Năm vị Tác Hồn Sử.
Thiên, Địa, Nhân, Yêu, Quỷ, cộng thêm một vị Tu La Sử, đây cũng chính là toàn bộ thực lực mạnh nhất của Lạc Hồn Cốc.
Đương nhiên, còn có một vị Cấm Địa Chi Chủ nữa.
Trong đó, Thiên Hồn Sử là mạnh nhất, nghe nói đại khái đã đạt tới 27 đạo lực lượng, Lạc Hồn Cốc vốn hơi yếu hơn so với các cấm địa khác cũng là do mấy vị sứ giả không cùng cấp bậc với Minh Thổ 28 đạo.
Một đạo lực lượng cũng có thể mạnh hơn ba phần.
Tu La Sử có 26 đạo lực lượng, thực lực này không tính yếu, tương đương với hai vị Địa và Yêu. Trong đám này thì Quỷ và Nhân Hồn Sử là yếu nhất, họ vừa vặn đạt tới 25 đạo.
Mặc dù như thế, họ đều là những sự tồn tại đỉnh cấp.
Cơ hồ đều là cường giả thời đại Khai Thiên.
Mà bên phía Tô Vũ có bốn vị Đế Tôn, Minh Thổ Đế Tôn mạnh nhất với 28 đạo lực lượng, ba vị còn lại cũng không yếu, hai vị 26 đạo và một vị 27 đạo.
Ngược lại thì Võ Vương vừa khôi phục 25 đạo lực lượng nên có thể xem là người yếu nhất.
Đúng lúc này, Tu La Sử cười ha ha, ném Tô Vũ đã bị bắt về phía Thiên Hồn Sử, đoạn nói: "Thiên Hồn lão đại, cho ngươi Hắc Mộ, gia hỏa này là kẻ ta muốn giết nhất, bất quá ngươi là lão đại, cho ngươi giết đấy!"
Thiên Hồn Sử là một vị lão giả, nghe vậy bèn cười khẽ: "Ngươi đó..."
Chuyện này đâu cần tranh giành làm gì.
Dù sao Thiên Hồn Sử cũng không quá để ý.
Bất quá đã Tu La đưa tới, y cũng không nói thêm gì.
Tu La tiếp tục ném Minh Thổ ra, vứt xuống chỗ Địa Hồn Sử, cười nói: "Cho ngươi, gia hỏa này cũng không yếu!"
Địa Hồn Sử tiếp nhận người xong bèn hơi nhướng mày, khí tức tên này có vẻ khá lộn xộn, dường như đã bị trọng thương, tản ra một chút tử khí vô cùng yếu ớt, sắp ngồm rồi sao?
Tu La đánh à?
Cũng phải, còn chất chứa khí tức của Tu La đây này.
Tu La Sử tiếp tục ném người ra.
Còn lại ba vị Đế Tôn bị ném cho ba người khác, chỉ riêng Võ Vương yếu nhất thì Tu La Sử nhìn thoáng qua bèn cười nói: "Tên này để ta giết!"
Võ Vương thầm mắng một tiếng.
Xem thường ai đấy?
Lão tử ở thời kỳ toàn thịnh có thể một đánh năm.
Đương nhiên là hắn cũng chỉ nói miệng mà thôi, 31 đạo và 25 đạo trở lên hiển nhiên cũng có khoảng cách nhưng chênh lệch sẽ không lớn như vậy, một đánh năm là điều khá khó.
Nhưng thật sự đạt đến 32 đạo thì chuyện này sẽ không thành vấn đề.
Bây giờ Tu La Sử cũng đang khẩn trương vạn phần.
Lên phải thuyền giặc, bảo mệnh làm trọng!
Gã cũng chẳng còn cách nào khác.
Các vị đừng trách ta, ta cũng không muốn đâu.
Mà lúc này, Thiên Hồn Sử bắt lấy Tô Vũ, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô Vũ thì y hơi nhíu mày: "Không cam tâm? Không cam tâm thì đừng khiêu khích cấm địa!"
Hắc Mộ, chủ nhân của Lục Phương Sơn.
Dựa vào Thiên Khung Sơn nên hắn không để ai vào mắt, bây giờ thì tiêu đời rồi.
Động tĩnh ở Quang Minh thành bị tên này gây ra không nhỏ, nhưng cũng chẳng nghĩ thử xem cấm địa là cái gì. Đó là sự tồn tại vĩnh hằng, là tuyên cổ bất diệt!
Ngoại trừ năm đó có một nhà đã bị Tử Linh Chi Chủ đả diệt.
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi quát: "Ngươi muốn giết ta? Ngươi không xứng! Gọi Lạc Hồn Cốc Chủ đến đây mau!"
Thiên Hồn Sử bật cười: "Ngươi không có tư cách đó"
Mơ đẹp thế?
Ngươi mà cũng xứng ư?
Một tên 18 đạo xứng để cốc chủ tự mình đến xử quyết sao?
Trong đám người, Nhân Hồn Sử không nhịn được nói: "Tu La, có thể động thủ chưa?"
Gây chuyện lớn như vậy hệt như diễn xiếc cho người ta xem.
Cần gì chứ?
Bốn phía đã hội tụ không ít tán tu.
