Cùng lúc đó trong Vĩnh Sinh Sơn.
Pháp đột nhiên mở mắt.
Ngay một khắc này, một cự chưởng kinh thiên ập xuống!
Pháp hừ lạnh một tiếng, lập tức vỗ ra một chưởng, ngươi lại tới, đáng tiếc, ngươi không có nhiều cơ hội.
Oanh!
Thiên địa chấn động, người trong Vĩnh Sinh Sơn đều đã quen với việc này.
Người này cũng chỉ Pháp mới có thể chống cự, những kẻ khác đều sẽ là số mệnh bị giết.
Bất quá, tình huống như thế này chẳng mấy chốc sẽ trôi qua thôi.
"Pháp, giao Văn Ngọc ra!"
Giọng nói lạnh lùng của Pháp truyền đến: "Ngươi giết bản tọa trước rồi nói!"
"Thứ không biết điều!"
Lúc này, Văn Vương hừ lạnh một tiếng, một đôi giày trắng hiện lên trước mắt tất cả mọi người: "Chấn địa!"
Âm!
Tiếng nổ dữ dội vang vọng cả núi, toàn bộ Vĩnh Sinh Sơn đều run rẩy, Pháp khẽ nhíu mày, trong nháy mắt ông ta hiện ra, đánh về phía Văn Vương.
Lần này, Văn Vương vẫn cấp tốc trốn chạy, vừa chạy vừa quát: "Thái Sơn, xuất thủ!"
Pháp vừa rời đi, một bóng người xuất hiện ở phụ cận Vĩnh Sinh Sơn, nhanh chóng tung ra một quyền đánh cho Vĩnh Sinh Sơn không ngừng chấn động, nhưng rất nhanh Pháp đã nhanh chóng trở về, bóng người kia cũng vội vàng trốn chạy.
Pháp hừ khẽ, không tiếp tục truy kích.
Vẫn y hệt như cũ.
Những năm qua trò xiếc giương đông kích tây này đã được đối phương chơi quá nhiều lần, ông ta chẳng muốn để ý đến nữa.
Văn Vương chạy xa lại một lần nữa trở về, không nói gì mà chỉ yên lặng quan sát.
Ngươi cứ thế này là tốt nhất!
Kể từ hôm nay, mỗi một ngày, ta đều sẽ ra tay, mặc dù tần suất cao sẽ có phần nguy hiểm nhưng làm vậy có thể che giấu chuyện Thái Sơn biến mất ở mức tối đa.
Trong chớp mắt.
Chỉ còn một tháng nữa là tới hội nghị.
Càng ngày càng nhiều tán tu chạy tới Cấm Đoạn Hạp Cốc, đương nhiên không phải ai cũng sẽ tụ tập tại Quang Minh thành. Ngoại trừ bên ngoài Quang Minh thành thì khu vực này còn có mấy nhà tán tu ngoại lai thế lực lớn, đều tự mang bảo vật tự thành lãnh địa giữa hư không, cũng hấp dẫn không ít tán tu đến.
Toàn bộ Cấm Đoạn Hạp Cốc ngày càng náo nhiệt.
Mà lúc này trong một lãnh địa tán tu lớn bỗng nhiên có kẻ chớp mắt, tựa hồ nhìn thấy cái gì đó, cấp tốc truyền âm: "Các ngươi nhìn kìa, có phải Tu La Sử Lạc Hồn Cốc không?"
"Là hắn!"
"Hắn... phía sau hắn là ai?"
TẢ:
Hiện tại không ít người lộ về nghi ngờ, mà vị Tu La Sử cường đại kia đang lơ lửng giữa hư không giống như muốn trở về Lạc Hồn Cốc.
Nhưng sau lưng lại kéo theo không ít người.
Lúc này, có tán tu từ bên ngoài cấp tốc bay tới, vội vàng truyền âm: "Tin tức lớn đây!
Lục Phương Sơn Hắc Mộ gan to bằng trời, trước mặt mọi người dám nhục nhã Lạc Hồn Cốc Chủ, tên điên này tự chịu diệt vong! Bị Tu La Sử bắt quả tang, trực tiếp đánh trọng thương rồi bắt giữ.. "
"Sao lại thế? Không phải hắn và cấm địa có quan hệ rất tốt sao? Là người của Thiên Khung Sơn mà"
"Nói nhảm, hắn cũng chỉ là khách khanh, lần này lại nhục nhã Cấm Địa Chi Chủ, quá ngông cuồng! Mấy lần Thiên Khung Sơn Kiếm Không đã nói giúp hắn, các ngươi cũng biết Tu La Sử đâu dễ chọc vào. Nếu mắng mà không có việc gì thì ai ai cũng mắng, không trừng phạt Hắc Mộ thì uy nghiêm cấm địa ở đâu?"
Tán tu mới tới cười nói: "Chỉ một câu thôi, hắn là do Kiếm Không đứng sau ủng hộ! Ta thấy Tu La Sử chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình, thế nhưng không có cách, ai bảo Hắc Mộ ngu xuẩn, cứ nhất định phải nhục nhã một vị Cấm Địa Chi Chủ làm gì. Lần này bị Tu La Sử bắt giữ trực tiếp rồi phá hủy Lục Phương Sơn. Ta đoán hắn chết chắc rồi!"
"Khẳng định!"
