"Không nói những thứ này nữa"
Võ Vương cũng chẳng muốn nhiều lời, hắn và Tô Vũ gần như không có tiếng nói chung.
Rất nhanh, Võ Vương lên tiếng: "Ngươi nói cũng đúng, ta xuất thủ có lẽ sẽ bại lộ chuyện bên chỗ lão nhị suy yếu! Dung thiên địa của ngươi cũng được nhưng ta có một yêu cầu"
"Ngài cứ nói"
Võ Vương trầm mặc một hỏi mới nói: "Nếu có biện pháp thì hãy giúp ta phục sinh nhi tử. Tử Linh Chi Chủ nói tụ tập bản nguyên, có lẽ có thể phục sinh được nó!"
Tô Vũ nhíu mày: "Khó mà nói, ta sẽ tận lực! Có vẻ nhi tử của ngài khó mà thu thập được bản nguyên, đến chủ nhân quy tắ, Tử Linh giới sẽ không cách nào góp nhặt, nếu không thì đã sớm sống lại"
"Hi vọng đi!"
Võ Vương cũng không nói thêm gì, giờ phút này, đại đạo ba động, hắn khẽ cười: "Tới đi, đại chất tử, gọi ngươi là chất tử xem như đã nâng bối phận cho ngươi, nhìn cái gì vậy, nhìn đại gia của ngươi hả?"
Tô Vũ ngây ngẩn cả người, ngài điên rồi sao?
Võ Vương xem thường, ta không điên!
Nhưng nhìn dáng vẻ của tên cháu trai này thật giống như đang muốn trả thù ta, đã như vậy... lão tử thừa dịp thực lực vẫn còn, mắng thêm vài tiếng cho đỡ nghiện, dù sao đều là kết quả giống nhau.
"Đại chất tử, nhanh lên, lề mề cái rắm, đám người có đầu óc như các ngươi làm việc cũng lề mề vậy à?"
Tô Vũ há hốc miệng, ngươi thật sự điên rồi!
"Cháu trai, còn nhìn hả?"
Tô Vũ cắn răng không lên tiếng, yên lặng dẫn dắt Võ đạo trong thiên địa, Võ Vương nhe răng trợn mắt: "Tiểu tử, thúc thúc của ngươi có đủ uy phong không?"
Nói rồi vị này thu hình lại trong tay, sau đó cảm khái: "Thật sự sảng khoái! Ta nhớ kỹ rồi! Về sau sẽ truyền ra ngoài..."
Tô Vũ khẽ giật mình.
Đậu má!
Ta bị thu trộm ư?
Võ Vương cười tươi: "Nhìn cái gì, ta học theo các ngươi đấy. Lão đại, lão nhị đều thích làm loại chuyện này, nói chứ thật là thoải mái, về sau có cơ hội ta sẽ cho ngươi xem, ha ha ha, ta thu thập bát quái nhiều lắm. Tỉ như dáng về say khướt của lão nhị hay có lần lão đại cưỡi trên đầu đánh lão nhị... Hắc hắc hắc..."
Tô Vũ lập tức kích động: "Phục chế cho ta một phần, ta sẽ không trả thù ngài nữa!"
"Ha ha ha!" Võ Vương cười sung sướng, có hứng thú đúng không, ta biết ngay mà.
Lão tử là kẻ thông minh cỡ nào chứ?
Nhưng ta không cho đấy!
"Thế thì không được, về sau hãy nói!"
Lòng Tô Vũ ngứa ngáy, tin bát quái hay thế này này mà không chịu chia sẻ sao?
Đúng là không phải người tốt!
Ngài không chia sẻ thì nói ra làm gì?
Bấy giờ, Võ Vương bắt đầu dung nhập thiên địa, Tô Vũ lại chẳng có hứng thú, lòng hắn đang cực kỳ ngứa ngáy, thực lực tăng lên đều không thèm để ý tới, chỉ lo hỏi: "Còn có chuyện gì khác không?"
"Có chứ, đều có, ha ha"
Võ Vương cười lớn: "Chiến Vương, Tuyết Vương, Minh Vương, Ngục Vương... đều có!"
Hắn cười đầy đắc ý: "Mặc dù bị bọn họ đánh rất nhiều lần nhưng ta vẫn không tiêu hủy.
Ta đã giấu Kĩ rồi rồi, ai cũng tìm không thấy!"
Vẻ mặt Tô Vũ đầy tiếc nuối, thật nhiều tin bát quái!
"Tin bạo nhất là cái gì, có thể nói một chút không?"
"Tin bạo nhất.."
Võ Vương ngẫm nghĩ mấy giây rồi đáp: "Lão nhị ngụy trang thành nữ nhân, đi thông đồng với một vị bá chủ năm xưa, tin đủ bạo chưa?"
Ánh mắt Tô Vũ sáng như tuyết.
Đũ rồi!
Từng có chuyện này ư?
Sao ngài thu lại được?
Võ Vương cười đắc ý, không nói cho ngươi biết!
