Tô Vũ nhìn quanh một vòng, 18 vị nhất đẳng đều đang có mặt.
Hóa ra sau khi hắn đi, bọn gia hỏa này có lẽ còn thương lượng với nhau, mặc dù Tô Vũ hạn chế thủ đoạn đưa tin nhưng những người này cũng không phải chẳng có cơ hội liên hệ với ngoại giới.
Chỉ là, nếu họ có địch ý thì Tô Vũ có thể thông qua đại đạo để cảm ứng được một hai.
Kết quả, những người này đều không lộ ra địch ý.
Dung đạo thiên địa không phải bị cáo tâm thần, không phải con rối, tư tưởng của đám gia hỏa này đều còn tồn tại, chỉ là đại đạo bị khống chế, cho nên vẫn sẽ có tâm tư và ý nghĩ riêng.
Tô Vũ sờ sờ cằm, nhất thời hắn không lên tiếng.
Cân nhắc một phen hắn mới nói: "Hẹn Kiếm Tôn nói chuyện sao?"
Kiếm Không lắc đâu: "Không cần, cha ta biết nên làm thế nào... Nhưng ông ấy sẽ không nói chuyện với Kiếp Chủ"
Ông ta sợ bị bắt giữ, cũng sợ chịu không được dụ hoặc mà phản bội Khung Chủ.
Tô Vũ bật cười.
Nhìn mọi người một cái, hắn mỉm cười nói: "Vậy cứ làm thế đi, bất quá ta cũng nói thẳng, hiện tại muốn thắng Lạc Hồn Cốc còn rất khó, nhưng ta nhất định phải đánh, thời gian của ta không đủ!"
Không đánh thì không mạnh.
Chỉ đánh giết cường giả mới có thể làm bản thân mạnh lên.
Càng đánh mới có thể càng mạnh.
Cho nên, dù là không có hoàn toàn chắc chắn, Tô Vũ cũng chuẩn bị phát động, theo động tĩnh càng lúc càng lớn, sớm muộn cũng bị người phát hiện.
Kiếm Không cúi đầu: "Nguyện đi theo Kiếp Chủ, đăng đỉnh tứ phương chư thiên!"
"Nguyện đi theo Kiếp Chủ!"
Mọi người đồng loạt hét to.
Hoặc có thể nói là ai ai cũng nguyện ý liều một lần, bọn hắn muốn sống!
Nơi này sắp sửa diệt thế rồi, ra ngoài mới có hi vọng.
Cấm địa tuy tốt, nhưng mà ai dám chắc cấm địa thì nhất định có thể thắng?
Chẳng lẽ người bên ngoài dễ đối phó như vậy ư?
Huống chi, đối với cấm địa thì bọn họ chỉ là pháo hôi, hiện tại làm bia đỡ đạn cho Tô Vũ nhưng làm con pháo thí này, tối thiểu còn có thể để họ có cơ hội lớn hơn. Hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
"Vậy được, chuẩn bị đi!"
Tô Vũ không nói thêm cái gì, rất nhanh hắn đã biến mất.
Chờ hắn đi rồi, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, có người nhìn về phía Kiếm Không hơi oán trách.
Kiếm Không chờ Tô Vũ rời đi, ngẩng đầu lên lại là một mặt ngạo nghễ, nhìn cái gì vậy?
Ta sợ vị kia, ta đâu sợ các ngươi.
Bây giờ, nếu đã lên phải thuyền giặc thì không có lựa chọn nào khác, huống chi đây chẳng phải cũng là cơ hội sao?
Lúc này, ở nơi cách Quang Minh thành khoảng ba bốn địa nguyên.
Trong hư không, một tôn kiếm tu tóc dài dùng kiếm đánh chết một đầu Phệ Hoàng cường đại, ông ta nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía Quang Minh thành lan ra quang huy nhàn nhạt.
Ông yên lặng quan sát.
Hắc Mộ kia rốt cuộc là ai?
Ta một mực ở lại Thiên Khung Sơn liệu có hi vọng không?
Kiếm Tôn không biết.
Nhưng con của ông muốn liều một lần, ông không biết nên xử lý thế nào, đây coi như là phản bội Thiên Khung Sơn, nhưng đây cũng là cơ hội cho Kiếm Không.
Đi theo Khung Chủ sẽ là mục tiêu quá lớn.
Mà quan hệ của Khung Chủ ở bên trong và bên ngoài đều không tốt, nội bộ bị người kiêng kị, ngoại giới thì đắc tội với Nhân Hoàng... Ta nguyện đi theo Khung Chủ chiến đấu nhưng dòng dõi của ta có lẽ đã có lựa chọn riêng cho mình.
Ngay một khắc này, khí huyết dao động, ông yên lặng cảm thụ.
