Tô Vũ quát: "Không, đừng không biết điều như thế! Những người khác cũng vậy. Các ngươi đuổi cái gì? Tới giờ phút này, nếu thật sự giao chiến thì các ngươi được lợi gì không?
Tử Linh Chi Chủ cười thâm thúy: "Chúng ta rời đi thì các ngươi có thể an tâm ngủ ngon giấc, nếu các ngươi thích chúng ta ở lại đối đầu với các ngươi thì kết cục thế nào không biết trước được đâu. Còn nữa, các ngươi cho rằng Khung là người cùng phe các ngươi ư? Nếu lần này không có Khung hỗ trợ thì chúng ta sẽ không thắng đậm thế này đâu, Khung ở gần đây, đến thời khắc mấu chốt... Ha hả, chưa biết hắn sẽ giúp ai đâu"
Tô Vũ phản bác: "Nói bừa, Khung là người của bọn họ, đâu liên quan gì đến chúng ta"
Tử Linh Chi Chủ sửng sốt, sau đó nở nụ cười sâu xa: "Đúng, đâu liên quan gì đến chúng ta, các ngươi đừng hiểu lầm"
Văn Vương cười ôn tôn lễ độ: "Tô Vũ, đừng dùng kế ly gián nữa, Khung là người của bọn họ, thật sự không có quan hệ gì với chúng ta, lúc trước hắn chỉ bị lợi dụng mà thôi.
Không phải ban nãy hắn muốn ra tay với ngươi sao?"
Văn Ngọc nói tiếp: "Đâu phải, khi chúng ta giết Chú, hắn có ngăn cản đâu"
Đám Thạch và Không hơi biến sắc.
Rốt cuộc Khung có quan hệ thế nào với vạn giới?
Bọn họ không chắc chắn nhưng có thể nhìn ra là Khung đã bị ảnh hưởng, nhưng quả thật thái độ của Khung không rõ ràng, lần này Thiên Môn tổn thất lớn như thế có nguyên nhân rất lớn là do Khung.
Toàn bộ loạn cục bắt đầu do Khung ra tay trước.
Nếu Khung thật sự liên thủ cùng những người này, vậy thì Thiên Môn thật sự không còn chút ưu thế nào cả.
Hai phe cùng có hai vị 36 đạo và một vị 34 đạo, nếu Võ Vương thăng cấp, vậy Tô Vũ, Võ Vương, Văn Vương sẽ có thực lực ngang bằng Nhật, Nguyệt, Đao, số lượng siêu hạng hai phe bằng nhau.
Mà phe Tô Vũ hầu hết đều là khai thiên giả, bọn họ có ưu thế hơn, khi cảnh giới ngang nhau thì khai thiên giả sẽ mạnh hơn một chút, bọn họ sẽ không địch lại đảm người Tô Vũ.
Giờ phút này, mấy người Tô Vũ mỗi người góp lời một câu, vô cùng kiêu ngạo.
Tiếng cười Tô Vũ sang sảng: "Các ngươi ngoan ngoãn chờ Thiên Môn hoàn toàn sống lại đi, giờ mà đánh tiếp, chẳng lẽ không sợ chúng ta sống lại lần nữa ư?"
Không lạnh lùng lên tiếng: "Sống lại lần nữa ư? Ngươi nghĩ bổn tọa mù à? Cái gọi là sống lại chỉ là khi chết đi phải hoàn thành một lần dung hợp sinh tử đại đạo, bổn tọa không tỉin.."
Tô Vũ ngắt lời: "Ta và Tử Linh Chi Chủ thì khó, nhưng ngươi quên bên ta còn 2 người chưa hoàn thành sinh tử niết bàn à? Hay là thử đi?"
Đám người Thiên Môn lập tức an tĩnh.
Hắn đang nói đến ai?
Đương nhiên là Văn Vương và Văn Ngọc!
Có thể làm được không ?
Ai biết được...
Nhưng nếu hai người này chết đi mà có thể sống lại thì bọn họ có thể tự bạo giết hai vị siêu hạng rồi lại trở về, khi ấy Thiên Môn sẽ hoàn toàn tan tác.
Thạch lạnh nhạt nói: "Sinh tử niết bàn thực sự đơn giản như vậy sao? Tô Vũ, ngươi đang đe doa ai đấy?"
Tô Vũ cười lạnh: "Hừ, thiên địa đã sáng lập ra, có thể chết một lần thì cũng có thể chết lần thứ 2, thậm chí Võ Vương cũng từng niết bàn rồi. Ngươi cảm thấy Văn Vương và Văn Ngọc không niết bàn được ư? Chỉ là chúng ta không dám chắc 100% thôi, nhưng ngươi có thể thử xem"
"Ba lần niết bàn đã thành công, các ngươi muốn cược một lần không, biết đâu hai lần kế tiếp đều thất bại thì sao? Nhưng nếu chúng ta thành công dù chỉ một lần, các ngươi cứ chờ xem ai sẽ chết đi"
Đúng vậy, bọn họ đã thành công ba lần.
Vậy huynh muội Văn Vương có thể thành công không?
Khai thiên giả có kẻ nào ngu ngốc không?
