Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3794 - Chương 3794: Phát Hiện Giả Mạo.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3794: Phát Hiện Giả Mạo.
 

Lão nhân truyền âm: "Không phải ngươi có chút liên hệ với Thiên Môn sao? Lúc trước còn có chút liên hệ với Pháp nữa, có thể nghĩ cách xác nhận thân phận Pháp không?"

Năm đó việc Văn Ngọc bị dụ tiến vào lãnh địa của Pháp có liên quan đến Thiên Môn và Nhân Môn.

Hư ảnh này chính là một trong những kẻ phía sau màn.

Năm đó các phe thỏa thuận với nhau quyết định đối phó với cường giả vạn giới, đặc biệt là mấy kẻ nổi danh để mưu tính trước cho tương lai.

Hư ảnh cũng là một trong những kê tham dự.

Hư ảnh suy xét một chút rồi nói: "Ta chỉ từng cách không nói chuyện với Pháp một lần, với Thiên Môn cũng thế. Nhưng muốn xác định thân phận Pháp cũng không khó. Dù Văn Ngọc và Pháp cộng chưởng thiên địa nhưng nàng không phải Pháp, không có khả năng biết hết mọi chuyện"

Hư ảnh truyền âm vài câu.

Giờ phút này, tuy rằng các tán tu không vui nhưng vẫn bắt đầu luận bàn. Trên thực tế quá trình này khá hung tàn, các tán tu rất cảnh giác, không bắt được cơ hội thì sẽ không tùy tiện xuất động, nhưng một khi thấy được cơ hội thì sẽ xuống tay cực kỳ tàn nhãn.

Đám chủ nhân cấm địa coi đây là một vở tuông, là đồ ăn khai vị, mọi người vừa xem vừa nói chuyện phiếm, khi có trận chiến thú vị thì mới đời ánh mắt xem vài lần, tâm tình tốt lại còn bình luận vài câu.

Đây là thế giới phía sau cửa, vừa tàn khốc vừa vô tình.

Lúc này, Văn Ngọc cũng đang quan sát.

Các ngươi chết đi, chết càng nhiều càng tốt!

Những kẻ trong cửa đều là địch nhân.

Trong lúc nàng đang xem luận võ, bỗng nhiên một vị chủ nhân cấm địa nhẹ giọng cười hỏi: "Pháp, mấy năm nay ngươi không ngăn cản Văn Ngọc chút nào ư?"

Văn Ngọc mỉm cười: "Tàm tạm"

Lão nhân nói: "Vậy là tốt rồi, hiện tại ta có chút tò mò, rốt cuộc trong Thời Gian Sách của Văn Ngọc còn bao nhiêu lực lượng dương gian?"

"Rất nhiều, thế nào? Ngươi cảm thấy hứng thú à?"

Văn Ngọc nổ nụ cười: "Gấp cái gì? Lần này ta triệu tập mọi người tới Vĩnh Sinh Sơn, nếu không còn cách nào khác thì ta sẽ để mọi người ra tay giải quyết mối phiền toái này"

Lão nhân khẽ gật đầu: "Pháp, lần này thành công thì ngươi vẫn là kê được lợi lớn nhất.

Năm đó Văn Ngọc tiến vào Thiên Môn, ta gặp nàng đầu tiên, kết quả gia hỏa nhà ngươi lại cướp trước, đến khi ta muốn ra tay thì nàng đã đâm đầu vào cấm địa của ngươi rồi"

Văn Ngọc ngẫm nghĩ.

Có đúng không?

Năm đó nàng tiến nhầm vào Thiên Môn, kẻ nàng gặp đầu tiên là gia hỏa này ư?

Hình như là vậy...

Nàng nhìn thấy có người nhưng không để ý lắm.

Văn Ngọc mỉm cười: "May mắn thôi!"

Lão nhân cảm khái: "Không phải chỉ vì may mắn đâu. Thực lực cũng rất quan trọng. Ta cũng muốn cướp lấy nhưng ta khó có thể công phá vạn pháp vực của ngươi"

Văn Ngọc mỉm cười không nói gì, nàng không rõ ràng chuyện này.

Nàng vừa xâm nhập thì đã bị Pháp vây khốn, chuyện sau đó sao nàng biết được.