Lúc này mọi người mới biết chân tướng, ai nấy đều hít khí, quả là kẻ to gan lớn mật.
Đương nhiên, tên Tu La Sử này cũng đủ gian trá, bắt lấy cái thóp này rồi giải quyết thế cục giằng co, cuối cùng vẫn là hai đại cấm địa thắng một bậc, nắm giữ hoàn toàn Lục Phương Sơn.
Giờ phút này, chỗ căn cứ này có một nhóm cường giả nhìn về phía bên kia, khẽ thổn thức: "Thật mạnh.... Trọn vẹn 6 vị trên 16 đạo, cái này... Aiz, cuối cùng cũng vô ích!"
Lòng họ chất chứa thổn thức khôn nguôi.
Tán tu mạnh hơn thì lại như thế nào?
Ngươi nhìn Lục Phương Sơn vô cùng cường đại này mà xem, sau lưng còn có cấm địa làm chỗ dựa, không phải cuối cùng cũng bị gài bẫy như thường sao?
Tên Hắc Mộ này e là không vô duyên vô cớ đi mắng chửi Cấm Địa Chi Chủ, chỉ sợ hắn cũng bị bức ép đến mức nóng nảy, lần này thì hay rồi, ngay cả Thiên Khung Sơn đều chẳng có cách nào nói giúp, nếu không uy nghiêm của cấm địa sẽ không còn sót lại chút gì.
Mà lúc này, thanh âm lạnh lùng của Tu La Sử truyền vang tứ phương: "Lục Phương Sơn phạm thượng, không biết lễ phép, tội không thể tha! Tán tu các phương lấy đó mà làm gương! Hôm nay Lạc Hồn Cốc sẽ tự mình xử tử những người này, tán tu các phương đều có thể đến quan sát. Giết một vài kẻ cuồng đồ coi trời bằng vung, cũng làm cho chư vị hiểu rằng cấm địa là chốn không thể mạo phạm!"
Một số người sợ hãi, một số người lại muốn vuốt mông ngựa, có người thì thận trọng nói: "Tu La đại nhân, chúng ta có thể tới xem sao?"
"Bất luận kẻ nào cũng có thể"
Tu La Sử cười lạnh: "Hôm nay, lục đại Tác Hồn Sử Lạc Hồn Cốc sẽ tự mình xử tử mấy người kia! Ai cũng có thể đến xem hành hình!"
Đảm người hưng phấn, có người trực tiếp theo đuôi đi luôn.
Cùng lúc đó ở Lạc Hồn Cốc.
Một tòa thung lũng cự đại, sơn phong bốn phía nhẹ nhàng, thung lũng lại khổng lỏ vô biên, tĩnh mịch khôn cùng.
Trong một tòa đại điện có người khẽ bật cười: "Đại khái Hắc Mộ bị gia hỏa này hố rồi, cũng tốt, xem ra gã là người có thủ đoạn, Thiên Khung Sơn coi như bị vả mặt rồi, ấy thế mà còn khiến cho Thiên Khung Sơn không thể nói gì"
Nơi đây đang tụ tập một số người.
Không ít người nhìn lên phía trên, bóng người kia tựa như hư ảo, đó là cốc chủ của bọn họ.
Về phần người mới nói chuyện hiển nhiên là một trong lục sứ.
Lúc này, cường giả mới lên tiếng trước đó cười ha hả: "Cốc chủ, gia hỏa này còn muốn triệu tập tán tu tứ phương đến xem hành hình, nhất định phải xử tử người ở bên ngoài cốc, cho những người khác thấy rõ sự uy hiếp, lại còn muốn chúng ta cũng tới xem, cốc chủ, chúng ta có đi không?"
Có người xem thường nói: "Xử quyết mấy tên 16 đạo mà thôi, làm như thiên đại công lao không bằng, nếu đều đi xem hành hình, chẳng lẽ cốc chủ cũng phải đi à? Gia hỏa Tu La này chỉ gây dựng chút ít công lao, thế mà còn tự cho là mình đã diệt trừ cấm địa"
Lục đại Tác Hồn Sử tất nhiên cũng có phân chia.
Nghe thấy người này nói, có vị Tu La Sử khác lạnh lùng chen lời: "Gần đây Lục Phương Sơn phát triển cấp tốc, còn có chỗ dựa là Thiên Khung Sơn, ngay cả Tử Linh Địa Ngục đều không có biện pháp gì để đối phó, Tu La có thể hốt gọn một lần, chẳng lẽ không phải đại công à? Có khả năng này thì sao trước đó ngươi không xin đi đối phó với Lục Phương Sơn?"
Người kia hừ một tiếng: "Vậy cũng đâu cần tất cả đều đi xem hành hình, cần thiết phải thế à? Còn muốn cốc chủ đi? Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ như vậy mà cốc chủ cũng phải để tâm?"
Tu La truyền tin nói rằng mình không trở về cốc mà sẽ xử tử đám người kia ngay bên ngoài cốc, ngay trước mặt đông đảo tán tu.
Cũng để người ta biết Lạc Hồn Cốc không thể trêu chọc vào.
Đây xem như một đề nghị hay, mấu chốt là gia hỏa này thích hám công to, còn muốn cốc chủ tự mình mang theo ngũ đại Tác Hồn Sử khác đến. Tới để ngợi khen hắn hay sao?