Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3706 - Chương 3706: Nguyên Nhân Tinh Nguyệt Chết.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3706: Nguyên Nhân Tinh Nguyệt Chết.
 

Cùng lúc đó trong Quang Minh thành.

Tô Vũ nhìn Võ Vương, Võ Vương cũng nhìn hắn, Tô Vũ hỏi: "Ngài quyết định rồi sao?"

Võ Vương suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa, ngươi nói xem, dung nhập lâm thời cũng có thể chứ? Đi đánh trước đã, nếu thua thì ta mới dung nhập?"

Tô Vũ sờ cằm: "Cũng không phải không được!"

Ánh mắt Võ Vương lập tức tỏa sáng: "Ta thực sự muốn thử xem, hiện tại có thể địch lại Cấm Địa Chi Chủ hay không, cho ta thoải mái một chút, ngươi thấy sao?"

"Tùy ngài!" Tô Vũ cũng không quan trọng việc này lắm.

"Ngươi không sợ thân phận ta bại lộ à?"

Tô Vũ cười nhạo: "Sợ cái gì? Ngài bại lộ cùng lắm thì ta trốn đi, mọi người đều biết Văn Vương chỉ có một mình, đương nhiên chúng sẽ đi tìm Văn Vương, y mới là mục tiêu lớn nhất, ta sợ gì chứ?"

Cũng đúng!

Võ Vương lập tức tỏ vẻ chán nản: "Cũng đúng, thật là phiền phức!"

Thời gian này hắn rất là ủy khuất.

Suy nghĩ chốc lát, Võ Vương nói: "Ngươi sẽ giúp Văn lão nhị chứ?"

"Không"

Sắc mặt Võ Vương thay đổi trong nháy mắt, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta giúp y làm gì?

Đương nhiên, ta sẽ cứu Thời Gian Sư ra, đây là lời hứa của ta, về phần Văn Vương... Tự y xem mà xử lý đi"

"Ngươi muốn cứu Văn Ngọc?"

"Đây là mục đích lớn nhất của ta khi đến đây"

Võ Vương hơi ngạc nhiên, mục đích lớn nhất của ngươi lại là cứu Văn Ngọc?

"Ngươi cứu được Tỉnh Nguyệt sao?"

"Sống lại rồi!"

"Bây giờ ngươi còn muốn cứu Văn Ngọc?"

Võ Vương hít khí: "Ngươi thật giỏi, anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi tính không buông tha một ai à?"

Tô Vũ bật cười: "Tinh Nguyệt và Văn Vương có quan hệ sao?"

"Đương nhiên!" Võ Vương gật đầu: "Nàng và Văn lão nhị... Hắc hắc... Thôi được rồi, chỉ đùa chút thôi, không thể đùa kiểu này với tiểu bối như ngươi được. Năm đó Tinh Nguyệt bị giết và Văn lão nhị có liên quan đến nhau"

Tô Vũ ngoài ý muốn, hắn thật sự không biết chuyện này.

Không ai đề cập qua.

"Cái chết của Tinh Nguyệt và Văn Vương có liên quan?"

"Ừm!"

Võ Vương gật gật đầu: "Năm đó chúng ta đi theo Tinh Vũ lão đại đánh thiên hạ, vừa ngoi đầu lên không lâu, thực lực còn khá bình thường, so với vạn tộc, so với một số cổ lão Nhân tộc thì vẫn kém không ít! Tỉnh Nguyệt am hiểu Sinh Mệnh đại đạo, cũng là người bảo hộ trị thương cho chúng ta, Tỉnh Nguyệt vẫn luôn ở hậu phương, sẽ không tùy tiện tới tiền tuyến..."

Hắn ta nhún nhún vai kể tiếp: "Về sau lão nhị cảm giác đến mức vô địch thiên hạ, khi trước chinh chiến cùng các tộc, lão nhị cảm thấy mỗi lần về hậu phương chữa thương quá phiền phức, thế nên y bèn để Tinh Nguyệt ra tiền tuyến, y bảo hộ nàng sẽ không có vấn đề gì...

"Cho nên xảy ra chuyện rồi?"

"Không xảy ra việc gì cả!" Võ Vương lắc đầu: "Lão nhị rất có thủ đoạn"

Tô Vũ im lặng, vậy ngài nói lời vô ích này làm gì?

Võ Vương cười ha hả: "Nhưng lần này đến lại khiến Tinh Nguyệt bại lộ, hiểu không?

Trước đó mọi người không biết bên phía chúng ta ai là người chấp chưởng Sinh Mệnh đại đạo, sau lần đó liền bị lộ. Mọi người mới biết được hóa ra là Tinh Nguyệt... Sau đó bèn xảy ra chuyện! Truy tới tận gốc thì vẫn là do lão nhị gọi người lên tiền tuyến... Tỉnh Vũ lão đại không nói gì nhưng đoạn thời gian đó lão nhị cũng rất khó chịu, muội muội của lão đại thì cũng là muội muội của y... Cho nên về sau lão nhị liền tâm tâm niệm niệm nghĩ cách giúp nàng phục sinh, đáng tiếc lại không thể thành công"

"Lúc trước Tinh Nguyệt bị ai giết?"