Đếm sơ qua cũng đã sắp đạt đến ba bốn trăm người, đương nhiên đó chưa hẳn đều là cường giả, có một số là do cường giả mang tới, nhưng chủ nhân quy tắc cảnh đã có trên trăm, trong đó nhất đẳng đều đã tới năm sáu vị.
Lúc này, Tu La Sử lại cười ha ha, truyền âm cho mấy người: "Gấp cái gì! Phải chấn nhiếp đám tán tu một chút!"
Dứt lời, gã nhìn chung quanh một lượt, lạnh lùng nói: "Mau tới gần thêm chút nữa, xem chúng ta trảm những người này, xem xem rốt cuộc đại đạo đứt đoạn là thế nào, xem vẻ tuyệt vọng trước khi lâm chung của bọn chúng! Cũng miễn cho có người không biết tốt xấu lại mắc lỗi!"
Một đám tán tu hai mặt nhìn nhau.
Có cần phải làm thế sao?
Chuyện này...
Dù không muốn lại gần nhưng bị Tu La Sử nhìn chằm chằm nên tất cả mọi người vẫn không dám loạn động, chỉ tới gần thêm chút ít, Tu La Sử cười càng thêm càn rõ: "Cho các ngươi nhìn uy nghiêm của cấm địa mà các ngươi còn không vui? Mau tới gần thêm đi, cho các ngươi tung tóe một thân máu, cũng dính thêm ít hỉ khí!"
Ngươi gọi cái này là hỉ khí?
Có người không vui, có người lại muốn vuốt mông ngựa, vội vàng tiến lên: "Đa tạ đại nhân, chúng ta còn chưa từng chứng kiến chém 16 đạo bao giờ, thật đúng là dính hỉ khí... Quy tắc tràn lan ra, cũng không biết chúng ta có tư cách hấp thu chút nào không...
Lời này vừa nói ra, tán tu bên ngoài đều động tâm.
Đúng vậy, có thể chứ?
Đều là cường giả đỉnh cấp đó!
Lập tức, tán tu rục rịch ngóc đầu dậy, Tu La Sử cười ha ha: "Có thể, cấm địa không thiếu những vật này, đi lên, giúp các ngươi lây nhiễm một thân máu, lại hấp thu thêm chút quy tắc chỉ lực"
Đám người không còn do dự nữa, đây là giết 6 vị trên 16 đạo đó.
Đây chính là cơ hội trời cho!
Mấy vị Tác Hồn Sử cũng bó tay luôn rồi.
Nhân Hồn Sử truyền âm cho những người khác, giọng hơi bất mãn: "Gia hỏa này thật biết rêu rao, nếu muốn hấp thu, để người trong nhà hấp thu không phải sẽ thoải mái hơn à? Còn giúp đám tán tu kia hưởng lợi!"
"Hắn bắt, cứ để hắn xử lý đi"
Mấy vị Tác Hồn Sử nghị luận, mà bên cạnh bọn họ, đám người bị bắt đều hơi hơi không nhãn nại được.
Thời gian lâu quá, cẩn thận bị phát hiện ra dị thường.
Còn chưa xuất thủ?
Tô Vũ lại không ngừng phán đoán.
Phán đoán xem Lạc Hồn Cốc Chủ cách mình bao xa, có thể cấp tốc đến giúp hay không.
Đến cấp độ này, dù mai phục, thuấn sát một vị cường giả thì vẫn rất khó, một kích trọng thương thì có thể, thuấn sát lại là chuyện gần như bất khả thi.
"Tu La Sử, Võ Vương, hành sự tùy theo hoàn cảnh!"
Tô Vũ thầm truyền âm, Thiên Hỏn Sử giống như cảm ứng được gì đó, y cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, tên này đang truyền âm sao?
Y vừa cúi đầu xuống, cánh tay Tô Vũ bỗng nhiên vung lên.
Ngay một khắc này, những người khác đạt được tín hiệu, lập tức xuất thủ.
Vô số năm qua, rất ít khi thấy ai tiến đánh cấm địa, ít đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay, sau mỗi lần thất bại, rốt cuộc không ai dám đối địch với cấm địa nữa.
Nhưng vào lúc này, ngay khi đám tán tu vừa vây quanh.
Tô Vũ lại nhanh chóng xuất thủ.
Thiên Hồn Sử vừa nhìn ra điểm không thích hợp thì đã lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực thiên địa cực kỳ cường đại, trong chớp nhoáng này thậm chí y còn cảm nhận được dáng vẻ cốc chủ nổi giận.
Cũng cường đại y hệt như vậy.
Sắc mặt y kịch biến.
Làm sao có thể?
Có người dám ra tay với họ ở ngay cổng cấm địa.
"Làm.."
Hai chữ làm càn còn chưa kịp nói ra, phản ứng bản năng từ cường giả khiến y đánh ra một kích thiên băng địa liệt.
Nhưng lúc này Tô Vũ với 31 đạo lực lượng đột nhiên bộc phát nên cũng mạnh quá sức tưởng tượng.
Trong chớp nhoáng ấy, Tô Vũ lấy tay hóa đao, bổ ra một đao.
Đao khí nối liền trời đất.
Cường hãn vô biên.