Trong biển ý chí.
Tô Vũ ngôi xếp bằng ở nơi đây, hắn đột nhiên mở mắt, một thanh tiểu kiếm trực tiếp đánh tới mang theo khí thế vô tận.
Vẻ mặt Tô Vũ lạnh lùng, tên điên Võ Vương đúng là không hề có ý định ngăn trở.
Lỡ như ta sơ xuất, biển ý chí sẽ bị một kiếm này trực tiếp đánh tan.
"Định!"
Một tiếng quát chói tai, ý chí của Tô Vũ vút cao.
Tế kiếm hơi rung động một cái, tiếp tục thẳng tiến không lùi nhắm thẳng tới phía Tô Vũ, Tô Vũ vung tay lên, một cái lưới lớn bao trùm phủ xuống.
"Thương sinh!"
Uỳnh!
Lưới lớn nhốt tiểu kiếm, tiểu kiếm kịch liệt giãy giụa, ánh mắt Tô Vũ vẫn sáng lấp lóe.
"Tiếp dẫn!"
Chỉ giây lát, chỗ mi tâm của hắn hiện ra một cánh cổng nho nhỏ, không phải cổng của thiên địa mà là Thiên Môn, là hư ảnh của Thiên Môn!
Một cỗ lực lượng trực tiếp bị hắn rút ra.
Đúng vậy, Tô Vũ đã lâu không vận dụng lực lượng ngoại giới, lực lượng này không tính là quá mạnh, chỉ có khoảng 24 đạo. Thời điểm hắn đi chỉ mạnh như vậy, giờ phút này có về đã cường đại hơn một chút.
Nhưng Tô Vũ mặc kệ chuyện đó.
Khi lực lượng này hiện lên, bên trong và bên ngoài thiên địa dung hợp, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát.
Tay Tô Vũ tựa như cự sơn, vỗ xuống một chưởng.
Hắn đập cho tiểu kiếm rung động kịch liệt, sau một khắc, bên ngoài truyền đến tiếng rên rỉ, Võ Vương mặc kệ tiểu kiếm, đánh ra một quyền nhanh như thiểm điện, một quyền này cũng đánh cho đối phương bay ngược.
Nhân cơ hội ấy, Tô Vũ giương tay vỏ một cái, trực tiếp bóp nát tinh thần lực cường đại kia.
Tiếp đó, ánh mắt Tô Vũ lóe lên vẻ ngoan độc, sau một khắc, Thiên Môn hiển hiện.
Trực tiếp nuốt sạch tinh thần vỡ vụn kia vào Thiên Môn.
Cùng lúc đó ở vạn giới.
Thiên địa của Tô Vũ bỗng nhiên rung động kịch liệt, từ trên trời giáng xuống một cỗ tinh thần lực ngút ngàn, luồng tinh thần lực này càn quét thiên địa, một chút cường giả ở đây nhao nhao biến sắc.
Mà vào lúc này, một thân ảnh hiển hiện.
Người nọ đạp không mà đến, thân mặc áo bào vàng, vẻ mặt đầy bất đắc đĩ, hùng hùng hổ hổ, thấp giọng mắng chửi: "Đệch cả nhà ngươi!"
Tô Vũ!
Ta đã biết là tên cẩu vật nhà ngươi đánh cấm địa mà, tên điên này lại làm cái quỷ gì vậy?
Luồng tinh thần lực này quá cường đại.
Đây không phải tinh thần lực của người bình thường, đây là nuốt tinh thân lực của vị chí cường nào thế?
Điên rồi à!
Nhân Hoàng hùng hùng hổ hổ, nhưng y vẫn ra mặt trấn áp, y vừa muốn lấy ra Nhân Hoàng Ấn thì mới nhớ ra mình không có, đã giao dịch cho Thiên Khung Chi Chủ mất TÔI.
Tốt lắm!
Y cũng lười quản, sau một khắc, y giương tay vô một cái, cầm ra một đại ấn từ trong thiên địa của Tô Vũ. Giám Thiên Hầu lập tức hiển hiện, nhìn về phía Nhân Hoàng đây cảnh giác, Nhân Hoàng nhịn không được giận dữ mắng: "Nhìn cái gì? Xéo đi!"
Thế nào hả?
Cảm Nhân Chủ Ấn của Tô Vũ một lát thì phạm pháp sao?
Ta không giúp trấn áp thì các ngươi có thể trấn áp được à?