Võ Vương trầm mặc chốc lát: "Lúc trước kẻ hạ thủ đều đã chết, bất quá, có một tên vương bát đản còn sống!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ nhúc nhích: "Võ Hoàng?"

"Hữm?"

Võ Vương nhìn hắn, hơi có về kinh ngạc.

Tô Vũ cũng không khỏi bất ngờ: "Võ Hoàng giết Tinh Nguyệt, không đến mức đó chứ?

Nếu thực sự như thế, các ngài sớm đã giết lão"

Còn có thể để lão sống được sao?

Võ Vương ngượng ngùng, nửa ngày sau mới nói: "Không tính là lão hạ thủ... Nhưng ngày đó tên cháu trai này đang triệu hoán Thiên Môn, Thiên Môn đại loạn, lão đại lão nhị đều đi hỗ trợ, chúng ta suy yếu lực lượng mới có thể bị người ta tìm cơ hội giết Tinh Nguyệt. Ngươi nói xem, chẳng lẽ ta không nên nhục nhã lão sao?"

Hắn ta cắn răng nói: "Lão đại không cho giết, không thì ta đã sớm làm thịt lão!"

Tô Vũ không khỏi ngoài ý muốn, thì ra là thế!

Nhân Hoàng từng nói Thiên Môn của Võ Hoàng ngay phụ cận Thiên Môn thực sự, một khi mở ra sẽ khiến một số người chú ý, thậm chí là giết vào.

Như vậy, năm đó bởi vì Võ Hoàng mở Thiên Môn, dẫn đến Nhân Hoàng phải đi trấn áp, vậy nên mới khiến Tinh Nguyệt bị giết, nói thế thì có thể trách Võ Hoàng sao?

Tô Vũ ngẫm nghĩ, có khi chính Võ Hoàng đều không rõ ràng.

Nhưng đứng tại góc độ của họ, Võ Hoàng là kẻ tội ác tày trời.

Nhân Hoàng không giết lão đã là nhân từ rồi, ngược lại thì Võ Vương là người ân oán rõ ràng, tức không nhịn nổi, từ đó chuyện hắn làm nhục Võ Hoàng lại thành điều tất nhiên. Đã không cho giết, Võ Vương lại coi trọng tình nghĩa huynh đệ, có thể không thẹn quá hoá giận sao?

Việc này, Tô Vũ cũng không tiện nói gì.

Võ Hoàng làm càn cũng không phải lần đầu tiên.

Nhưng Võ Hoàng cũng coi như là phải đội nôi.

Lúc này Võ Vương hơi bất đắc dĩ: "Các ngươi quá thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ hói đầu. Ta chỉ nói vậy thôi mà sao ngươi lại nghĩ đến lão?"

Rất bất đắc đĩ!

Được rồi, không đề cập tới nữa cũng được.

Hắn vừa cười vừa nói: "Cũng may Tinh Nguyệt sống lại, lão nhị có thể buông xuống gánh nặng!"

Tô Vũ khẽ cau mày: "Ngài không quan tâm tới hậu duệ, đạo lữ của mình, suốt ngày quan tâm huynh đệ... Ngài thật sự không đủ trách nhiệm"

Võ Vương bình tĩnh nói: "Có lẽ ngươi đúng nhưng ngươi không hiểu. Ta lên chiến trường xuất sinh nhập tử, đại ca và nhị ca đã cứu ta rất nhiều lần, nếu không ta đã chết từ lâu! Ta đã sớm nói với các vị đạo lữ, một ngày kia, đại ca nhị ca xảy ra chuyện, ta sẽ cứu họ trước, sau đó có cơ hội mới có thể cứu người trong nhà... Bọn họ theo ta, ta đều nói rõ, ta cũng phải làm được"

"Con của ngài chết trận tại triều tịch đầu tiên"

"Chết trên sa trường cũng không lỗ!"

Tâm tình Tô Vũ hơi phức tạp, gia hỏa này không biết nên như thế nào được nữa, hồi lâu sau hắn mới rầu rĩ: "Nếu ta là hậu duệ của ngài, ta sẽ hận ngài cả đời"

"Yên tâm, nhi tử ta chết cũng sẽ không trách ta"

Võ Vương bu môi: "Ngươi cho rằng ai cũng giống mình à? Nhi tử ta không học gì khác từ ta mà chỉ có một điểm, nghĩa khí làm đâu! Nó biết cha nó đi cứu người, nó sẽ không có nữa lời oán giận. Ta nói với nó, người học võ có ân tất báo! Dù cho cửa nát nhà tan!"

Tô Vũ không có cách nào nói thêm gì, có lẽ Võ Vương nói rất đúng, đạo lữ và hậu duệ của hắn đều đang ủng hộ hắn.

Nếu không, sao Trấn Võ Vương lại mang theo những tỷ muội kia cùng lao tới chiến trường.

Nhưng Tô Vũ vẫn không cách nào tiếp nhận được.

Đổi thành mình là con của vị này... Khẳng định là mình sẽ tức điên mất.

Võ Vương không thèm để ý, ai cũng đều có lựa chọn riêng của bản thân.

Nhi tử của ta thế nào ta biết.

Dù chết trận tại sa trường thì cũng sẽ không cảm thấy phụ thân làm sai.

Bình Luận (0)
Comment