Giờ phút này, ý chí Tô Vũ khôi phục thanh tỉnh, trong lòng hơi chấn động.
Có vẻ Chú chưa tham dự vào chuyện lần đó, vậy vì sao lại nói là lão gặp Văn Ngọc trước?
"Thử ư?"
Vì sao phải thử?
Người bình thường sẽ không hề nghi ngờ đúng không?
Một vị chủ nhân cấm địa biến mất không chút động tĩnh, nói ra thì ai tin?
Văn Ngọc ngụy trang Pháp rất giống.
Hơn nữa thiên địa giống nhau, lúc trước Văn Ngọc và Pháp xem như tồn tại cùng một thể, vậy nên ngụy trang không có bất cứ vấn đề gì.
"Cổ quái"
Chú biết Pháp là giả ư?
Sao lão đoán được?
Dựa vào trực giác hay đã phát hiện cái gì?
Lúc này cảm giác bị nhìn trộm lại xuất hiện, kiếp nạn đại đạo của Tô Vũ hơi rung động, hắn im lặng nhắm mắt.
Có người nhìn chằm chằm ta, thậm chí tạo ra cảm giác nguy cơ cho ta.
Đó là người Thiên Môn hay Nhân Môn?
Chú đang hoài nghi, mình bị nhìn trộm...
Cảm giác nguy cơ lại tăng lên.
Không đến mức đó chứ?
Kế hoạch của lão tử mới vừa bắt đầu đã đã bại lộ ư?
Nếu có kẻ hoài nghi thì nguyên nhân lớn nhất chỉ có một...
Đó là thân phận hắn đã bại lộ, do đó gây ra phản ứng dây chuyền khiến kẻ khác hoài nghỉ.
"Trong Thiên Môn gần như không ai biết đến thân phận ta. Nhân Môn... Người Nhân Môn thì sao?"
Người Nhân Môn thì có khả năng là có.
Nếu Chu Tắc là người Nhân Môn, vậy có khả năng sau lưng Chu Tắc còn người khác, hoặc nên nói rằng bản thân Chu Tắc vốn là ý chí ai đó buông xuống, vậy sau lưng y có một vị cường giả, nếu đối phương cũng có quân cờ tại đây, vậy có khả năng đã thông qua Nhân Môn để biết được tin tức của mình.
"Có khả năng này không?"
"Chẳng lẽ Chú chính là quân cờ của Nhân Môn? 33 hoặc 34 đạo ư? Đúng là rất mạnh"
Cùng lúc đó, Chú cũng đang truyền âm cho hư ảnh: "Pháp là giả. Có lẽ thật sự là Văn Ngọc ngụy trang"
Hiện tại có cần vạch trần Văn Ngọc không?
Giả sao?
Hư ảnh nhanh chóng phán đoán tình hình.
Dù Chú vạch trần thì chưa chắc mọi người đã tin.
Dù tin thì cũng chưa chắc có thể nhanh chóng hạ quyết tâm đối phó bọn họ.
Nhưng dù thế nào thì cũng không thể mặc kệ.
Ngay sau đó, hư ảnh đã có quyết định: "Phải vạch trần thân phận bọn họ. Tuy rằng cường giả Thiên Môn lưỡng bại câu thương với bọn họ là tốt nhất nhưng Tô Vũ đang ở đó, hắn mà mượn cơ hội được lợi thì thực lực vạn giới sẽ càng thêm cường đại"
Hư ảnh lại nói tiếp: "Nếu bọn họ đã bày ra thế cục này thì e rằng mục tiêu không nhỏ, thậm chí có dã tâm cướp lấy toàn bộ quyền lãnh đạo trong Thiên Môn"
Chú cũng đang không ngừng tự hỏi.
Lúc này Tô Vũ vẫn đang phân vân.
Bại lộ rồi ư?
Hắn không biết.
Nhưng nếu bại lộ thì sẽ rất phiền toái.
Vô số suy nghĩ lướt qua, ngay sau đó, Tô Vũ đột nhiên quát: "Pháp"
Nơi xa, Văn Ngọc nhìn hắn.
Làm sao vậy?
Tử Linh Chi Chủ cũng kinh ngạc, ngươi lại muốn làm gì?
Chú cũng nhìn Tô Vũ, lão đang nghĩ cách vạch trần thân phận Tô Vũ.
Lúc này, ánh mắt Tô Vũ hơi thay đổi, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự là Pháp à?"
Mọi người cả kinh.
