"Ngươi cũng biết à?"
Giọng Võ Vương đắng chát: "Tam tỷ còn giả mạo Văn Ngọc đi giết người khắp nơi, khiến Văn Ngọc mang danh đại ma đâu. Ngay cả lão nhị cũng không dám nhận Thời Gian Sư là muội muội của mình. Nàng giết cường giả khắp nơi bởi vì lúc ấy lão nhị và lão đại đều nói Văn Ngọc tự đi theo con đường của mình, hợp vạn đạo, mở thiên địa.
Chính vì bọn họ không giấu giếm Ngục thế cho nên nàng động tâm tư, đi khắp nơi giết người!"
"Giết vạn tộc thì mọi người đều lười quản, nhưng về sau nàng giết đỏ cả mắt, ngay cả minh tộc đều giết"
"Ngươi biết chuyện Nhị Nguyệt nhưng ngươi đại khái không biết nàng không chỉ giết Nhị Nguyệt mà còn cả Thiên Nhân tộc, Ngũ Hành tộc"
"Ngũ Hành lão tổ là do nàng giết?" Tô Vũ thực sự bất ngờ.
Võ Vương chân chờ: "Không nhất định, nhưng lão đại và lão nhị đều không truy cứu, cũng không nói rõ, còn bảo có thể là do Viêm Hỏa làm, ta liền biết ngay hai người họ biết rõ là do Tam tỷ giết"
"Giết đỏ cả mắt rồi!"
Hắn thở dài một tiếng: "Cho nên khi đó lão nhị phạt nàng đến trông coi Địa Môn, thật ra là do y và lão đại đều không hạ thủ được. Không ai nhẫn tâm nhưng cũng không thể để cho nàng giết tiếp. Cho nên lão nhị phạt nàng đến trông coi Địa Môn, một mặt là vì áp chế nàng, một mặt cũng là vì cho mình một cái cớ. Nếu nàng dám mở Địa Môn, họ nhất định sẽ giết nàng!"
"Nhưng Tam tỷ cũng là người thông minh, biết khi đó lão nhị đã sắp nhịn không được, cho nên đoạn thời gian ấy nàng vẫn luôn rất an phận!"
Tô Vũ nghe đến đây thì cũng không biết phải nói gì, hỏi lâu mới thở dài: "Đáng tiếc, giết vạn tộc cũng không có gì, nhưng giết minh tộc... Nàng thật sự điên rồi!"
"Ai nói không phải đâu"
Võ Vương buồn rầu: "Ta nhớ có một lần nàng còn muốn giết tọa ky của ta. Ta âm thâm ngăn cần, việc này đều không nói cho lão nhị bọn hắn, bằng không có lẽ sẽ còn nhiều phiền toái hơn"
Tô Vũ thở dài: "Thì ra là thế, xem ra Nhân Hoàng và Văn Vương cũng không phải Thánh Nhân!"
"Ai có thể là Thánh Nhân cơ chứ?"
Võ Vương than thở: "Cùng nhau chinh chiến vài vạn năm... Ngươi phải biết khi đó chúng ta đều đã mấy vạn tuổi, mười mấy tuổi chúng ta đã kết bái, tình cảm không đơn thuần chỉ là huynh đệ tỷ muội kết nghĩa nữa mà còn hơn hẳn thế. Đến sau này, tình cảm của Tam tỷ và chúng ta liền triệt để phai nhạt"
"Cho nên nàng muốn đi theo con đường của Thời Gian Sư?"
"Phải!"
Võ Vương gật đầu: "Kỳ thật... Văn Ngọc xảy ra chuyện không chừng cũng có bút tích của nàng, lão nhị không nói gì, lão đại không lên tiếng nhưng cũng coi như đoạn mất tia tưởng niệm cuối cùng"
Tô Vũ lắc đầu: "Nhân Hoàng cũng không đủ hung ác, cuối cùng chỉ đánh nàng đánh vào Địa Môn, không định giết nàng"
"Tỷ muội nhà mình, ngươi nói hạ sát thủ liền có thể hạ sát thủ sao?"
Hắn rầu rĩ nhìn về phía Tô Vũ: "Nói câu khó nghe hơn một chút, kẻ đã chết dù sao cũng là ngoại tộc, lão đại mặc dù thiện nhân nhưng một bên là ngoại tộc, một bên là muội muội kết bái mấy vạn năm, ngươi nói xem có thể nói giết liền giết à? Thật sự giết được thì không phải là lão đại nữa rồi!"
"Đổi thành ngươi, muội muội của ngươi làm ra việc này... Ngươi có thể nhẫn tâm giết nàng không?"
Tô Vũ trầm mặc một hỏi, nửa ngày sau mới nói: "Ta không có muội muội"
"Thế không nói muội muội ngươi, huynh đệ ngươi làm việc này, ngươi có thể giết không nháy mắt à?"
Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn, nửa ngày sau mới nói: "Ngài cứ kéo chuyện lên trên người ta làm gì?"
Võ Vương cười ha hả không ngừng, thoải mái!
Hàn huyên một hồi, cuối cùng Võ Vương nói: "Đánh vô số năm, địch nhân càng đánh càng nhiều, đánh không hết địch nhân, không giết xong kẻ thù, ngược lại thì huynh đệ tỷ muội càng ngày càng ít! Một thân thực lực của ta nói mất liền mất, ta cũng có chút không cam tâm"
Tô Vũ cạn lời: "Không hề mất hết sạch, ngài dung nhập thì khi ta đến 31 đạo, tối thiểu ngài cũng có 25 đạo"
"Quá yếu!"