"Tiến đánh Lạc Hồn Cốc!"
Con ngươi Kiếm Tôn hơi co lại.
Ngay cả cấm địa cũng dám tiến đánh sao?
Ông trầm mặc một hồi bèn quay người rời đi, cấp tốc độn không xuyên qua, tốc độ cực nhanh.
Không biết qua bao lâu, một tòa núi lớn tuyên cổ bất biến xuất hiện.
Ông cấp tốc bước vào trong dãy núi lớn.
Trên chỗ cao nhất của Thiên Khung Sơn, một người đang cẩm đại ấn để quan sát, cảm nhận được động tĩnh thì vị này cũng không quay đầu lại: "Trở về rồi? Pháp nói thế nào?"
"Ông ta bảo sẽ cân nhắc!"
"Ừ"
Thiên Khung Sơn Chủ vuốt vuốt Nhân Hoàng đại ấn, khẽ gật đầu, tiếp tục vuốt ve rồi cười nhạt: "Tâm thần không yên, kiếm tu phải thẳng tiến không lùi, chém giết hết thầy, lục căn của ngươi lại không tịnh thì sao có thể bước vào đỉnh phong?"
Kiếm Tôn trầm mặc một hỏi mới nói: "Khung Chủ, giết vào vạn giới, chúng ta có cơ hội thắng không? Hoặc là nói, Thiên Khung Sơn có cơ hội bảo đảm cho tất cả mọi người?"
"Khó mà nói!"
Thiên Khung Sơn Chủ khẽ cười: "Hết thảy đều rất khó nói, dù sao vạn giới mới là chủ nhân thời đại này, đến vạn giới, hết thảy mọi chuyện đều có thể xảy ra! Tinh Vũ, Văn Vương, Võ Vương đều là chí cường... Huống chỉ, nguy cơ thời đại cũng sẽ sinh ra nhiều cường giả khác, xúc tiến bọn hắn tiến bộ. Trong giết chóc tất nhiên sẽ có anh hùng quật khởi"
Kiếm Tôn hiểu rõ, ông suy nghĩ một chút bèn nói: "Ta muốn mưu đồ đường ra cho Không Nhi!"
Thiên Khung Sơn Chủ bật cười: "Cũng tốt, cần ta hỗ trợ sao?"
"Không cần!" Kiếm Tôn lắc đầu: "Bất quá ta muốn tự mình đi giúp... Khung Chủ, trong thời gian ngắn chỉ sợ ta không có thời gian hoàn thành một chút sự tình của Thiên Khung Sơn"
"Không sao, Thiên Khung Sơn có thể có chuyện gì"
Thiên Khung Chi Chủ không thèm để ý mà chỉ nhắc nhở: "Nhớ tới tham dự hội nghị cấm địa, tuy ta không thèm để ý nhưng ngươi không đi thì phải dè chừng bị người ta chia cắt, cho nên nhớ đến tham gia!"
"Ta hiểu" Kiếm Tôn hơi khom người: "Đa tạ Khung Chủ"
"Đi thôi!"
Kiếm Tôn lui ra phía sau, cấp tốc biến mất tại chỗ.
Chờ ông đi rồi, Thiên Khung Sơn Chủ nhìn về hướng đông, khẽ nhíu mày, bấm ngón tay tính toán: "Kiếm Không... Không có nguồn gốc... Là Tử Linh Địa Ngục sao?"
Hẳn không phải như thế!
Kiếm Không vốn là kiếm tu.
Nhưng căn nguyên không có, đạo cơ biến mất, nếu không nạp đạo nhân thể... Điều này không có khả năng! Làm vậy thì phải không ngừng nạp đạo dung thiên.
Ông lại nhìn về phía tây: "Chẳng lẽ là bên kia ư?"
Bên đó là Thiên Môn.
Cũng không đúng!
Từng suy nghĩ hiển hiện, Thiên Khung Sơn Chủ không hỏi nhưng ông ta quá mạnh nên có thể tính ra được một chút, cẩn thận phán đoán chốc lát, ông bỗng nhiên bật cười:
"Có liên quan tới Lục Phương Sơn?"
Thú vị!
Giương tay vô một cái, vài tin tình báo trước đó không có thời gian và hứng thú đi xem, bây giờ lại bị ông cẩm lên.
Nhìn kỹ một hồi, Thiên Khung Chi Chủ hơi trầm ngâm rồi bỗng nhiên nói với một cánh cổng trong hư không: "Vạn giới ngoại trừ ngươi, còn có cường giả khác sao?"
"Làm sao vậy, sợ à?"
"Ha ha!" Thiên Khung Sơn Chủ cười lạnh, rất nhanh lại hỏi: "Chặn giết được sứ giả Nhân Môn không?"