Văn Ngọc cũng kinh hãi, nàng lạnh lùng hỏi lại: "Ngươi có ý gì?"
Tô Vũ nhíu mày: "Ngươi thật sự là Pháp ư?"
Văn Ngọc lạnh mặt: "Ngươi muốn nói gì? Chẳng lẽ bổn tọa lại là giả được sao?"
Văn Ngọc thầm mắng trong lòng, ngươi đang làm gì?
Thực ra nàng cũng đang hoài nghỉ có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không, nếu không Tô Vũ sẽ không đột nhiên lên tiếng nghi ngờ thân phận nàng như vậy.
Mọi người đều không nghi ngờ, vậy mà hắn lại nghi ngờ đầu tiên, nếu không phải xảy ra vấn đề thì chính là Tô Vũ bị điên.
Tô Vũ lên tiếng: "Mọi người đều biết lần này ta tới đây là vì Văn Ngọc và Thời Gian Sách. Dựa theo đồn đãi, dựa theo chính lời ngươi nói thì ngươi không cắn nuốt Văn Ngọc cũng không cướp lấy Thời Gian Sách"
"Thì sao?"
Tô Vũ gần giọng: "Vậy ngươi nói đi, vì sao khí tức thiên địa của ngươi không đúng?"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Những người khác không nhận ra nhưng ngươi có thể giấu được ta sao? Thiên địa của ngươi không bình thường. Đạo mà chúng ta tu luyện và thiên địa sáng lập ra đều thuộc âm phủ. Giờ phút này dương khí trong thiên địa của ngươi nồng đậm vô cùng. Ta cũng là khai thiên giả, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được ta chắc?
Hoặc là ngươi đã nuốt Văn Ngọc, hoặc là ngươi không phải Pháp, ngươi là Văn Ngọc"
Đám người chấn động.
Đám chủ nhân cấm địa cũng sợ ngây người.
Ông ta là Văn Ngọc ư?
Không thể nào!
Văn Ngọc cũng sợ ngây người.
Má nó, ngươi muốn làm gì?
Chú ngậm chặt miệng, lão không biết nên xử lý thế nào trong tình huống này, hư ảnh nói Tô Vũ này là Tô Vũ vạn giới, cùng phe với Văn Ngọc. Nhưng bây giờ khi chưa ai hoài nghỉ thân phận Văn Ngọc thì Tô Vũ lại tự mình vạch trần?
Hắn điên ư?
Chú nghi ngờ: "Hắn thật sự là Tô Vũ vạn giới ư?"
Ngươi đùa ta à?
Ta cảm thấy không tin lắm.
"Trừ hắn ra thì còn ai có thể tùy ý khai thiên nữa. Tắm chín phần mười chính là hắn!"
Nơi xa có một cỗ lực lượng thiên địa dao động, đa số chủ nhân cấm địa vội vàng quay sang nhìn, Thiên Khung Sơn Chủ thì không để ý lắm, thấy mọi người đều nhìn bên kia thì cười nói: "Có gì hay đâu, một khai thiên giả ở vạn giới lắng vảng quanh đây rất nhiều lần, đang dây dưa với Thiên Môn thôi"
Mọi người cả kinh, có người biết chút tin tức, Thạch im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên lên tiếng: "Hai ngày trước bổn tọa đi xem xét một lần, nghe nói kê đó cũng tên là Tô Vũ, là cường giả vạn giới, cũng là khai thiên giả, thiên địa của hắn không yếu, vạn giới quả thật có rất nhiều khai thiên giả"
Không lạnh nhạt mở miệng: "Bổn tọa cũng từng quan sát, kẻ kia thẩm thấu qua Thiên Môn của Võ Hoàng. Lúc trước nghe nói vạn giới cũng có Tô Vũ. Đó là người này sao?"
Không không để ý chuyện bên kia: "Có Thiên Môn ở đây thì hắn sẽ không vào được.
Nhưng bên này.."
Lão ta nhìn Tô Vũ, lạnh lùng hỏi: "Lời ngươi vừa mới nói nghĩa là sao?"
Chú lại kinh ngạc thêm lần nữa, lão vội vàng truyền âm: "Chuyện gì đây?"
Tô Vũ vạn giới ở bên kia ư?
Vậy Tô Vũ nơi này...
Hư ảnh đoán nhầm rồi sao?
Hư ảnh cũng sửng sốt, nhất thời không biết nên giải thích thế nào: "Văn Vương khai thiên, Nhân Hoàng cũng khai thiên. Nhưng ta cảm nhận được Thiên Môn của Nhân Hoàng vẫn luôn ở đây, thậm chí hắn còn đang rình coi. Tô Vũ kia.."
