"Già ư?"
Lạc Hồn Cốc Chủ bị đánh bay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Võ Vương, sau đó nhìn lại Tô Vũ đang khoanh chân ngồi trong biển ý chí của hắn, cắn răng lạnh lùng nói: "Các ngươi nhất định phải làm như thế sao?"
Hai huynh đệ dùng thủ đoạn mạnh nhất nhưng không thương tổn được Võ Vương, mà khi Võ Vương dung nhập lực lượng thiên địa, nhục thân vô cùng cường đại lại khiến họ không thể địch nổi.
Điều này rất đau xót!
Hồn Chủ và cả gã thực sự đều có tính hạn chế rất lớn, còn bên phía Tô Vũ lại có không ít thủ đoạn nhằm vào họ.
"Các ngươi đang buộc chúng ta, cũng đang tự tìm cái chết!"
Ngay khi Cấm Địa Chi Chủ bị người ta đánh thành cái dạng này, dù tính tình nhẫn nại hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi.
"Đệ đệ... Chúng ta đang bị kê khác khinh thường!"
"Ca ca, thế thì giết chúng là xong!"
"Được!"
Một người lại phát ra hai loại thanh âm.
Bây giờ đối phương dường như đang dung hợp, sắc mặt Võ Vương biến hóa, sau một khắc, hắn ta tiến lên, đột phá hư không, tung ra một quyền.
Oanh!
Một quyền này lại đập vào khoảng không.
Chỉ trong nháy mắt, bỗng nhiên tiếng nổ vang rung trời truyền ra, đột nhiên, lực bộc phát cường đại đến cực hạn bạo tạc, nổ cho thân thể Võ Vương nát tươm một nửa.
Cùng lúc đó, hai đạo ánh sáng lập lòe, phút chốc hòa làm một thể rồi lập tức biến mất.
Không phải trốn chạy!
Điểm sáng này chỉ trong nháy mắt đã tiến vào biển ý chí của Võ Vương.
Mà ngay lúc đó, Tô Vũ đang ngồi xếp bằng trong biển ý chí đột ngột biến sắc.
Toàn bộ thiên địa, toàn bộ biển ý chí chợt lặng im như tờ.
"Giam cầm tuyệt đối!"
Một tiếng cười nhẹ truyền ra, Tô Vũ cảm giác toàn bộ biển ý chí bị đóng chặt hoàn toàn, sau một khắc, một điểm sáng cực đại hiển hiện, hóa thành dáng vẻ Lạc Hồn Cốc Chủ, bất quá sắc mặt lại không ngừng biến hóa, lúc là nam tử trung niên lúc lại là một chàng thanh niên.
Giọng nói của Lạc Hồn Cốc Chủ truyền đến, chất chứa ý cười: "Tiểu gia hỏa, hiện tại chúng ta có thể đơn đả độc đấu! Nơi đây bị ta phong tỏa triệt để, trừ khi chính ta huỷ bỏ hoặc là... ta chết đi! Nếu không, Võ Vương cũng chẳng có cách nào tiến vào!"
Tô Vũ đứng dậy, nhíu mày: "Lực lượng lĩnh vực?"
"Ô!" Tô Vũ gật đầu như đã hiểu: "Không phải lĩnh vực, là đạo, chúng ta đang ở trong đại đạo của ngươi, đúng không?"
"Thông minh!" Lạc Hồn Cốc Chủ cười đáp: "Ta chính là đạo, đạo chính là ta, khi ngươi không có thực lực đánh võ đại đạo của ta... Ngươi ắt phải chết! Chỉ là quá thương thân, bất quá cũng không quan trọng, nhục thể của ta chẳng cần nữa, ta chính là đạo, đạo chính là ta!"
Phút chốc, gã hệt như thuấn di xuất hiện trước mặt Tô Vũ, vung trảo ra vô, khiến cho Tô Vũ không ngừng rút lui.
Mà thanh âm của Võ Vương cũng bức thiết truyền đến: "Ngươi không sao chứ?"
Tô Vũ không để ý tới Võ Vương, hắn không có thời gian để làm chuyện đó.
Cấm Địa Chi Chủ quả nhiên rất khó đối phó, đến lúc này, mắt thấy sắp chiếm cứ thượng phong nhưng lập tức lại bị đối phương nghịch chuyển.
Trong lĩnh vực tuyệt đối này, trong phạm vi đại đạo của đối phương phong tỏa, tốc độ của Tô Vũ không nhanh bằng đối phương, điều khiển lực lượng không nhiều như đối phương, trong chớp mắt đã rơi vào thế yếu.
Lạc Hồn Cốc Chủ hiểu rõ, giết người trước mắt này thì hết thảy mọi chuyện sẽ kết thúc.
Bởi vì Võ Vương hẳn là dung đạo trong thiên địa của người này.
Cho nên, không cần thiết chém giết cùng Võ Vương.
"Phần thiên!"
Một ngọn lửa u minh bộc phát, thiêu đốt Tô Vũ, Tô Vũ cấp tốc rút lui, đáng tiếc lại vô dụng, bất kỳ nơi nào cũng đều có hỏa diễm như thế đang thiêu đốt hắn.
Tô Vũ lộ ra về thống khổ.
Rất nhanh, vẻ thống khổ biến mất, Tô Vũ khẽ quát một tiếng, hỏa diễm kịch liệt cũng bộc phát tức thì, tựa như chất xúc tác, hỏa diễm trước đó bỗng nhiên vô cùng mãnh liệt, đốt cháy hết thảy.