Thế nhưng lại chẳng có cách nào khác, Võ Vương cắn răng: "Ta muốn đánh chết Pháp, ngươi nhất định muốn đi đánh Lạc Hồn Cốc, ta nghĩ như thế nào cũng không thấy quá thoải mái, có cách nào để cho ta thoải mái hơn không?"
Tô Vũ sở sờ cằm.
Pháp...
Suy nghĩ chốc lát, hắn nói: "Ngài mà không bại lộ thì ta sẽ có cơ hội để ngài thoải mái trong hội nghị cấm địa, ngài bại lộ thì cơ hội sẽ không lớn"
"Thật?"
"Đương nhiên!"
Võ Vương đè xuống phiền não trong lòng: "Vậy ta còn có cơ hội khôi phục toàn bộ thực lực không?"
Tô Vũ gật đầu: "Có, sau khi thiên địa của ta hoàn thiện, nhưng không biết sẽ phải mất bao lâu. Còn một cách khác đó là tìm võ tu cường đại trong cổng cho ngài dung hợp, như vậy cũng có cơ hội"
"Võ tu cường đại?"
Võ Vương thầm suy tư, lẩm bẩm: "Nói ra thì cũng có đó. Võ vực lão quỷ rất lợi hại!"
Tô Vũ mỉm cười: "Vậy thì có hi vọng đánh vỡ gông cùm xiểng xích, bằng không chỉ có thể chờ đợi thiên địa của ta hoàn thiện!"
Thế thì phải mất bao lâu?
Võ Vương không ôm hi vọng nhiều lắm.
Được rồi, hắn lười nói thêm nữa, dù sao sớm muộn øì cũng phải dứt khoát, bấy giờ, hắn cấp tốc bắt đầu dung hợp Võ đạo trong thiên địa của Tô Vũ. Khí tức của Tô Vũ cũng đang không ngừng cường đại.
Võ Vương rất mạnh, một vị cường giả chân chính tiếp cận siêu hạng.
Giờ phút này, thiên địa của Tô Vũ hơi chấn động, nhục thân không ngừng mạnh lên.
Lực lượng Võ Vương tràn lan ra cũng không hề lãng phí, toàn bộ đều cho Tô Vũ.
Mà khí tức của Võ Vương đang dần tụt giảm.
30 đạo, 29 đạo...
Khác với người ta sau khi đoạn đạo thực lực sẽ tiêu biến rồi mới tăng lên, Võ Vương là không ngừng tụt giảm, bị áp chế và không ngừng áp chế.
Khí tức của Tô Vũ trong nháy mắt đạt đến 30 đạo và còn đang có xu thế tăng lên nhanh chóng.
Ngay tại khi thực lực Tô Vũ tăng lên, Văn Vương đã về tới phụ cận Vĩnh Sinh Sơn.
Y yên lặng nhìn về phương xa, Thái Sơn đại khái vẫn không quá cam tâm, nhưng ở đây đối với y hay đối với hắn đều không có quá nhiều ích lợi. Thái Sơn đột phá chỉ sợ sẽ nhân cơ hội giết vào Vĩnh Sinh Sơn, đấu đến mức ngươi sống ta chết cùng với Pháp.
Bởi vì y hiểu rõ Thái Sơn.
Y cũng biết cấm địa sẽ nhanh chóng hội tụ, cơ hội của y sẽ chẳng còn nữa.
Cho nên Thái Sơn vội vã đột phá cũng là vì muốn giết vào cứu Văn Ngọc.
Bất quá đã bao nhiêu năm rồi, vì cứu mình mà đạo lữ của hắn chết một nửa, hậu duệ cũng chết sạch, đến bây giờ còn muốn lôi hắn xuống nước sao?
"Cũng tốt!"
Đi theo Tô Vũ tuy thực lực tụt giảm nhưng Tô Vũ không có ràng buộc, không giống y bởi vì Văn Ngọc mà bị hạn chế, đi theo bên kia nếu như đánh không lại thì còn có thể bỏ chạy.
Mà y lại không thể đi, y phải không ngừng quấy rối Vĩnh Sinh Sơn, không cho Pháp có đủ thời gian mới được.
Nếu không muội muội sẽ bị luyện hóa nhanh thôi.
Nhiều năm qua đối phương không thể giết Văn Ngọc đều là do bị Văn Vương kiểm chế.
"Tô Vũ muốn đánh Lạc Hồn Cốc... "
Từng suy nghĩ hiển hiện trong đầu Văn Vương, nếu vậy thì y không thể công kích Vĩnh Sinh Sơn tại thời điểm mà Tô Vũ đang tấn công, không thì mọi chuyện sẽ quá rõ ràng.
Phải tiến đánh dai dẳng, dây dưa với Pháp.
Thậm chí tạo cho những người khác một loại cảm giác, ta đã là kẻ chó cùng rứt giậu, nhưng lại không thể gây ra ảnh hưởng quá lớn đến Pháp.
Từng suy nghĩ hiển hiện, sắc mặt Văn Vương phút chốc trở nên nghiêm nghị.
Ngươi và ta đã dây dưa quá lâu.
Dù thật sự xảy ra chuyện, những người khác muốn đánh thì cũng phải tới chỗ ta trước.
Sau một khắc, y biến mất tại chỗ.