Pháp đã xảy ra tranh chấp với đối phương sao?

Trừ Pháp và lão nhân này chắc là không còn ai biết được.

Văn Ngọc chỉ cười không nói, cảm thấy không quan trọng.

Lão nhân vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng thì vô cùng chấn động.

Kê đó không phải Pháp!

Nếu không phải Pháp, vậy đó là... Văn Ngọc!

Ánh mắt lão nhân biến ảo, những người khác không để ý đến đối thoại của bọn họ, dù sao cũng đang nhàn rỗi, tâm sự một chút cũng là bình thường, dù sao cũng hiếm khi có cơ hội gặp nhau.

Nơi xa, Thần Tổ cười nói: "Chú, năm đó có việc này ư? Sao ngươi chưa từng nhắc đến?"

"Đây là việc nhỏ mà thôi"

Tô Vũ quan sát bốn phía nghe được cái tên Thần Tổ nói mới biết đó là cấm địa nào, lúc trước hắn đã đoán được, còn bây giờ thì hoàn toàn chắc chắn.

Chủ nhân cấm địa Uổng Tử Thành - Chú.

Đó cũng là một cường giả đỉnh cấp nhưng lại rất khiêm tốn.

Có vẻ thực lực khá cường đại, nghe nói đã đạt tới 33 hoặc thậm chí là 34 đạo, cụ thể có phải hay không thì đám chủ nhân cấm địa nhiều năm không ra tay, Tô Vũ cũng không Tõ.

Vị này cũng ở vòng trong, chỉ đứng sau tứ đại cường giả đỉnh cấp, không hề kém cạnh Tiên Tổ.

Nhưng Uổng Tử Thành rất điệu thấp, hiếm khi lộ diện, trừ khi xâm nhập vào địa bàn của bọn họ.

Tô Vũ chưa nói gì, lúc này hắn còn đang quan sát...

Bỗng nhiên có người lên tiếng: "Hừ, Chú, năm đó ngươi gặp được Văn Ngọc rồi ư?"

Tô Vũ sửng sốt nhìn về bên kia, một kẻ ở trong địa bàn của mình còn lười hoạt động vậy mà giờ phút này lại chủ động nói chuyện.

Trong ánh mắt cổ quái của Chú, Khung cười lạnh một tiếng: "Năm xưa rõ ràng lão tử là người đầu tiên nhìn thấy, chỉ là lười để ý mà thôi, sao lại đến phiên ngươi được?"

Chú lập tức hùa theo: "Đúng là Khung Chủ nhìn thấy đầu tiên"

Lão tranh cái danh hão này làm gì? Chẳng có ý nghĩa gì cả Khung cười lạnh: "Vậy mới đúng!"

Ngươi mà nhìn thấy đầu tiên ư?

Rõ ràng lão tử mới là người đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia rơi xuống từ Thiên Môn.

Thực ra không phải là ông ta không quan tâm, chỉ là khi đó Thiên Môn có động tĩnh, ông ta chạy tới nhìn Thiên Môn nhưng không thấy Chú.

Chú không nói gì.

Tô Vũ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn lâm vào trầm tư.

Khung là người đầu tiên nhìn thấy nhưng Văn Ngọc lại bị Pháp vây khốn, Chú có khả năng là người nhìn thấy Văn Ngọc sau Khung.

Những người kia tranh giành cái này làm gì, nghe thật nhàm chán.

Chủ nhân cấm địa khác đều cảm thấy nhàm chán.

Thiên Khung Sơn Chủ nói ông ta nhìn thấy đầu tiên, mọi người đều không nói gì.

Tô Vũ tự hỏi một phen, lúc trước hắn không để ý, sau khi Khung lên tiếng thì hắn bỗng nhiên suy nghĩ, đang yên đang lành, Chú nhắc đến chuyện này làm gì?

Chỉ đơn thuần là tán gẫu sao?

Nếu Khung không mở miệng, Tô Vũ sẽ không để ý, nhưng lúc này hắn không nhịn được mà nhìn thoáng qua Chú.

Chú cũng nhìn Tô Vũ, vẻ mặt lão đạm nhiên, sau đó lão không nhìn Tô Vũ nữa.

