Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3711 - Chương 3711: Giương Danh Cấm Địa.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3711: Giương Danh Cấm Địa.
 

Giờ phút này, phía dưới đám người cãi nhau ầm ï.

Thân ảnh của Lạc Hồn Cốc Chủ hư ảo, giọng nói cũng mờ mịt: "Được rồi, những người khác đi thôi, bản tọa thì không đi được"

"Chủ thượng... "

Vẫn có người thận trọng nói: "Chủ thượng không đi, lỡ như mấy người Kiếm Tôn tới.. "

"Không sao!"

Lạc Hồn Cốc Chủ thản nhiên: "Giết mấy tên tán tu mà thôi, Kiếm Tôn không ngốc, chỉ vì mấy tán tu mà lại muốn đối địch với Lạc Hồn Cốc sao?"

Cái này cũng đúng!

Mấy người không nói thêm gì nhưng có người vẫn còn bất mãn: "Ta cũng không đi.. "

Vừa nói xong, cường giả trước đó giúp Tu La nói chuyện yếu ớt lên tiếng: "Ngươi không đi, ta cũng không đi, tất cả mọi người không đi, để tán tu chê cười? Xử quyết địch nhân, uy hiếp cấm địa, đều là chuyện của Tu La?"

Lạc Hồn Cốc Chủ thản nhiên nói: "Được rồi, các ngươi đều đi thôi, cũng không quá xa!"

Đám người lúc này mới nhao nhao lĩnh mệnh.

Cả đám bắt đầu ra khỏi đại điện, có người hừ lạnh: "Chuyện nhỏ như cái rắm mà làm cứ như diệt một đại cấm địa không bằng, còn muốn chúng ta khánh công cho nữa, quả là kê thích việc lớn hám công to!"

"Được rồi, ngậm miệng đi!"

Thiên Hồn Sử khẽ nhíu mày, nhìn mấy người cãi lộn thì vừa đi vừa nói: "Đừng để ngoại nhân chê cười! Tu La có thể đánh hạ Lục Phương Sơn, mặc dù thủ đoạn ám muội nhưng kết quả vẫn rất tốt, cũng dương uy Lạc Hồn Cốc Chủng ta!"

Tối thiểu có thể kìm hãm sự phách lối của Thiên Khung Sơn.

Lục Phương Sơn và Hổ Phách động đấu hai tháng, kết quả bọn họ liên thủ với Tử Linh Địa Ngục mà vẫn không chiếm được tiện nghỉ gì, lần này Tu La Sử đi chưa đến mười ngày đã đánh hạ Lục Phương Sơn, hiển nhiên là hắn ta vẫn rất sắc bén.

Trong đám người, Nhân Hồn Tác đột nhiên khẽ cười: "Nghe nói bắt được 6 vị 16 đạo trở lên, nếu giết sạch thì có lãng phí quá không? Hay là lưu lại.. "

Thiên Hồn Sử lắc đầu: "Để xem tình hình đi. Tu La muốn giết cho xong việc, bọn gia hỏa này càn rỡ ngay cả cấm địa cũng dám khiêu khích, nếu loại người này mà cũng dám thu nạp thì về sau sẽ ngày càng nhiều!"

"Uy danh của cấm địa vẫn cần phải duy trì"

Những người khác đều hơi tiếc nuối, 6 vị là con số không hề ít, đáng tiếc lần này Tu La Sử và Thiên Hồn Sử đều có ý định giết sạch để uy hiếp tứ phương.

Vậy thì cũng chỉ có thể giết.

"Một lần giết 6 vị trên 16 đạo là chuyện rất hiếm thấy... Cũng tốt, lần này xem như Lạc Hồn Cốc triệt để giương danh rồi"

"Cũng làm cho những tán tu kia biết hậu quả cho việc đắc tội với cấm địa"

Tất cả mọi người đều khẽ cười, chuyện trò vui vẻ đi ra khỏi cốc.

Õ phía sau đại điện.

Huyễn ảnh của cốc chủ không ngừng lấp lóe, gã mơ hỏ cảm thấy có chuyện sắp phát sinh nhưng lại không thể xác định được.

Vừa nghĩ tới đó, bỗng nhiên gã mỉm cười, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Mà chờ khi gã xuất hiện lần nữa, hư không bỗng nhiên có một người dừng bước rồi nói:

"Thiên Khung Sơn Kiếm Tôn bái kiến cốc chủ!"