Y hừ lạnh một tiếng, một phát bắt được Nhân Chủ Ấn, mà đại ấn này của Tô Vũ cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để y bắt lại. Sau một khắc, Nhân Hoàng điều khiển Nhân Chủ Ấn trấn áp toàn bộ hư không.
Cỗ tinh thần lực đang bạo động bị y trấn áp hoàn toàn.
Nhân Hoàng nhìn thoáng qua, chất chứa vẻ suy tư sau đó gật gật đầu: "Mọi người đến hấp thu một chút đi, Tô Vũ đang đoạt lực lượng của cường giả trong cổng, xem bộ dáng có về hắn muốn cường hóa thiên địa ở ngoại giới!"
Dứt lời, y cảm Nhân Chủ Ấn trong tay, nhe răng xuýt xoa.
Vì sao cảm giác... Nhân Chủ Ấn của gia hỏa này cường đại hơn nhiều, không chỉ như vậy, từ khi Tô Vũ đánh mở Thiên Môn, mặc dù không có những lực lượng khác thẩm thấu tới, thế nhưng vẫn có nhiều thứ lại thẩm thấu đến được.
Ngay trong nháy mắt này, sắc mặt Giám Thiên Hầu biến hóa, bỗng nhiên, trong cõi u minh có một cỗ khí vận cường đại vô cùng hiển hiện.
Kế đó, y vốn vừa bước vào nhị đẳng lại bỗng nhiên sôi trào khí tức.
9 đạo, 10 đạo, 11 đạo...
Dưới ánh mắt kinh sợ của những người khác, cơ hồ là trong giây lát, Giám Thiên Hầu gầm nhẹ một tiếng.
Một cỗ lực lượng ngập trời bộc phát!
16 đạo!
Nhất đẳng!
Giám Thiên Hầu cũng rất mờ mịt, mà Nhân Hoàng lại hít sâu một hơi, ta đệch!
Đây là tình huống như thế nào?
Tô Vũ cách không truyền khí vận đến, giúp cho Giám Thiên Hầu trực tiếp đánh võ hạn chế, tiến vào nhất đẳng?
Cái quỷ gì vậy?
Điều này đại biểu khí vận của Tô Vũ đã cường thịnh đến cấp độ không thể tưởng tượng nổi!
Nhân Hoàng hơi nhướng mày, Tô Vũ ở bên kia rốt cuộc đã có thực lực gì?
Tên này quá đáng sợ!
Về mặt Giám Thiên Hầu cũng rất dị dạng, y nhịn không được nhìn về phía Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng giống như minh bạch ý của y, cả giận nói: "Ngươi biết cái gì! Năm đó ngươi chỉ đại biểu cho một tia khí vận của hoàng đình, không có nghĩa là khí vận của chúng ta! Ngươi biết cái đếch gì, hoàng đình võ vụn, ngươi đương nhiên cũng suy giảm theo!"
Nhìn ta như vậy là có ý gì chứ?
Giống như đang nói, vì sao ta đi theo hoàng đình thượng cổ thì ta mới chỉ là Hợp Đạo, đi theo Tô Vũ, bỗng nhiên ta lại đạt đến nhất đẳng!
Rõ là đang xem thường Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng hùng hùng hổ hổ, ngươi biết cái quái gì!
Tô Vũ là một thể với khí vận thiên địa, ta thì đâu phải, Văn lão nhị cũng không phải, ngươi chỉ đại biểu cho khí vận hoàng đình mà thôi. Ngươi chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì với ta, nhưng bây giờ, ngươi đang đại biểu cho thiên địa của Tô Vũ, ngươi mà chết thì khí vận trong thiên địa của Tô Vũ sẽ chịu ảnh hưởng.
Xem thường ai đó?
Tô Vũ mạnh hơn nữa thì có thể mạnh như ta năm đó sao?
Nhân Hoàng hừ lạnh, về mặt đầy bất mãn, gần đây mấy tên khốn kiếp này đều có về hơi xem thường ta.
Quá mất mặt!
Ta đang khôi phục rất nhiều rồi!
Y cũng không nói thêm gì, nhíu mày không rõ rốt cuộc Tô Vũ đang tham chiến, hay là đang kiếm tiện nghi?
Đáng tiếc, Thiên Khung Chi Chủ là một tên trạch nam, chỉ lo trông coi mình mà không chịu đi xem kịch.
Ghê tởm!