Lòng Tô Vũ càng lúc càng ngứa ngáy khó nhịn, Võ Vương dương dương đắc ý, biết khẩu vị của đám gia hỏa các ngươi mà, hắc hắc... ta lộ ra tiếng gió nhưng không cho nắm rõ, như vậy thì mỗi lần ngươi muốn báo thù, ta có thể lộ ra một tin sốt dẻo.
Chờ đưa tin xong thì chúng ta cũng đánh xong.
Ta quá thông minh!
Tô Vũ thật sự bất đắc dĩ hết chỗ nói, nhất thời hắn cảm thấy thực lực tăng lên mà chẳng vui tí nào, lúc nào thực lực cũng có thể tăng lên, chuyện này có là gì đâu?
Hai người trò chuyện bát quái, vui vẻ hòa thuận.
Trò chuyện chốc lát lại lâm vào trầm mặc.
Võ Vương tràn lan ra lực lượng đại đạo, lạnh lùng nghiêm túc nhìn lên trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Tô Vũ nhìn hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Võ Vương không nói chuyện, kỳ thật trông rất bá đạo, rất uy phong.
Tô Vũ thấy hắn không lên tiếng bèn chủ động mở miệng: "Có để ý tâm sự chuyện ban đầu của các vị không?"
"Cái gì?"
"Chuyện năm xưa khi còn chưa quật khởi"
"Năm đó à.. " Võ Vương lâm vào trong hỏi ức, lộ ra ý cười khe khẽ.
"Rất nhiều năm đã qua, ký ức đều đã sắp bị lãng quên"
"Thời đại đó rất hỗn loạn.. "
Tô Vũ gật đâu, thời đại hỗn loạn trong lời Võ Vương hẳn là những năm cuối Thái Cổ.
"Khi ấy thiên hạ đại loạn, chư thiên hỗn tạp"
Võ Vương kể: "Nhân tộc sống không tốt lắm, rất khổ! Đám người Võ Hoàng là bá chủ Nhân tộc lúc bấy giờ, tại vạn giới cũng lăn lộn rất khá, cũng chinh chiến tứ phương, tàn sát vạn tộc. Nhưng mà Nhân tộc vẫn không hề dễ chịu, những người này không muốn phát triển, nội chiến, ngoại loạn, chinh phạt lẫn nhau, dân chúng lầm than"
"Ta xuất sinh từ thế gia võ đạo, cha ta, tằng tổ đều là tướng lĩnh thời đại này, sưu cao thuế nặng, giết chóc vô tội, bức người ta coi con là thức ăn... thiên hạ đại loạn"
Võ Vương nhắc tới phụ thân hay gia gia của mình thì đều là vẻ mặt đạm mạc.
"Khi ta 16 tuổi đã trở mặt với họ, một mình một đao đem hành lý rời nhà, đi xa tha hương!"
"Sau khi rời khỏi phủ tướng quân, ta mới biết được thiên hạ này loạn lạc tới mức nào"
"Ta hành hiệp trượng nghĩa, giết chóc cường đạo, sau lại trêu chọc cường giả đại khấu năm đó hoành hành một phương"
Võ Vương khẽ cười: "Cũng từ lần ấy ta mới quen biết hai người kia. Lão đại đến từ danh môn, không biết khó khăn trong dân gian, ra ngoài học tập thì nhìn thấy dân chúng lâm than, lòng y cũng hận thấu xương. Còn lão nhị đến từ thư viện Thiên Cơ, cũng là số ít thư viện trong loạn thế còn có thể dạy học truyền đạo. Trong loạn thế, chúng ta đã gặp nhau"
"Lần đầu gặp bọn họ, họ thấy thực lực của ta vẫn được, có thể đánh có thể chiến, tính cách lại đễ xúc động, bèn tới lừa phỉnh ta gia nhập đoàn đội của họ, chế tạo cõi yên vui trong nhân gian"
Võ Vương cười ha ha không ngừng, lâm vào trong hồi ức: "Ngươi không biết lần đầu tiên gặp mặt bọn họ ngây ngô thế nào đâu, vì lừa phỉnh ta nhập ngũ, lôi kéo ta kết nghĩa huynh đệ, sợ ta chạy bèn uống máu ăn thẻ, dâng hương kết bái"
Tô Vũ bật cười, trong đầu hiện ra cảnh tượng mấy thanh niên nhìn thấy Võ Vương có thể đánh nhau bèn mừng rỡ như điên, tiến lên lôi kéo đối phương, không chờ đối phương phản kháng đã ép hắn nhất định phải dập đâu kết bái.
Kết bái xong liền là huynh đệ.
Huynh đệ tốt thì tất nhiên phải không tiếc mạng sống vì nhau.
Thế là Võ Vương lên phải thuyền giặc, không xuống được nữa.
Võ Vương tiếp tục kể: "Khi đó rất loạn! Đại loạn! Khắp Nhân cảnh đều là giặc cướp, khắp nơi đều là cường đạo, giết người, cướp tiền, cướp sắc, thây ngang khắp đồng, bách tính trôi dạt"