Hai Tô Vũ ư?
Không có khả năng có nhiều khai thiên giả đến vậy.
Nếu bên kia xuất hiện một vị khai thiên giả, hơn nữa không phải hôm nay mới xuất hiện, đám Khung đều biết chứng tỏ bọn họ đều đã đi tra xét, các vị tồn tại đỉnh cấp không thể không nhận ra đó có phải lực lượng thiên địa hay không được.
Hư ảnh cũng sợ ngây người, ta đoán nhầm rồi ư?
Tô Vũ nơi đây thật sự là tôn tử của Tử Linh Chi Chủ ư?
Chú thầm mắng một tiếng.
Làm cái quỷ gì vậy?
Trong tình hình hiện tại, lão không biết phải làm thế nào cho phải, dù Tô Vũ nơi này có phải Tô Vũ vạn giới hay không thì cũng đều là địch nhân, nhưng nếu là người vạn giới thì hắn cùng phe Văn Vương, nếu không phải mà hiện tại Tô Vũ còn đang nghi ngờ thân phận, vậy chứng tỏ bọn họ không cùng phe.
Có phải cùng phe hay không có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Giờ phút này, Tô Vũ đã nhanh chóng hiểu được tình hình, lúc trước Văn Vương từng nói rằng có khả năng Nhân Hoàng sẽ đưa Thư Linh tiến vào, người phụ trách việc này có lẽ là Lam Thiên, Lam Thiên đang giả mạo hắn ư?
Hắn không nhận được tin tức gì, xem ra đám người Thiên Khung Sơn Chủ đều biết nhưng đã phong tỏa tin tức.
Nói cách khác, hiện tại có tới hai Tô Vũ!
Tô Vũ nhanh chóng phán đoán thế cục, hắn lộ vẻ tò mò nhìn về phía bên kia: "Tên Tô Vũ này nổi tiếng như vậy sao? Người có cái tên này chắc chắn là thiên tài, đối phương cũng khai thiên ư? Thú vị thật!"
Dứt lời, hắn lại nhìn Văn Ngọc, cười thâm thúy nói: "Ngươi là Văn Ngọc đúng không?"
Văn Ngọc lạnh lùng chất vấn: "Ngươi muốn gây rối đúng không? Muốn chia rẽ chúng ta ư? ?
Văn Ngọc quát lên: "Ta vốn không muốn tiến hành bước tiếp theo nhanh như thế nhưng tại ngươi muốn chết đấy! Ngươi và Tử Linh Chi Chủ đều là người dương gian, đều đáng chết. Có phải ngươi biết mình sẽ phải chết nên muốn ly gián chúng ta không?"
Tô Vũ cười lạnh: "Đừng giở trò. Ngươi chính là Văn Ngọc hoặc là đã cắn nuốt Văn Ngọc, ngươi đừng lừa gạt mọi người ở đây. Chắc chắn là ngươi có vấn đề dù ngươi là Pháp hay Văn Ngọc. Đừng nghĩ rằng ta không đoán được ý đồ của ngươi, nếu ngươi là Pháp thì ngươi đang có mục đích nào đó nên cố ý ngụy trang, không cho mọi người biết chuyện ngươi đã cắn nuốt Văn Ngọc. Chẳng lẽ... Thiên Môn, vị Thủy Tổ kia của các ngươi muốn động thủ ư?"
Tô Vũ cảnh giác nhìn bốn phía, nhìn đám chủ nhân cấm địa rồi cười lạnh một tiếng:
"Có lẽ trong số chúng ta có người là môn đồ Thiên Môn. Nhân Đạo Thánh Địa các ngươi muốn làm gì? Hay... Văn Ngọc, ngươi muốn làm gì?"
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Ta chỉ muốn Thời Gian Sách. Hiện tại, ta không cảm nhận được lực lượng vạn đạo dao động nữa, ngươi cho rằng ta không hiểu ư? Ta nhắm đến các ngươi đâu phải mới chỉ 1 - 2 ngày, ngươi nói đi, rốt cuộc Thời Gian Sách có còn hay không?"
Ngay sau đó, Tô Vũ đột nhiên lao về phía Vĩnh Sinh Sơn.
Đám chủ nhân cấm địa xung quanh hơi kinh ngạc nhưng đều không ra tay, cũng không hề hé răng.
Lúc này Chú cũng chỉ đứng nhìn.