Nếu Văn Vương và Văn Ngọc muốn tự bạo để mang đi hai vị siêu hạng, chỉ cần một người hồi sinh thì chiến cục sẽ lệch hẳn, mấu chốt ở chỗ, Văn Vương và Văn Ngọc đều không sợ chết, tự bạo là chuyện thường...
Đó mới là vấn đề đáng sợ!
Giờ phút này, Thạch và Không đều tức giận, bởi vì điều Tô Vũ nói không phải là đe doạ mà hoàn toàn có khả năng là thật.
Mấu chốt vẫn là thái độ của Khung.
Nếu Khung giúp đối phương hoặc lựa chọn trung lập, không giúp ai cả thì kết quả cuối cùng có thể là hai phe đều thương vong phân nửa, còn rất ít người sống sót.
Giờ phút này, vài vị cường giả Thiên Môn đều cảm thấy nghẹn khuất và bất đắc di.
Thiên Môn cường đại với mười mấy vị chủ nhân cấm địa, kết quả cường giả lại liên tiếp ngã xuống.
Đây là minh chứng rõ ràng cho câu nói, 'ta đứng nhìn ngươi bị giết, đến khi ta bị giết thì không ai quản.
Ngày đó, Tô Vũ và Tử Linh Chi Chủ giết Lạc Hồn Cốc Chủ và Ma Tổ, mọi người kiêng kị nên không dám ra tay, Thạch và Không căn bản không quan tâm, thành ra chênh lệch giữa chiến lực hai phe hiện nay bị rút ngắn rõ ràng.
Nhiều vị chủ nhân cấm địa đã ngã xuống khiến thực lực trong Thiên Môn tổn hao rất nhiều.
Sau khi nghe được lời đe doạ của Tô Vũ, Thạch và Không liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều lộ vê bất đắc dĩ.
Hai người lại nhìn về phía Nhật Nguyệt, truyền âm hỏi: "Nhân có thể sống lại và xuất chiến bây giờ không?"
Nếu Thiên Môn sống lại xuất chiến, vậy bọn họ có cơ hội thắng.
Nhật và Nguyệt là một nam một nữ, khí tức cả hai đều rất cường đại, đều có chiến lực 32 đạo. Hai người liếc nhau rồi đều lắc đâu.
Không được!
Nhật trầm giọng nói: "Chúng ta không thể ngã xuống tại đây!"
Nghĩa là sao?
Không lộ vẻ lạnh lùng.
Nhật không hé răng. Bọn họ không thể chết được, thậm chí nếu lần này không nhận được mệnh lệnh của Thiên Môn thì bọn họ sẽ không ra ngoài, bởi vì bọn họ là người thủ hộ Môn, Môn vẫn chưa hoàn toàn sống lại.
Nếu gã không có cường giả bảo hộ thì kết cục chắc chắn sẽ bi thảm như Địa Môn, Nhân Hoàng muốn đánh liền đánh, bởi vì Địa Môn không có ai thủ hộ.
Nếu bọn họ ngã xuống, không ai bảo hộ Thiên Môn, Thạch và Không đều có thể tùy ý đánh Thiên Môn, quấy nhiễu quá trình Thiên Môn chữa thương, nhiều lần như vậy thì Thiên Môn sẽ xong đời.
"Chức trách của Nhân Đạo Thánh Địa đó là bảo hộ thuỷ tổ"
Nguyệt thanh lãnh giải thích.
Không và Thạch lập tức hiểu ý bọn họ, sắc mặt hai người có chút khó coi.
Nhật Nguyệt sẽ không liều chết quyết chiến với đám người Tô Vũ. Bởi vì nếu bọn họ mà chết thì Thiên Môn sẽ không có người thủ hộ, e rằng sẽ có kẻ đến gây rối.
"Hừ"
Không hừ lạnh một tiếng, lão ta bất mãn nói: "Đều tại các ngươi! Pháp tác thành cho Văn Ngọc, Võ tác thành cho Thái Sơn, hội nghị cấm địa lần này còn do Pháp chủ động kêu gọi nên mới dẫn tới kết cục nhiều vị chủ nhân cấm địa ngã xuống"
Nhật và Nguyệt không hé răng.
Chuyện này thì có quan hệ gì với Pháp?
Mọi người đều đáp ứng tổ chức hội nghị cấm địa, chỉ là Pháp xui xẻo bị bắt lấy đầu tiên mà thôi.
Không phải đám ngu xuẩn các ngươi cũng bị mấy người Tô Vũ đùa bốn xoay quanh sao?
Tới nước này, đám Thạch biết rằng bọn họ sẽ không thể chiến tiếp.
Thạch nói: "Bao vây ngăn cản bọn họ, hình như bọn họ muốn đi ra ngoài thông qua hình chiếu Thiên Môn, ta không tin bọn họ có thể ra ngoài trong nháy mắt, cũng không thể nào tất cả đều ra ngoài được. Chắc chắn sẽ có người phải ở lại"
Ánh mắt mấy người sáng ngời.
Đúng. Sẽ phải có người ở lại yểm trợ, khi những người khác đã rời đi, người cuối cùng kia muốn chạy trốn thì sẽ không đễ dàng.
Mấy người lập tức đạt thành ăn ý, nếu toàn diện chém giết không được lợi gì vậy thì cứ đợi thêm.