Được rồi, nếu đi xem trò vui lại phát hiện ra Tô Vũ thì cũng rất phiền phức.
Lạc Hồn Cốc.
Trong thiên địa của Tô Vũ.
Giờ phút này, Tô Vũ đã đánh tan tiểu kiếm, cấp tốc che lấp Thiên Môn.
Mà tiếng gầm gừ của Võ Vương thì vẫn chấn động bầu trời.
Bên ngoài, Võ Vương như hóa điên dại, trong nháy mắt đánh cận thân hay cầm nã cách đấu đều triển lộ vô cùng tinh thông.
Chốc lát hắn bắt lấy cánh tay đối phương, chốc lát lại quấn thân mà lên.
Giết!
Két Nhục thân va chạm, kinh nghiệm chiến đấu của Võ Vương vô cùng phong phú, dù là đám cổ lão thì cũng không có cách nào so sánh, đám cổ lão đa số đều chỉ lấy danh uy hiếp, chiến đấu có thể so bằng Võ Vương được không?
Hắn đã chiến đấu cả đời!
Không phải đánh nhau thì cũng là trên đường đi đánh nhau.
Kẹt! ! Tiếng kêu đau truyền đến, Lạc Hồn Cốc Chủ vỗ ra một chưởng, xen lẫn với lực lượng cường đại.
Đồn này đánh cho Võ Vương thổ huyết, nhưng Võ Vương lại chẳng hề quan tâm, hắn chỉ tiếp tục thiếp thân điên cuông công kích.
Hắn tin tưởng Tô Vũ có thể bảo vệ biển ý chí của mình.
Vậy thì hắn chẳng cần sợ hãi gì nữa!
"Băng sơn!"
Oanh!
Hai khuỷu tay đồng thời oanh kích, bịch một tiếng, hai tay đánh xuyên lỏng ngực đối phương, thân thể Võ Vương đột nhiên lớn mạnh, nắm chặt mái tóc dài của đối phương, những sợi tóc kia hết như đao nhọn cấp tốc xuyên thủng bàn tay của hắn.
Mà Võ Vương lại vẫn không quan tâm, một tay bắt lấy tóc của đối phương, một cái tay khác quấn quanh cổ kẻ địch, dùng chiêu khóa cổ.
Hai chân điên cuồng đấm đá đâm kích.
Có thể thấy Võ Vương thuần túy dùng nhục thân cận chiến.
Hắn vô cùng điên cuồng, các loại thủ đoạn đều được xuất ra.
Chiêu sở trường nhất của Lạc Hồn Cốc Chủ hoàn toàn vô dụng trước Võ Vương, nhất thời thế mà bị hắn hoàn toàn chế ngự.
Võ Vương đột nhiên ném đối phương lên không trung, người cũng bật lên, đầu gối uốn lượn, một tiếng ầm vang, lại là một kích trùng điệp.
Rấc!
Thanh âm xương cốt đứt gãy truyền đến, xen lẫn với cả thanh âm nội tạng bị phun ra, Võ Vương điên cuồng tiếp tục tiến lên.
"Hỗn trướng!" Lạc Hôn Cốc Chủ giận dữ quát to.
Quá mất mặt!
"Hồn vực!"
Gã quát khẽ, bốn phía đột nhiên hóa thành một mảnh trắng xóa, Võ Vương hệt như sa vào trong sương mù.
Võ Vương vẫn không buôn để ý, càng không có bối rối, hắn đột nhiên nhắm mắt.
Không cần mắt nhìn nữa!
Ngay một khắc này, hắn đột nhiên đánh một quyền về phía trên không, đây chính là quyền đến từ kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm.
Oanh!
Hồn vực vỡ vụn, Lạc Hồn Cốc Chủ bị đánh bay, nhục thân vỡ nát, mặt gã đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, gã cam đoan đối phương không cảm giác được bất kỳ vật gì trong Hồn vực, tại sao lại vẫn có thể một kích đánh trúng mình?
Võ Vương cười lạnh: "Các ngươi già rồi!"
Chẳng những già mà còn lâu lắm rồi từng chém giết.
Họ chỉ biết bế quan, Tô Vũ cảm thấy bản thân không có kinh nghiệm chiến đấu với siêu hạng... chẳng lẽ những người này thì có ư?
Quên đi!
Võ Vương tiến vào lâu như vậy, ngoại trừ Pháp thì đám siêu hạng khác không có một ai từng chiến đấu!
Thế này mà cũng coi như thiện chiến?