này kỳ thật rất khó giấu giếm.

Có người muốn giả hồ đồ mà thôi!

Tô Vũ nhìn về phía Kiếm Không: "Nói cách khác, ngươi có thể sống sót, phụ thân ngươi sẽ dây dưa, hỗ trợ không để cho Thiên Khung Sơn nhúng tay?"

Kiếm Không trầm mặc chốc lát: "Không chỉ là dây dưa... nếu cần cha ta có thể âm thầm ra tay, cũng không phải không thể!"

Tô Vũ nhíu mày: "Ngươi đã liên lạc với Kiếm Tôn?"

Kiếm Không trầm mặc, một lát sau mới đáp: "Vẫn chưa, nhưng huyết mạch của ta từng dao động một lần, nói với cha ta rằng bản thân coi như an toàn, cũng không có gì đáng ngại, có lẽ còn gặp cơ duyên, thế nên cha ta không còn lo lắng nữa... Nhưng hiện tại...

khả năng là ông ấy đang ở phụ cận!"

Tô Vũ bật cười: "Xem thường ngươi rồi!"

Hắn hơi ngạc nhiên vì có lẽ Kiếm Tôn đã biết.

Kiếm Không cúi thấp đầu: "Tận thế mà, ai cũng muốn sống! Ai cũng không ngoại lệ!"

Hắc Mộ trước mắt đây ở tại vạn giới tất nhiên cũng là đại nhân vật.

Bất kể là con riêng của Văn Vương hay là đại lão vạn giới thì hắn đều là đại nhân vật, mà thân phận con riêng của Văn Vương cũng là cực cao.

Cho nên, nghĩ đến vạn giới, nghĩ đến có thể sống... Trứng gà cũng chưa chắc đã muốn ở lại trong đây, thế giới ngoài kia có thể bước tới, vì sao lại không liều một lần?

Bình Luận (0)
Comment