Lạc Hồn Cốc Chủ cũng bị đốt cháy đến mức biến sắc, đột nhiên gã nhìn về phía Tô Vũ, tiếp đó nhịn không được bật cười: "Ngươi điên rồi... Ngươi cho rằng hỏa diễm thế này có thể đốt chết ta ư?"
Tô Vũ không hề có ý định dập tắt hỏa diễm, mà là châm thêm môi lửa.
Để hỏa diễm mãnh liệt hơn!
Mà thứ lửa này cũng thiêu đốt cả chính hắn và Lạc Hỏn Cốc Chủ.
Tô Vũ không nói gì, tiếp tục gia tăng lực lượng hỏa diễm, khiến chúng càng ngày càng mãnh liệt, tiếng xèo xèo bên tai không dứt, hai người đều bị ngọn lửa đốt đến nổi da tróc thịt bong, không ngừng có quy tắc đại đạo hiện ra rồi bị thiêu rụi hầu như không còn.
Lạc Hồn Cốc Chủ kêu lên đau đớn, gã nhíu mày, cấp tốc đánh về phía Tô Vũ.
Cái tên điên này thật can đảm.
Lần này Tô Vũ lại lựa chọn trốn chạy, vừa chạy vừa tiếp tục gia tăng hỏa diễm.
Lực lượng hỏa diễm ngút trời đốt cho hai người vô cùng thống khổ, Lạc Hồn Cốc Chủ nhịn không được thấp giọng mắng: "Ngớ ngẩn, ngươi không có tinh thân lực mạnh như ta, muốn ta chết thì cũng thiêu chết chính ngươi trước"
Tô Vũ không thèm để ý tới lời này.
Đây có khả năng là biện pháp duy nhất phá giải cục diện bây giờ.
Tô Vũ yếu ớt nói: "Tử vong không phải điểm cuối cùng, thêm chút mồi lửa khiến thống khổ đến mức sụp đổ chưa hẳn đã xem ai mạnh hơn, mà là xem ai có thể tiếp nhận càng nhiều thống khổ thì kẻ đó mới là doanh gia!"
Hắn nỡ nụ cười hệt như ác ma.
Ta muốn đánh cược một lần!
Cược các ngươi không có thể tiếp nhận thống khổ được bằng ta.
Tử vong là kết thúc, nhưng quá trình tử vong không có nghĩa là các ngươi có thể chịu đựng nổi.
Hỏa diễm tiếp tục gia tăng.
Phụt Hỏa diễm bốc cháy ngùn ngụt, thậm chí còn thiêu đốt vô số đại đạo, Tô Vũ vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"Hừ!"
Lạc Hồn Cốc Chủ kêu lên đau đớn, lạnh lùng nói: "Chúng ta đã sống vô số tuế nguyệt, thống khổ thì tính là gì, tiểu gia hỏa, ngươi quá coi thưởng chúng ta rồi!"
Không bị thống khổ tra tấn đến sụp đổ, thật sự nhẫn nhịn đến cuối cùng thì Tô Vũ ắt phải thua.
Thống khổ ư?
Chúng ta mà sợ sao?
Tu luyện đến cảnh giới này, ai mà không phải chịu đủ thống khổ cùng tra tấn, tiểu tử trước mắt này quá xem thường bọn họ rồi.
Hỏa diễm tiếp tục đốt cháy, đốt cho bọn hắn da tróc thịt nứt, quy tắc đại đạo không ngừng tràn lan, Tô Vũ cười khẽ, hắn hiển hiện một đầu đại đạo: "Đây là Thống khổ đạo, gia tăng thêm thống khổ, thiêu đốt thêm gấp trăm lần, thêm nữa đi!"
Oanh!
Đầu đại đạo này trực tiếp bị đốt cháy, sau một khắc, Tô Vũ và đối phương đồng thời kêu lên, đau khổ kịch liệt khiến bọn hắn hơi hơi vặn vẹo.
Lúc này, Lạc Hồn Cốc Chủ muốn truy sát cũng khó mà giữ vững được, đột nhiên gã cắn răng ngồi xếp bằng xuống, trong nháy mắt ở bên người hiện lên một vòng phòng hộ.
Tô Vũ lại đánh tới phái gã ngay lập tức.
Lạc Hồn Cốc Chủ thấy thế thì không thể không cấp tốc đứng dậy, vừa muốn truy sắt thì Tô Vũ đã tiếp tục trốn chạy.
Tô Vũ chỉ không cho gã cơ hội phòng thủ.
Giờ phút này, hai người đều bị ngọn lửa đốt cháy không ngừng.
Khuôn mặt khác của Lạc Hỏn Cốc Chủ, hoặc nên nói là Hồn Chủ, giờ phút này, bỗng nhiên y thấp giọng kêu đau, thực lực của y yếu nhất, chỉ 30 đạo mà thôi. Tuy y đã hợp nhất cùng Lạc Hồn Cốc Chủ nhưng giờ phút này lượng lớn hỏa diễm đốt cháy đã khiến y như muốn tách rời.
Một lát sau, thân thể Lạc Hồn Cốc Chủ chấn động, một cái bóng mờ hiện ra chất chứa vẻ thống khổ vô cùng, thấp giọng gào thét: "Ca ca... Giết hắn..."
Y sắp không chịu nổi.
Hỏa diễm vốn đang thiêu đốt ý chí lực của họ mà Tô Vũ còn tăng thêm Thống khổ đạo, ăn mòn đại đạo, khiến chúng vỡ vụn...
Đủ loại lực lượng đại đạo xung kích, loại thống khổ này còn khó chịu hơn cả tử vong.