"Sắp rồi!"
Thiên Khung Sơn Chủ không biết y nói thật hay giả, nhưng điều này không quan trọng lắm, ông lại nói: "Trước đó chỗ ta biến mất 6 vị tu giả, bị ngươi câu đi à? Sao ngươi làm được? Hay là do người khác làm?"
"Cái gì?"
"Giả, tiếp tục giả vờ đi!"
Thiên Khung Sơn Chủ thản nhiên nói: "Nếu không phải ngươi làm thì ngươi cũng sẽ thừa nhận, đừng cố tình ra vẻ cao siêu, Tinh Vũ, ngươi bại lộ rồi! Xem ra, thật sự đã có người vào đây"
Thanh âm của Nhân Hoàng truyền đến, cười nói: "Đúng, có người tiến vào rồi"
Thật thật giả giả, ngươi quản ta nói thế nào, còn muốn chơi chiêu với ta à?
Thiên Khung Chi Chủ trầm mặc một hỏi, lại nói: "Thêm một người cũng không nhiều, Tử Linh Địa Ngục đều ở đây, ta còn sợ những kẻ này sao? Tại sao ngươi không cho ta ra ngoài?"
Nhân Hoàng cũng rất phiền muộn: "Ngươi đã nói Tử Linh Chi Chủ đều ở đó, thế thì vì sao không cho ta tiến vào?"
Dựa vào cái gì chứ?
Sao ngươi không đi tìm Tử Linh Chi Chủ, lấn yếu sợ mạnh đúng không?
Nếu không phải do tên vương bát đản này thì ta đã sớm tiến vào.
Thiên Khung Sơn Chủ thản nhiên đáp: "Bởi vì... Ta thích vậy! Ngươi dám khiêu khích ta thì phải chấp nhận cái giá này. Vốn dĩ ngươi vào hay không chẳng có quan hệ gì với ta, nhưng ngươi dám hốt gọn tán tu phụ cận Thiên Khung Sơn làm mất thể diện của ta, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Đúng vậy, chủ yếu là vì thể diện.
Thiên Khung Sơn Chủ ta chính là đệ nhất thiên hạ.
Năm đó tán tu tin tưởng ông rất nhiều, đi theo Sơn Chủ lăn lộn không sợ không có thịt ăn, cũng không ai dám trêu chọc. Khá lắm, không bao lâu sau... tán tu xung quanh Thiên Khung Sơn đều mất hết rồi!
Cường giả đều chết sạch!
Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
Nhân Hoàng cũng rất phiền muộn: "Vậy cũng là tự nguyện, nếu những người kia nguyện ý nói cho ngươi thì đã sớm nói, rõ ràng họ đâu nói gì với ngươi. Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, liên quan gì đến ngươi?"
Đây chính là nguyên nhân ngươi canh chừng ta nhiều năm qua ư?
Ngẫm lại y cũng thấy rất bất đắc dĩ!
Trong lòng y đang suy tư xem liệu Tô Vũ có bị phát hiện hay không, bất quá đến bây giờ mới bị phát hiện thì cũng rất lâu rồi.
Tô Vũ đi vào hai tháng, vạn giới đã trôi qua nửa năm.
Thời gian nửa năm, Tô Vũ không làm ra động tĩnh gì thì mới là chuyện kỳ quái nhất.
Gần đây người của Tô Vũ cũng hoài nghi hắn đã chạy đi nơi nào, là Thiên Môn, Địa Môn hay là địa phương nào khác?
Dù sao, tất cả mọi người đều suy đoán, Tô Vũ không còn ở ngoại giới.
Nửa năm không ra khỏi cửa, người bình thường có thể chứ Tô Vũ thì chẳng ai tin.
Bây giờ Nhân Hoàng cũng bức thiết hi vọng thu hoạch được tin tức từ Tô Vũ, sau khi tên cháu trai này đi, thật sự là mất tăm mất tích.
Thiên Khung Sơn Chủ không nói gì.
Ông phán đoán, tính toán một trận, bỗng nhiên nói: "Ngươi đột ngột thay đổi chiến cuộc, chuyển bại thành thắng, là có người giúp ngươi sao?"
"Ha ha, ta mà cần người giúp ư?"
"Phải chăng gười kia tiến vào rồi?"
"Ha ha, ngươi nói vậy thì coi như vậy đi"
Thiên Khung Sơn Chủ tự động loại bỏ mấy lời dư thừa, ông khẽ nhíu mày: "Hi vọng đừng tới trêu chọc ta, nếu không ta sẽ để các ngươi biết cái gì gọi là thiên nộ!"
Nhân Hoàng rất bất đắc dĩ, thực lực của gia hỏa này thật sự rất mạnh.