Lạc Hồn Cốc Chủ cười cười, hiểu rồi!

Hóa ra Kiếm Tôn đến rồi.

"Thì ra là Kiếm Tôn đạo hữu. Đã tới thì không bằng ngồi xuống uống chén trà rồi hãng đi"

Kiếm Tôn nhíu mày: "Không được. Cốc chủ bận rộn sự vụ, ta không làm phiền nữa!"

Dứt lời, Kiếm Tôn phá không rời đi.

Lạc Hồn Cốc Chủ bật cười, im lặng nhìn người kia rời đi, ánh mắt dõi theo chằm chằm.

Xem ra, Thiên Khung Sơn rất coi trọng Lục Phương Sơn, nếu ta không xuất hiện, Kiếm Tôn ắt sẽ tới cứu người.

Trong cốc ngoại trừ ta ra thì những người khác thật sự không phải đối thủ của vị này.

"Ta đã nói có vẻ không quá thích hợp mà.. "

Lạc Hồn Cốc Chủ mỉm cười, hiện tại đại khái không có vấn đẻ gì nữa, bất quá gã vẫn phải tự mình để ý hơn chút, miễn cho Kiếm Tôn bỗng nhiên xuất thủ thì sẽ khiến Lạc Hồn Cốc mất mặt.

Kiếm Tôn rời đi, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Trước mắt, ta chỉ có thể làm những thứ này.

Những người kia rốt cuộc có được hay không đây?

Ông ta nhất định phải đánh cược một lần. Chẳng biết có hi vọng hay không...

Đánh cấm địa... Bao nhiêu năm rồi không có chuyện gì xảy ra.

Ông ta nhìn về một hướng, giống như thấy được Tu La Sử, lại cảm ứng phía sau hắn rồi cấp tốc rời khỏi, cứ để Lạc Hồn Cốc Chủ tiếp tục nhìn chằm chằm vào ta đi!

Mà lúc này.

Tu La Sử đang diễu võ giương oai nhưng đầu thì đầy mỏ hôi, truyền âm nói: "Kiếp Chủ... Ta... Ta hơi sợ.* Sau lưng hắn ta có tới sáu vị cường giải Tô Vũ, bốn vị Đế Tôn và Võ Vương.

Đúng vậy, 6 vị cường giả đỉnh cấp.

Về phần những người khác thì đều đi theo xa xa, cũng không tới gần.

Sáu người này là vì đối phó với mấy vị Tác Hồn Sử.

Gióng trống khua chiêng tiến đánh Lạc Hồn Cốc hay lén lút tới gần đối phương đều không an toàn.

Vị Tu La Sử này vẫn bị dẫn dụ qua, đã dụ tới thì chú định không có con đường nào khác nữa.

Sắc mặt Tô Vũ cũng rất ngưng trọng, nghe vậy bèn truyền âm quát: "Bình tĩnh đi, sợ cái gì? Làm hỏng, ngươi chết, thành công, ngươi sống! Ngươi chọn thế nào? Một vị tu giả 26 đạo mà chút định lực ấy cũng không có sao?"

Tu La Sử thầm mắng, nói nhảm, đánh cấm địa đó!

Ta có thể an ổn mới là lạ.

Thế nhưng.... AiZz...

Lên phải thuyền giặc rồi!

Hắn cũng rất bất đắc dĩ, lại không có lựa chọn nào khác.

Lúc này, khí tức cũng rất hỗn tạp, sau lưng có không ít tán tu cùng đi theo, Võ Vương hơi hơi râu rĩ không vui, truyền âm nói: "Muốn đám tán tu kia tới để làm gì?"

"Một mẻ hốt gọn!"

Tô Vũ nói vô cùng nhẹ nhàng.

Võ Vương không lên tiếng, chỉ tiếp tục râu rĩ không vui.

Mà tứ đại Đế Tôn đều hơi khẩn trương, Minh Thổ truyền âm hỏi: "Hắc Mộ đại nhân, chủ thượng có đến không?"

"Để xem tình huống!"

Bốn vị Đế Tôn đều ôm lòng khẩn trương, dù sao đối phó với một vị Cấm Địa Chi Chủ vẫn rất phiền phức!

Không phải phiền phức mà nên nói là rất nguy hiểm.