Tô Vũ đưa ý chí tiến vào trong Thiên Môn của mình, giờ phút này trong đó phong tỏa hai người, hư ảnh Hắc Nguyệt đang bị thiêu cháy, y kêu thảm thiết không ngừng.

Tô Vũ nhìn về phía một kẻ khác bị phong ấn đến bây giờ vẫn chưa nói gì - đó là Pháp.

Cảm nhận được ý chí lực của Tô Vũ tiến vào, Pháp mở mắt ra, ông ta bị Tô Vũ đánh tan lực lượng đại đạo, đánh tan đại lượng căn nguyên, giờ phút này chỉ còn sót lại một chút căn nguyên nhưng vẫn có thể tồn tại.

Tới tình trạng của ông ta thì sẽ không muốn tử vong quá dễ dàng, chỉ cần sống sót thì sẽ có cơ hội phiên bàn.

Cảm nhận được Tô Vũ tiến vào, ông ta mở mắt nhìn nhưng chưa nói gì.

Tô Vũ mỉm cười: "Thiên địa của ngươi đã bị Văn Ngọc nắm giữ. Hôm nay hội nghị cấm địa bắt đầu diễn ra. Nhật Nguyệt từng nói, trong đám chủ nhân cấm địa sẽ có người giúp ngươi. Nói cách khác, đó là người trong Thiên Môn, hiện tại có 13 vị chủ nhân cấm địa ở đây, ai là môn đỏ Thiên Môn? Theo ta được biết, Thiên Môn có bộ trưởng tám bộ và các môn đồ. Ngươi xem như một người trong số đó, các vị môn đồ khác đâu?"

"Không rõ lắm, ta đã nhiều năm chưa trở về"

Pháp bình thản đáp lời.

Tô Vũ gật đâu: "Người thật sự không biết thượng cấp của Hắc Nguyệt là ai ư?"

"Không rõ ràng lắm, hợp tác mà thôi, sao phải quan tâm đối phương là ai? Huống chi năm đó ta chỉ nghe Thủy Tổ triệu hoán, hợp tác cụ thể thế nào không phải do ta, sao ta biết được?"

Việc dụ dỗ Văn Ngọc tiến vào không phải do mình Thiên Môn ra tay mà còn liên thủ với Nhân Môn.

"Văn Ngọc vừa tiến vào thì đã bị ngươi bắt ư?"

"Có thể xem là vậy"

Tô Vũ nhướng mày: "Mới vừa tiến vào đã bị ngươi bắt? Không ai tới tranh đoạt? Vậy tại sao Khung lại nói đã nhường cho ngươi?"

"Khung?"

Pháp mỉm cười: "Cũng không sai. Khi Văn Ngọc tiến vào, khoảng cách giữa hắn, ta và Văn Ngọc đại khái như nhau, nhưng lúc ấy Thủy Tổ sống lại, hắn cho rằng Thiên Môn mở ra nên chạy tới chỗ Thủy Tổ"

Thì ra là thết Đối với Pháp mà nói, chuyện này không tính là bí mật, nhưng việc Tô Vũ hỏi chuyện này thì có chút kỳ quái.

Đây chỉ là việc nhỏ, vậy mà Khung lại còn nhắc đến nó ư?

Khung thật nhàm chán!

Tô Vũ mỉm cười: "Khung nói ông ta cố ý nhường cho ngươi, vậy nên ta tới nghiệm chứng. "

"Cố ý?"

Pháp bật cười: "Là do bản thân hắn đoán nhầm thì có. Khung tuy mạnh nhưng có một cái tật xấu là quá sĩ diện, không thể chống đối hắn, hắn nói gì thì phải là thế đó"

"Cũng đúng"

Tô Vũ gật đâu, ý chí muốn biến mất, Pháp thấy hắn sắp rời đi thì nhướng mày hỏi: "Ta còn cơ hội sống sót không?"

"Chưa biết được!"

Tô Vũ đáp lại một câu rồi nhanh chóng biến mất.

Pháp không nói gì nữa, nhìn thoáng qua Hắc Nguyệt bị thiêu cháy cách đó không xa, giờ y đã cạn kiệt sức lực, Pháp thấy thế thì im lặng nhắm mắt.

Đó chỉ là việc nhỏ, ông ta không ngại nói ra, tránh gặp phải sự tra tấn dã man giống như Hắc Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment