Thạch thấy không ai nói chuyện thì nhìn về phía Văn Ngọc: "Ngươi là Văn Ngọc?"
Văn Ngọc lộ vẻ lạnh lùng: "Thạch, ngươi cũng tin tưởng bọn họ sao?"
"Không thể không tin?"
Thạch bình thản nói: "Chú nói ngươi là giả, Tô Vũ cũng nói ngươi là giả, người của ngươi cũng nói ngươi đã đánh bại Văn Ngọc và Võ Vương. Nếu là Pháp thì rõ ràng ngươi đã thành công, vì sao lại muốn dụ chúng ta tới đây?"
Văn Ngọc trầm mặc, nàng nhìn lướt qua đám người, không hề hé răng.
Khung cười lạnh: "Đang tìm người của lão quỷ kia đấy à?"
Ông ta không hứng thú với chuyện kê này là Pháp hay Văn Ngọc, ông ta chỉ cảm thấy hứng thú với người của Hồng Thiên.
Ông ta nhìn bốn phía: "Chú nói hắn không phải người của Hỏng Thiên. Vậy phải là 1 người trong đám các ngươi, cứ chờ xem. Chính ngươi biết ta muốn cái gì, giao ra đây thì bổn tọa sẽ bồ qua, nếu không, để tìm được các ngươi, dù bổn tọa cấu kết vạn giới thì thế nào? Không giao ra thì cứ chờ xem"
Giờ khắc này, Tô Vũ và Tử Linh Chi Chủ đã hội hợp, Tử Linh Chi Chủ truyền âm hỏi:
"Thời cơ ban nãy không tồi, sao không ra tay?"
Khung vừa ra tay, nếu nhân cơ hội này gây rối thì có thể tạo nên một trận đại chiến.
Thực lực bên hắn ta cũng không yếu.
Thiên Môn có 9 vị siêu hạng, 2 vị nội chiến, 7 vị còn lại tuy không yếu nhưng hắn ta, Tô Vũ và Văn Ngọc mà ra tay thì có thể khiến tình thế hỗn loạn hơn nữa.
Hơn nữa Văn Vương và Võ Vương đang chờ bên ngoài, nếu bọn họ tới đây, tuy một người không thể địch nổi một vị chủ nhân cấm địa nhưng 2 người liên thủ vẫn có thể ngăn cản 1 người.
Tô Vũ truyền âm đáp: "Không vội. Hiện tại quá mạo hiểm, ngài thấy đấy, Khung và Chú chém giết chưa đến trình độ liều sống liều chết. Ngài lại chẳng địch nổi Thạch và Không. Hiện tại ra tay là muốn chết sao? Chờ cục diện loạn hơn nữa đi"
Loạn hơn ư?
Có thể loạn hơn nữa sao?
Tử Linh Chi Chủ cảm thấy bây giờ đã loạn lắm rồi, chắc không còn khả năng loạn hơn nữa được.
"Phải tìm ra người Thiên Môn, khi ấy cục diện mới là các phe hỗn chiến chân chính, chẳng ai tin được ai"
Không tôi!
Tới lúc này, ý tưởng của Tô Vũ rất đơn giản, hắn muốn đào ra tất cả các phe.
Hắn nhớ Nhật Nguyệt đã từng nói rằng, nếu Pháp thành công thì ở đây sẽ có người giúp ông ta trở thành lãnh tụ.
Địa vị người nọ nhất định là không thấp, chắc chắn thực lực cũng không yếu, có khả năng không đạt tới cấp bậc như bọn họ nhưng khả năng cao cũng là siêu hạng.
Vậy nên trong 9 vị siêu hạng ở đây, trừ Chú, Khung, Thạch, Không ra thì còn lại 5 vị, có khả năng có 1 vị hoặc thậm chí là 2 vị là người Thiên Môn.
Trong 4 người bị loại trừ, Chú thì không cần phải nói, 3 người còn lại quá mạnh, không cần nâng đỡ Pháp thượng vị, nếu ba vị này có hứng thú thì có thể tự tranh đoạt trở thành lãnh tụ.
"Đao, Võ, Long, Thần, Tiên, trong 5 người này chắc chắn có người Thiên Môn"
"Thần Tiên thoát ly hệ thống Nhân tộc, Long xem như Thú tộc, vậy có khả năng Đao hoặc Võ là môn đỏ Nhân Thụy"
Đây là khả năng lớn nhất!
Tô Vũ nhanh chóng suy luận, Đao và Võ có khả năng lớn nhất, thậm chí có khả năng là cả 2 người.
Còn người cấu kết Nhân Môn thì có quá nhiều người có khả năng, không dễ đoán, môn đô Thiên Môn cũng có khả năng cấu kết với Nhân Môn, Thạch và Không cũng đều có hiểm nghi.
Nghĩ vậy, Tô Vũ lạnh nhạt nói: "Tình huống càng ngày càng thú vị! Chỉ có từng này người mà lại chia thành không ít thế lực. Văn Ngọc, giao Thời Gian Sách ra đi, ta giúp ngươi đối phó với địch nhân, thế nào?"
Văn Ngọc lạnh lùng đáp: "Ta không phải Văn Ngọc. Tô Vũ, ngươi đừng vu oan cho ta"
Tô Vũ cười lạnh: "Có phải hay không ta không có biện pháp xác định, nhưng ta tin rằng có người có thể phân biệt được. Chuyện lớn như vậy, người Nhân Đạo Thánh Địa không có khả năng không tới. Không chỉ vậy, hai vị tiền bối Đao Võ, các ngươi hiểu biết rất rõ về Pháp đúng không? Nói chút chuyện năm xưa đi, để xem hắn có phải Pháp hay không?"
Mọi người chấn động, có người nhìn về phía Đao Võ, có người nhíu mày âm lãnh nói:
"Tô Vũ, Đao và Võ đều là những người đầu tiên tiến vào vạn giới, không có quan hệ gì với vị kia"
Tô Vũ cười nhạt: "Có quan hệ hay không các ngươi quyết định được ư? Theo ta được biết, năm đó nhóm cường giả đầu tiên tiến vào chủ yếu phân thành phe người và thú.
Không, ngươi là đệ nhất cự thú, vị kia là Nhân tộc đầu tiên tiến vào, sau đó mới có những người khác tiến vào đúng không?"
Không bình thản hỏi: "Đúng thì sao?"
"Sau này Thần Tiên Ma phân liệt, sáng lập chủng tộc, nhưng Đao và Võ thì không"
Giờ phút này, chủ nhân Đao Vực tức giận nói: "Ngươi nói bậy gì đó?"
Tô Vũ nghiền ngẫm: "Nói bậy ư? Có chút quan hệ với Nhân cũng không phải tội lỗi gì.
Chẳng lẽ còn có ẩn tình nào đó mà ta không biết ư? Thiên Môn cùng phe với chúng ta...
À, ta nói sai rồi, là cùng phe với các ngươi mới đúng. Cùng là người Thiên Môn, Đao, ngươi kích động như vậy làm gì?"
Kỳ thật hắn cũng rất tò mò.
Nếu Thiên Môn hóa thành cửa để che chở thời đại này, vậy tại sao lại có cảm giác cường giả của thế giới trong cửa này đều nhằm vào Thiên Môn.
Có thể xác định được điều này từ việc người Nhân Đạo Thánh Địa không dám bại lộ hành tung.
Mà dường như có rất ít người biết bí mật này.
Tô Vũ không trông cậy vào những người khác, hắn chỉ chờ Khung nói vài câu, miệng Khung hơi rộng, hơn nữa còn biết rất nhiều bí mật.
Hắn nhìn về phía Khung, mà Khung cũng không phụ kì vọng, thấy Tô Vũ nhìn mình thì ông ta cười lạnh một tiếng: "Người của tên kia sao dám bại lộ chứ? Mọi người cũng chỉ suy đoán Pháp là người đối phương thôi, mà không phải chỉ có mình hắn. Năm đó trong trận chiến mạt thế, tên kia không muốn chết nên muốn hiến tế mọi người. Ha hả, kết quả lại bị chúng ta hãm hại rồi hóa thành Môn, bảo hộ phiến thiên địa này, người của hắn có thể không trốn tránh được sao? Những năm qua, Pháp cũng không dám lộ chuyện hắn là người Nhân Đạo Thánh Địa, có cho hắn gan hắn cũng không dám"
Tô Vũ ngẩn ra, hắn đã hiểu.
Quả nhiên Nhân Thụy không tự nguyện hóa môn mà là bị hãm hại, có khả năng chính nhóm người trước mặt này đã ép lão biến thành môn.
Năm đó, vì lão không muốn bị phong ấn mà đã định hiến tế mọi người.
Khung cười lạnh, ông ta không thèm để ý, không ai nói toạc ra bí mật này là bởi vì không cần thiết.
Ông ta nói tiếp: "Gia hỏa này khó lừa dối được đồ cổ, nhưng sau này có thủ lĩnh tám bộ lạc Nhân tộc đã bị hắn lừa dối, một lòng dốc sức cho hắn. Trừ thủ lĩnh tám bộ lạc ra thì còn các vị môn đồ thu nhận từ trước, nhưng đa số đã chết, không chết thì cũng đều thay hình đổi dạng"
Khung nhìn Đao và Võ: "Bổn tọa vốn không nghĩ gì, ngươi nói vậy ta mới nhớ, năm đó hai kẻ này có quan hệ không tôi với tên kia"
Lúc này, Tử Linh Chi Chủ mới biết lời Tô Vũ nói là có ý gì.
Quả thật cục diện có khả năng sẽ càng loạn hơn.
Bởi vì Khung nói năm xưa Nhân Thụy đã bị những người khác hãm hại nên không thể không hóa thành môn, kẻ đó không phải là người tốt, thậm chí đã muốn hiến tế đám cường giả này.
Đây là thù hận!
Khó trách Nhân Đạo Thánh Địa không dám hiện thân trong Thiên Môn.
Nhật Nguyệt ra ngoài một chuyến cũng phải vô cùng cẩn thận, còn phải hóa thành tán tu mới dám xuất hiện.
Lúc này, vài nghi hoặc trong lòng Tô Vũ đều đã có lời giải đáp.
Tô Vũ cười hỏi: "Thủ lĩnh tám bộ lạc Nhân tộc ư? Ta biết Chu Nhân Tổ, theo lý thuyết, khi thời đại bị phong ấn thì hắn cũng phải bị khóa cùng thời đại, vì sao hắn lại không bị phong ấn?"
Còn Tử Linh Chi Chủ thì hắn ta là khai thiên giả, không phong ấn được hắn, hắn còn tồn tại ở cuối thời đại kia, Nhân Tổ không khác hắn ta nhiều, thuộc về loại có thể phong có thể không, nhưng những thủ lĩnh bộ lạc khác đã tiến vào mà Nhân Tổ lại chạy?
Rõ ràng là cục diện giương cung bạt kiếm nhưng Tô Vũ lại hỏi ra không ít bí mật.
Có một số việc bản thân Tử Linh Chi Chủ cũng không biết.
Năm đó hắn ta một lòng khai thiên, mặc kệ mọi chuyện.
"Chu?"
Khung cười: "Chu có quan hệ với Nhân Môn, năm đó Chu suýt nữa đã hại chết tên này.
Gia hỏa này hóa thành cánh cửa che chở thời đại có nguyên nhân rất lớn là do Chu, hắn là người Nhân Môn xếp vào, đương nhiên sẽ không theo Nhân. Còn nữa, ai nói hắn không bị phong ấn? Cụ thể ra sao thì ta không biết, nếu hắn không bị phong ấn thì chỉ có thể là đã khai thiên, đơn giản vậy thôi!"
Tô Vũ chấn động.
Đúng. Hình như có cách nói là khai thiên giả sẽ không bị phong ấn.
"Vì sao Nhân lại bị phong ấn, hắn cũng là khai thiên giả đúng không?"