Gia hỏa tự xưng đệ tử của chủ thượng này... quá to gan!

Tô Vũ nhìn bọn họ rồi truyền âm nói: "Đừng sợ, ta có đòn sát thủ, thật sự gặp tình huống không thể địch, mấy người các ngươi cứ dung nhập thiên địa của ta là được... "

"Chuyện này khó mà làm được, chúng ta đều đã dung nhập thiên địa của chủ thượng!"

"Biết cái gì, cường giả trong thiên địa có thể chuyển giao, gặp nguy cơ sinh tử, trước cứ dung đã lại nói, huống chỉ ta và sư phụ là người một nhà, còn cần để ý cái này à?"

Mấy người không biết làm sao, chờ xem thế nào đi.

Mấu chốt là gia hỏa này nói thật hay giả thì chúng ta cũng không thể biết được!

Thật sự gặp nguy cơ trí mạng, có lẽ có thể thử xem sao.

Ngay một khắc này, phía trước hiện ra một tòa sơn cốc cự đại.

Bên ngoài cốc, ngũ đại sứ giả đều đi ra, không chỉ như vậy họ còn mang theo một số cường giả, Địa Hồn Tác có giao hảo với Tu La Sử cười ha hả nói: "Chúc mừng Tu La, giương danh cấm địa chúng ta!"

Cách thật xa, đối phương đã chủ động chào hỏi.

Tu La Sử đổ đầy mỏ hôi trán.

Thật khẩn trương!

Cũng may, ở phía sau có khí tức của Tô Vũ áp chế giúp hắn không rung động, rất nhanh, Tu La Sử ổn định tâm thần, cười ha ha đáp: "Việc nhỏ thôi, Lục Phương Sơn cồn con lại dám khi nhục Lạc Hồn Cốc ta, đáng chết!"

"Thường và Tuyết Liên không trở về sao?"

"Đang tiếp thu Quang Minh thành và Lục Phương Sơn!"

Tu La Sử cười nói: "Mọi người tới thật đúng lúc, sáu tên, mỗi người chém một tên là vừa vặn, nếu không, trên 16 đạo cũng chẳng dễ giết"

Hậu phương, Tô Vũ la lớn: "Ta đầu hàng, ta nhận thua, ta là khách khanh của Thiên Khung Sơn... Các ngươi không thể giết ta!"

Tu La Sử cười lạnh: "Đừng nói khách khanh, hiện tại đù ngươi có là đường chủ thì cũng vô dụng!"

Đối diện, đám cường giả có mặt đều nở nụ cười.

Thiên Hồn Sử cũng lên tiếng: "Trên 16 đạo chính xác là không dễ giết, xem ra thực lực Tu La lại tiến bộ, thế mà có thể bắt gọn bọn chúng!"

"Tạm được, chủ yếu là nhờ những người khác hỗ trợ thôi"

Tu La cười ha ha nói: "Bất quá không ai hỗ trợ thì ta cũng có thể bắt được chúng!"

Hắn nói cực kỳ sung sướng: "Mọi người tùy ý chọn một tên đi, muốn giết ai thì giết! Để đám tán tu nhìn xem, mạo phạm cấm địa sẽ có kết cục ra sao!"

Giờ phút này, Tô Vũ thầm truyền âm: "Khóc!"

Sau một khắc, một đám người kêu rên: "Các vị đại nhân tha mạng, chúng ta đầu hàng!"

Mấy vị Tác Hồn Sử nghe vậy bèn nở nụ cười, mơ hỏ lại cảm thấy mấy tên này khóc hơi giả, cũng không biết vì sao lại muốn cười, đại khái là khoái cảm trước khi giết người sao?

Tô Vũ thầm mắng trong lòng.

Phế vật!

Đều là phế vật, khóc mà cũng giả như thế, may mắn đối phương không để ý, nếu không chẳng phải là sẽ bại lộ ngay à?

Đồ đần!

Đây chính là thủ đoạn dễ nhất để đánh hạ lục đại Tác Hồn Sử mà ta tốn hỏi lâu mới nghĩ ra, ta đều không biết xấu hổ để người ta kéo đi, mấy người các ngươi thế mà còn đòi thể diện!

Đáng hận!

Đúng lúc này, ngũ đại Tác Hồn Sử khác cũng đang bắt đầu tới gần.

Bình Luận (0)
Comment